Lần này Hoa Lần lặng lẽ đả khai âm nhãn, vận công vào hai mắt, hàn mục quét qua tứ phía một lượt. Với trạng thái hiện tại, cho dù lợi hại như "Quỷ vực kỳ thuật" cũng sẽ bị khám phá ngay đương trường. Hoa Lân xuất ra Hà chiếu kiếm, lần nữa chém vào vách gỗ*, rời khỏi đường lớn vẫn định vòng qua thành thị phía trước.
Đi liền một mạch, Hoa lân vô cùng cẩn thận, xem xét xung quanh, để tránh khỏi quay lại lối cũ một lần nữa.Trong lúc bất tri bất giác, mọi người đã đi được nửa thời thần. Nhưng chính lúc đó, phía trước lại xuất hiện một con đường rộng lớn, mọi người kinh ngạc, chỉ nhìn thấy xa xa có mấy căn nhà quen thuộc. Đi nhanh đến trước cửa nhìn, không nhịn được toàn thân chấn động.
Chỉ nhìn thấy trên cổng có viết mấy hàng chữ lớn - Hoa mỗ đã đến đây chơi!, Lôi Hinh Đình đã đến đây chơi, Đỗ Bôn Lôi đã đến đây chơi!...
Hoa Lân xăm soi bút tích trên cửa, cười khổ nói:
- Xem ra lại muốn bức ta đại khai sát giới rồi.
Điện chủ run giọng nói:
- Bây giờ...bây giờ phải làm gì?
Hoa Lân suy nghĩ một chút, nói:
- Các ngươi ở đây chờ ta, ta vào thành trước nhìn xem ……
Mọi người hoảng sợ nói:
- Cái gì? Vào thành?…… không được, muốn đi thì cùng đi!
Hoa Lân lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi cùng đi, ngược lại ta không cách nào chiếu cố các ngươi. Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép ra khỏi vòng tròn này
Điện chủ nghi hoặc hỏi:
- Vòng tròn nào?
Hoa Lân không trả lời, trở tay rút ra Hà Chiếu Kiếm, vẽ lên mặt đất một trận pháp khổng lồ. Tại bốn góc phân biệt để một khỏa năng lượng tinh thạch, xung quanh lập tức có một vòng bảo hộ nhàn nhạt. Cuối cùng, Hoa Lân dùng Hà Chiếu Kiếm cắm ở trung tâm "Phòng ngự trận", nói:
- Các ngươi nghe rồi chứ, kiếm này do lôi, hỏa hợp lại làm một thể, có nó ở 'trận nhãn', mọi yêu ma đều vô pháp vượt qua. Trước khi ta trở về, bất cứ ai cũng không được phép rút kiếm ra, càng không được phép rời khỏi trận này. Nếu không, sợ rằng ta sẽ không cứu được các ngươi ……
Điện chủ vội nói :
- Còn ngươi thì sao?.
Hoa Lân ngao. nghễ nói :
- Ta ư? ngươi yên tâm, bổn thiếu gia thân có Phần Tinh Luân, kẻ nào dám động vào ta, hắn nhất đinh sống không nổi vì phiền.
- Phần tinh luân...?
Trịnh sĩ Xung nghĩ một lúc,lẩm bẩm nói :
- Danh tự này hình như ta có nghe qua.."
Điện chủ thấy Hoa Lân quyết ý đi một mình, biết cản không được, đành nói:
- Nếu như chúng ta thất tán, phải liên lạc với ngươi như thế nào?
Hoa Lân đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía thành thị phía xa xa,thản nhiên nói:
- Nếu như các ngươi gặp nguy hiểm, phải lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu, ta sẽ lập tức quay lại. Ta đi đây...
Nói xong thân ảnh hoa lên, nhảy vài cái, đã ở xa ngoài vài chục trượng. Điện chủ vội gọi:
- Này, ngươi bao giờ thì về thế.
Một hồi lâu, thanh âm của Hoa Lân mới truyền đến:
- Nếu sau năm thời thần ta vẫn chưa quay lại, các người lập tức trở lại Mê Tiên trấn, ngàn vạn lần không nên tiến nhập quỷ thành...
Điện chủ nhìn theo hướng Hoa Lân biến mất, lầm rầm từng tiếng nhỏ:
- Các người nói, có phải ta đã sai không? Trên đường đi, đều là một mình hắn chiến đấu. Chúng ta có phải đã liên lụy hắn hay không?
Trịnh Sĩ Xung, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người cùng liếc nhìn nhau, đều chán nản cúi đầu không nói.
Lại nói đến Hoa Lân lúc này đang phóng nhanh trên con đường lớn rộng rãi, trở tay từ trong phần tinh luân rút ra một chuôi phân quang kiếm, để dùng khi gặp trường hợp khẩn cấp. Suốt dọc đường, con đường đá xanh bằng phẳng tít tắp dẫn đến một nơi xa xa, thoáng chốc, hai bên đường nhà cửa càng lúc càng đông đúc, cuối cùng đã tiến nhập vào phạm vi thành thị.
Hoa Lân bước trên con đường lớn, chỉ thấy đó là một thành thị vô cùng phồn hoa, hai bên đường quán trà nối tiếp nhau**. Hoa Lân như du khách tham quan, cứ nhàn nhã theo con đường lớn thong thả mà đi, nhìn ngó bốn phía xung quanh, phảng phất như đang lơ đễnh dạo bước trên con đường gia hương.
Đi được một lúc, phía trước xuất hiện liễu một ngã tư đường. Hoa Lân lững thững đi tới con đường ở chính giữa, quay đầu bốn phía, chỉ thấy xung quanh một mảnh yên tĩnh, quy mô của thành thị này quả nhiên là rộng lớn vô cùng. Vì vậy bèn than thở:
- Ai! Đô thị phồn hoa như thế, cũng vì Quỷ vực mà trở thành thế này, thật sự là không có thiên lí. Thật là kỳ quái, như thế nào mà một cái quỷ ảnh cũng không thấy? Chẳng lẻ là sợ bổn thiếu gia ……
Những lời này của Hoa Lân, tuyệt đối là một loại công khai khiêu khích. Quả nhiên, vừa dứt lời, bên trái đột nhiên bóng trắng nhoáng lên, Hoa Lân quay đầu nhìn lại, bóng trắng đã biến mất. Còn đang nghi hoặc, sau lưng lại có một bóng trắng lẳng lặng đi tới, Hoa Lân chuyển thân nhìn lại, nhưng lại vẫn không thấy có gì. Đang sầu muộn, bên trái lại hiện lên một cái bóng trắng, Hoa Lân lớn tiếng mắng:
- Các ngươi thật sự là nhàm chán! Có gan đi ra cho ta xem, bay tới bay lui, có phải là sợ chính mình quá yếu, không dám đi ra gặp người?
Vừa mới nói xong, xa xa trên đường đột nhiên bay tới một cái bóng trong suốt, chân không chạm đất, toàn thân trắng bệch, đúng là "u hồn dã quỷ" trong truyền thuyết. Hoa Lân lắc đầu, đối với thủ đoạn của chúng nó cảm thấy thập phần ấu trĩ.
Có lẽ thấy Hoa Lân trấn tĩnh làm chúng nó có chút tức giận. Phút chốc, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện mười đạo bóng trắng, phiêu phiêu đãng đãng, tại trên đường xuyên toa không thôi. Phía xa xa trên một gian tửu lâu, đột nhiên lại nổi lên lam quang u ám, chợt lóe chợt tắt, hết sức quỷ dị.
Hoa Lân thấy thế, chậm rãi đi tới trước cửa tửu lâu, đẩy cửa đi đi vào, lớn giọng nói:
- Lão bản, cho một bình hồ liệt tửu ……
Khung cảnh trong tửu lâu rất u ám, mười mấy u hồn trong suốt nhìn thấy Hoa Lân tiến vào, lập tức nhe nanh nhào tới. Xung quanh từng trận âm phong ba động, nhưng Hoa Lân lại giống như không quan tâm, nhìn chưởng quỷ nói:
- Cho một hồ Nữ Nhi Hồng thượng đẳng...
U Hồn chung quanh nhất thấy hắn đứng đo, nhưng vẫn sợ dương khí trên người hắn, nên chỉ có bao vây chung quanh hắn. Tên chưởng quỹ thấy tình trạng đó, phát ra âm thanh băng lãnh:
- Quán chúng ta không tiếp người sống, mời ngươi ra ngoài!
Hoa Lân vốn định thương lượng, để chúng dẫn đi gặp thủ lĩnh của chúng. Nhưng nghĩ đến thái độ của thái độ tên này ác liệt như vậy. Hắn lập tức rút ra trường kiếm "Tranh" một tiếng, đem chiếc bàn chém thành hai nửa, lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn nói hai lần. Ngươi muốn ta hủy đi tửu lâu của ngươi thì ngươi thì ngươi mới bằng lòng bán rượu cho ta phải không.... Mang rượu đến đây...
Bốn chữ cuối cùng nói xong, âm sắc lạnh lùng, chưởng quỷ run lên một cái. Hoa Lân tiện tay kề thanh kiếm lên cổ hắn, nói:
- Mở điếm là để sinh tài, ta có ý tốt muốn cùng các ngươi đàm thoại, nhưng ngươi không thèm để ý còn bảo ta cút ra ngoài. Ta mà không hủy đi tửu điếm của các ngươi thì tên ta sẽ đọc ngược lại..... Nói mau, chỗ này rốt cục do ai chưởng quản, ta muốn gặp đầu lĩnh của các ngươi!
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng phía sau vang lên:
- Không cần phiền toái như vậy, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi gặp thành chủ, Ha ha ha....
Hoa Lân chậm rãi xoay ngưởi, chỉ thấy bảy u hồn thân mang chiến giáp từ phía trên tường tiến đến. Cầm đầu là một tên gia hỏa cầm trong tay Câu Hồn tác, không nói thêm, lập tức tiến về phía Hoa Lân.
Hoa Lân giơ kiếm ra, tự nhiên con mắt hoa lên một cái đã không còn thấy bóng dáng của bảy u hồn đâu. Chỉ thấy một bóng đen đang bay xung quanh mình, một lúc sau thì dừng lại. Hoa Lên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một tầng hắc sắc "thằng tác" (???) nhịn không được phải cười to nói:
- Xem ra ta đành phải tiễn các ngươi đi một chuyến nhỉ ?
Không ngờ, u hồn đứng đầu cười âm hiểm, nói:
- Chỉ có người chết mới được gặp thành chủ chúng ta thôi ....động thủ !
Ngay lúc này, phía xa xa "Phanh phanh phanh phanh" bốn tiếng nổ cầu cứu vang lên, chắc chắn tín hiệu cầu cứu phát ra. Hoa Lân cả kinh, lúc này cả bảy u hồn cùng đánh tới. Kiếm quang lóe lên, các âm hồn bị chém thành hai đoạn, lập tức biến mất. Chợt nghe "Phanh" một tiếng nữa, đoạn tường chắn bị thủng một lỗ to, lúc này đã không thấy bóng dáng Hoa Lân đâu cả.
Trong điếm chỉ còn lại hơn mười thân ảnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ vẻ kinh hãi.
Hoa Lân lao ra khỏi tửu lâu, nhìn lên trên không chỉ thấy bốn đóa hồng sắc hỏa diễm đã biến mất. Chắc chắn là tín hiệu cầu cứu của "Mê Tiên Trấn", nhìn phương vị, bọn họ ở thành nam đã gặp nguy hiểm. Hoa Lân cũng không rõ, sao bọn họ lại có ra khỏi cấm ma đại trận ? Cũng không nghĩ thêm nữa, hắn phi thân đạp lên nóc nhà rồi bay đi.
Một lúc sau, chỉ thấy trên tế đài ở thành nam có ba người đang bị một nhóm hơn mười u hồn vây quanh. Ở giữa có một hắc động sâu không đáy, bọn họ tùy lúc có thể bị rơi xuống. Chết người ở chỗ là trong hoàn cảnh nguy hiển đó, ba người bọn họ lại tàn sát lẫn nhau, bao nhiêu đao quang kiếm ảnh toàn nhằm vào người mình.
Hoa Lân ngạc nhiên, không biết bọn họ bị trúng tà gì. Vì vậy, hắn lập tức nhảy xuống chuẩn bị ngăn cản bọn họ. Ngay lúc này, cảnh sắc đột nhiên thay đổi, vô số âm ảnh (bóng ma) từ bốn phương tám hướng đánh tới. Hoa Lân trong lòng cả kinh, biết là Huyễn tượng, đột nhiên "Tranh" một tiếng, trở tay vung kiếm trên mặt đất, quát lớn:
- Tất cả đều dừng tay cho ta!
Chung quanh ảo ảnh lập tức tiêu tán, lập tức lộ ra diện mục tế đài. Hắc động ở giữa lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Điện chủ, Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, ba người đều sững sờ, lúc này mới phát hiện ra, đang tàn sát lẫn nhau. Bọn họ quay đầu nhìn ra xung quanh, chỉ thấy bên cạnh có hơn mười u linh đang bao vây xung quanh.
Đương nhiên bọn họ cũng thấy được Hoa Lân. Nhưng không biết tại sao, Điện chủ lại không thấy vui mà ngược lại "Tranh", một kiếm rút ra đâm tới, Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi cũng đồng loạt rút kiếm lao về phía Hoa Lân. Biến hóa này thực sự quỷ dị cực kì.
Hoa Lân nghiêng người tránh ra nửa bước, tay trái xuất ra, điện chủ một kiếm đâm vào không khí, ngã qua bên trái Hoa Lân. Hoa Lân thấy thế, chỉ có thể một tay luồn qua cái eo nhỏ nhắn, quát lớn: "Là ta!"
Vậy mà điện chủ trả lời bằng một kiếm, Hoa Lân cảm thấy buồn bực, bởi vì trường kiếm trong tay nàng chính là Hà Chiếu Kiếm của mình. Bất đắc dĩ, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là niết ở chuôi kiếm, ôm hắn vào ngực. Điện chủ giãy dụa, hai người Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi lập tức trường kiếm đâm tới, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là ôm điện chủ lăng không bay lên, khó khăn lắm mới tránh được. Rơi xuống đất thì, Hoa Lân chân phải phát ra một mảnh kiếm khí đẩy Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ra ngoài hai trượng. Lớn tiếng quát:
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Trong lòng ngực, điện chủ lăng lăng nhìn Hoa Lân, run giọng nói:
- Thực sự là ngươi?
Hoa Lân cả giận nói:
- Ngoại trừ ta, còn ai vào đây?
Mặt điện chủ lập tức xuất hiện một mảnh hồng vựng, thẹn thùng nói:
- Còn không thả người ta?
Hoa Lân mở hai tay, "Phanh" một tiếng, điện chủ tựu trực tiếp ngã xuống dưới đất. Nàng kinh hô một tiếng, cả giận:
- Ngươi …… Ngươi ……
Hoa Lân khước không để ý tới nàng, nhìn Đỗ Bôn Lôi cách đó hai trượng hỏi:
- Các ngươi tới đây làm gì? Sao lại tự mình rời đi? Không phải ta bảo các ngươi ở lại chỗ đấy sao? Như thế nào tất cả đều chạy vào trong thành?
Đỗ Bôn Lôi sỏa hô hô nói:
- Không phải ngươi bảo chúng ta tới mạ? Chúng ta tới rồi đây……
Lân nghi hoặc hỏi:
- Ta gọi các ngươi tới?
Điện chủ đã từ trên mặt đất đứng lên, cắn môi, hung hăng đá Hoa Lân một cước, nói:
- Ngươi như thế nào bây giờ mới đến? Vừa rồi có tên giả mạo ngươi, dẫn chúng ta lai đến một nơi, nói là nơi này có Truyện Tống Trận, muốn chúng ta từ nơi này đi ra ngoài. Ai ngờ …… hầy !
Chú thích:
*: Nguyên văn là vách kinh, cây kinh, một loài cây mọc từng bụi, cao bốn năm thước, lá như cái bàn tay, hoa nhỏ, sắc tím hơi vàng, cành gốc cứng rắn, mọc rải rác ở đồng ruộng, làm lấp cả lối đi.
**: nhai biên đích tiểu tứ, trà quán ứng hữu tận hữu---> bên lề đường, quán trà nối tiếp quán trà (đó là theo mình nghĩ như vậy không biết có đúng không nữa - anhdendem)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK