Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Hoa Lân vẫn còn mệt mỏi nhưng thấy mọi người đã thu nhặt hết mọi thứ, nên cũng không đòi nghỉ thêm nữa. Dù sao thì cứu người như cứu hỏa, bản thân không thể làm chậm chân bọn họ. Cũng may, trên đường đi, Hoa Lân cảm thấy chân nguyên trong thể nội đã khôi phục lại như bình thường, các kinh mạch cũng đã thông suốt, thầm nghĩ chắc có thể tiếp tục đi rồi.

Đúng lúc này Điện chủ tới, nhìn Hoa Lân nói: “Hoa thiếu hiệp! Ta thấy sắc mặt thiếu hiệp không được tốt, có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc không?”

Hoa Lân lắc đầu đáp: “Không cần đâu, sắc mặt ta vốn không được tốt nhưng chẳng phải ta cũng đã đi tới đây rồi sao?”

Mạc hộ pháp thấy Điện chủ hỏi han Hoa Lân ân cần như thế liền cảm thấy trong lòng cuộn lên, chỉ hy vọng tên gia hỏa này lập tức ngã xuống để mình có thể mang hắn về lại Mê Tiên trấn ngay. Giờ đây hắn thấy Hoa Lân mặt mày ủ rũ, trong lòng thầm đắc ý. Hắn nghĩ thầm nếu đi qua thêm sáu cái tiên trận nữa thì ta không tin rằng ngươi có thể trụ nổi?

Hoa Lân chẳng biết gì. Hắn tịnh không có ý đồ gì với Điện chủ, ngờ đâu Mạc hộ pháp lại nhằm vào mình?

Mọi người vừa đi vừa nghỉ, lại xuyên qua bảy tám tiên trận, ước tính theo thời gian thì đã đi khoảng hai ngày. Giờ đây sát ý của tiên trận càng lúc càng dày, nguy hiểm gặp phải càng lúc càng khó ứng phó.

Tất cả mọi người đều toàn tâm toàn ý phá trận pháp, duy chỉ có Mạc hộ pháp lúc nào cũng quan sát Hoa Lân. Hắn thấy Hoa Lân rõ ràng là không trụ nổi nhưng mãi chẳng chịu ngã xuống làm hắn chẳng thể nào hiểu nổi.

Vốn hắn không biết thực lực chân chính của Hoa Lân còn trên đám người của Mê Tiên trấn cả một bậc. Tuy hiện tại hắn rất mệt, dường như không chịu nổi nhưng kinh mạch trong thể nội sớm đã thông suốt, vì thế mới có thể miễn cưỡng đi theo. Nhưng Mạc hộ pháp ở bên cạnh lại cho rằng Hoa Lân tối đa chỉ có thể duy trì thêm sáu tiên trận nữa, đến lúc đó nhất định sẽ ngã xuống không dậy nổi. Thậm chí hắn còn nghĩ sẵn phương án, chỉ cần Hoa Lân ngã xuống là hắn lập tức đem Hoa Lân quẳng về Mê Tiên trấn.

Nhưng mà hắn lại thất vọng lần nữa. Trong lúc bất tri bất giác mọi người đã lại xuyên qua mười hai tiên trận nhưng Hoa Lân trước sau vẫn không ngã xuống. Mạc hộ pháp lúc này mới biết mình đã quên mất một chuyện quan trọng là lúc mình nghỉ ngơi thì Hoa Lân cũng nghỉ ngơi!

Cả ngày nay, Điện chủ đi đầu đội hình, đột nhiên ngừng bước bảo: “Được rồi, mọi người dựng trại ở đây đi!... Bốn ngày nay mọi người đều vô cùng khổ cực, qua thêm hai tiên trận trước mặt nữa thì chúng ta sẽ đến Trần Phong trận. Nhưng cái tiên trận tiếp theo vô cùng nguy hiểm, nếu thể lực không đủ thì sợ khó mà ứng phó. Vì thế hôm nay nghỉ ngơi ở đây cho khỏe và lấy lại tinh thần chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.”

Mọi người đều thở phào. Hoa Lân hoan hô xong ngã ngay xuống đất, trong chớp mắt đã ngáy o o. Hắn thực sự quá mệt, bốn ngày nay liều mạng đi, trên đường chỉ nghỉ được vài thời thần, sớm đã cảm thấy không trụ nổi.

Điện chủ thấy Hoa Lân ngã xuống đột nhiên cao giọng hô: “Uy! Hoa thiếu hiệp, ta còn có một chuyện cần bàn với thiếu hiệp mà! Uy… Hoa thiếu hiệp?”

Hoa Lân nằm dài trên đất cả nửa ngày không trả lời. Chu Hạo cúi xuống nhìn, lắc đầu bảo: “Khải bẩm Điện chủ. Hoa thiếu hiệp mệt nhọc quá độ, lúc này đã hôn mê. Tôi thấy tốt nhất là để cho thiếu hiệp nghỉ ngơi một lúc đã.”

Mạc hộ pháp nhìn không thuận mắt liền chen vào: “Tên gia hỏa này sớm đã không chịu nổi, ta thấy hay là để hắn nghỉ ngơi ở đây thì an toàn hơn. Nếu không ngày mai lên đường nhất định sẽ bị hắn kéo tụt lại.”

Điện chủ mơ hồ biết rằng Mạc hộ pháp có thành kiến với Hoa Lân, vì thế nàng vờ như không nghe thấy đề nghị hắn, đột nhiên nói lớn: “… Mọi người chú ý! Tiên trận tiếp theo tên là Thủy Kính trận. Trước hết ta nói qua đặc điểm của nó: Trận này bóng loáng như gương, trên mặt hồ có rất nhiều khối băng trong suốt lập lờ, đi trên đó có cảm giác như bản thân đang đạp lên nước. Nhưng nếu đi sai một bước sẽ rơi ngay xuống nước, ở dưới nước có vô số cá ăn thịt người đang bơi lội, tốc độ của bọn chúng nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt có thể ăn tươi mọi người. Hơn nữa nếu chúng ta phản kháng mà gây tiếng động quá lớn thậm chí còn thu hút quái thú hung mãnh tới…”

Lý Mộng Lan chưa từng đi quá Thủy Kính trận, nghe Điện chủ nói thế lập tức kinh hãi kêu lên: “Trong nước lại có cả quái thú? Thế thì chúng ta đi đường vòng chẳng hay hơn sao?”

Điện chủ lắc đầu ngay: “Không được!... Nếu đi đường vòng thì chúng ta lại phải đi qua thêm ba tiên trận còn nguy hiểm hơn. Thủy Kính trận này bình thường chẳng có gì nguy hiểm, chỉ cần chúng ta đi vòng qua dải đất trung tâm sẽ không làm linh thú dưới nước chú ý. Ở đây mọi người cần phải chú ý, vạn nhất chúng ta không cẩn thận thu hút sự chú ý của linh thú dưới nước thì phải nhanh chóng chạy trốn, nếu không thì không có may mắn đâu… mọi người rõ chưa?”

Mọi người đồng thanh đáp. Trừ Lý Mộng Lan ra, trong lòng những người khác đều đang nghĩ: “Thủy Kính trận này lại có thể đạp lên nước mà đi, cảnh sắc nhất định vô cùng đẹp đẽ, thật muốn đi xem ngay bây giờ. Còn có nguy hiểm hay không? Chỉ cần đi chầm chậm là được, chắc chắn không gặp phải linh thú dưới nước.”

Mọi người thương thảo xong đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên tất cả đều đi ngủ.

Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn đang chiếu sáng.

Cả đoàn mười hai người nằm ngổn ngang dưới đất, chỉ có một người ngồi trên tảng đá lớn, cảnh giới mọi sự chung quanh.

Tám thời thần sau, Hoa Lân tỉnh lại đầu tiên. Hắn vặn lưng, từ từ mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là thấy vô cùng sung sức, thần thanh khí sảng, mỏi mệt trên người mất sạch. Sau khi nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người, hắn từ từ đứng lên nhìn chung quanh, thấy mọi người đang ngáy o o, chỉ có Đỗ Bôn Lôi ngồi trên khối nham thạch đằng xa, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đỗ Bôn Lôi thấy Hoa Lân tỉnh lại liền hạ giọng hỏi: “Còn hai thời thần nữa sẽ lên đường, vì sao Hoa thiếu hiệp không nghỉ thêm chút nữa?”

Hoa Lân đi về phía hắn câng câng bảo: “Ta đã ngủ đủ rồi, trước giờ chưa cảm thấy thoải mái như lúc này. Đỗ đại ca cũng đi ngủ đi, ta sẽ thay huynh canh gác.”

Đỗ Bôn Lôi lắc đầu đáp: “Không được! Ta không mệt, vẫn kiên trì được, ngươi đi ngủ thêm chút nữa đi!”

Hoa Lân thấy hắn mắt lõm sâu, rõ ràng hết sức mỏi mệt nhưng vẫn gắng gượng, do đó cười ha hả bảo: “Đi ngủ đi, cứ yên tâm, ở đây có ta…” Nói rồi tay phải giơ lên, đột nhiên điểm vào huyệt ngủ của hắn, đỡ hắn nằm xuống đất.

Hoa Lân nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn cảnh sắc bốn phía lẩm bẩm: “Ai… cảnh sắc ở đây đẹp thế này, nào ngờ lại nguy hiểm đến thế. Thật đáng tiếc…”

Đang than thở thì phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm nhu hòa yêu kiều: “Ai… người của Mê Tiên trấn bọn ta đã bị vây khốn hơn ba ngàn năm. Dù cảnh sắc ở đây tựa như tiên cảnh nhưng trong lòng bọn ta làm sao thấy đẹp được? Hoa công tử có biết sự chua xót đó không?”

Hoa Lân không quay đầu lại cũng biết Điện chủ đã tỉnh lại nên hỏi: “Vì sao nàng không ngủ đi?”

Hình bóng Điện chủ loáng lên, duyên dáng bay lên tảng đá lớn. Nàng đứng bên cạnh Hoa Lân nhẹ giọng than: “Ai… Nếu nhờ ơn công tử mà bọn ta thực sự ra khỏi trận này, Hinh Đình nguyện bái Hoa công tử làm thầy, vĩnh viễn theo hầu bên cạnh!”

Hoa Lân sửng sờ, lập tức cười khổ bảo: “Ai!... Ta biết là nàng không tin ta lắm, sợ ta bỏ đi một mình phải không? Nàng cũng quá xem thường ta rồi! Hoa mỗ đầu đội trời chân đạp đất, ta nhất định sẽ đưa toàn bộ các ngươi theo. Căn bản không cần Điện chủ phải hy sinh như thế.”

“Nhưng mà…” Điện chủ muốn nói lại thôi, đột nhiên thở dài, đôi mắt xinh đẹp nhìn xa xăm, cảm thấy tự do còn quá xa xôi, chưa thể với tay đến được.

Hai người đều trầm mặc. Gió nhẹ từ từ thổi tới làm dây lưng của Điện chủ phất phơ, đem làn hương thân thể nhàn nhạt của nàng thổi vào trong mũi Hoa Lân. Hai người một đứng một ngồi hình thành nên một cảnh tuyệt mỹ.

Nhưng trong lòng Hoa Lân lại không có chút cảm giác nào với Điện chủ ở bên cạnh. Bởi vì hắn đang nhớ tới Diệp Thanh, nhớ tới Thượng Quan Linh. Đương nhiên, hắn còn nhớ tới Ninh Niêm Tuyết và Thu Uyển Ly, lại còn có Giáng Tuyết vô tội kia…

Mắt Hoa Lân đột nhiên có cảm giác ươn ướt. Bản thân chưa từng dừng lại ở đâu quá một tháng. Trên đường đi mưa gió bão bùng, những bằng hữu đã kết giao có thể đời này kiếp này không có ngày gặp lại. Hoa Lân thầm quyết định, đời này tuyệt không được phụ lòng Diệp Thanh, cũng không thể phụ lòng Thượng Quan Linh. Những nữ tử khác trong đời đành phải vĩnh viễn đau khổ vì mình…

Giữa người với người, thường có cảm ứng thần kỳ. Điện chủ phảng phất như cảm thấy sự dao động trong tâm tình của Hoa Lân, nhưng nàng tuyệt không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đứng đó, cùng Hoa Lân nhìn về ‘tương lai’.

Người phá tan sự im lặng đầu tiên lại là Mạc hộ pháp vừa tỉnh lại ở phía sau.

Hắn thấy Hoa Lân và Điện chủ cùng nhau ở trên tảng đá lớn nhìn ra xa, đột nhiên cảm thấy trong lòng tức tối, lớn tiếng quát: “Mọi người dậy cả đi, bây giờ phải lên đường rồi!”

Thân phận của Mạc hộ pháp vô cùng đặc biệt, hắn nói phải lên đường thì mọi người không ai dám dị nghị. Hầu hết mọi người đều vội vàng đứng lên, thu thập đao kiếm, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc này lại có một người vẫn đang ngáy pho pho – đó chính là Đỗ Bôn Lôi.

Đỗ Bôn Lôi này cũng thật oan uổng. Hắn bị Hoa Lân điểm thụy huyệt ngã xuống, căn bản chẳng nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì bên ngoài. Nhưng Mạc hộ pháp lại đem toàn bộ sự tức giận trút lên, đi tới tát vào mặt hắn nói: “Uy! Vì sao ngươi còn ngủ?”

Hoa Lân lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nhảy xuống giải huyệt cho Đỗ Bôn Lôi nói: “Ai nha, áy náy quá! Hắn bị ta điểm thụy huyệt. A a a…”

Đỗ Bôn Lôi mơ màng tỉnh lại, mê muội hỏi: “Đã… đã phát sinh chuyện gì thế? Vì sao ta lại ngủ?”

Mạc hộ pháp lạnh lùng nói: “Thật xấu hổ cho ngươi! Là cao thủ của Mê Tiên trấn mà bị người ta điểm huyệt cũng không biết. Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, toàn bộ chúng ta đang ngủ chẳng phải đều đi báo danh nơi Quỷ giới?”

Đỗ Bôn Lôi nhìn Hoa Lân, chẳng giải thích gì, tình nguyện gánh chịu một mình.

Nhưng Hoa Lân không nhịn nổi nữa, lập tức chen vào: “Huynh ấy bị ta điểm huyệt, ngươi muốn mắng thì mắng ta đây này, đi trách người ta làm cái gì?”

Mạc hộ pháp cười lạnh: “Ta trách hắn chỗ nào? Ta chỉ muốn hắn nâng cao cảnh giác, như thế mà cũng bị người ta chế ngự, lần sau làm sao bọn ta dám yên lòng đi ngủ?”

Hoa Lân nghe thấy đang muốn phản bác nhưng Điện chủ đã giành lấy quát lên: “Mạc hộ pháp!... Lần này không trách bọn họ được. Là Hoa công tử thấy Đỗ đại ca quá khổ cực nên đột nhiên ra tay để Đỗ đại ca nghỉ ngơi một lúc. Ngươi không nên chuyện bé xé ra to…”

Mạc hộ pháp cả giận: “Điện chủ! Người thật sự đã thay đổi rồi, vì sao lại nói giúp tên này chứ? Điều này làm ta vô cùng thất vọng… Nên biết, bây giờ chúng ta đang ở một thời điểm đặc biệt. Nhân khẩu của Mê Tiên trấn càng ngày càng ít, chỉ còn lại một số tàn binh nhược tướng. Chúng ta không thể có thêm tổn thất nào nữa. Vì thế cần phải có kỷ luật nghiêm minh mới có thể sống sót quay về! Không lẽ người đã quên hết rồi?”

Điện chủ hết sức khổ sở, quay đầu đi bảo: “Thôi được, ta không muốn tranh luận với ngươi… Mọi người thu thập binh khí xong xuối chúng ta lập tức lên đường!” Nói xong đi lên dẫn đầu một cách dứt khoát.

Mạc hộ pháp nhìn bóng lưng của Điện chủ, lại quay đầu nhìn Hoa Lân, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Hoa Lân quay lại giữa đội ngũ, đi sánh vai với Chu Hạo. Hắn thầm nghĩ: “Mạc hộ pháp này lòng dạ hẹp hòi, mình ít tiếp xúc với hắn là hơn. Cũng may kế hoạch của mình chỉ có một vài người biết, nếu không đội ngũ chẳng phải sẽ phân rã ngay bây giờ sao?”

Chu Hạo hạ giọng hỏi: “Hoa công tử! Các ngươi vừa rồi rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Lân lắc đầu hạ giọng đáp: “Không có gì, bọn ta chỉ làm sai một chút các luật lệ của Mạc hộ pháp.”

Cả đoàn người vội vã lên đường, chỉ thấy không gian phía trước dao động, rốt cuộc đã bước vào Thủy Kính trận. Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hồ nước vô bờ bến, mặt hồ gợn sóng, ánh sáng lập loè. Mọi người sửng sốt, lập tức ngừng bước.

Hoa Lân cúi đầu nhìn, kinh hãi phát hiện mình đang đứng trên mặt hồ trong suốt. Ở dưới chân, trong làn nước xanh thẫm thỉnh thoảng có một đàn cá ăn thịt người bơi qua. Bọn chúng há cái miệng rộng, dáng vẻ cực kỳ xấu xí.

Mạc hộ pháp đột nhiên xoay người ra lệnh: “Đỗ Bôn Lôi! Ngươi phụ trách dìu tiểu tử họ Hoa. Hắn không biết sự nguy hiểm ở đây, vạn nhất rơi xuống sợ rằng sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta.”

Hoa Lân bực tức bảo: “Ta đã khôi phục thể lực, không cần người khác dìu.”

Mạc hộ pháp có thành kiến với hắn, lúc này đột nhiên lạnh lùng nói: “Chuyện này không phải do ngươi quyết định! Đỗ Bôn Lôi, còn không mau dìu hắn?”

Hoa Lân còn muốn nói nữa, nào ngờ Đỗ Bôn Lôi cầu khẩn: “Hoa công tử! Huynh chịu ủy khuất một chút nhé, ta cũng chỉ theo lệnh mà làm thôi!”

Hoa Lân thở dài, đành phải để Đỗ Bôn Lôi dìu mình.

Mạc hộ pháp lớn tiếng bảo: “Mọi người nhất định phải đi theo dấu chân của ta, ngàn vạn lần đừng bước sai. Nếu không bản thân chết đi cũng chẳng sao nhưng nếu thu hút linh thú dưới nước thì toàn bộ bọn ta đều mất mạng.” Nói xong hắn nhảy lên không, dẫn đầu xông vào Thủy Kính hồ, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đoàn người đi theo sát nút, giống như một con rồng dài uốn éo, đạp lên hồ nước trong mát, đi về phía đối diện.

Dưới nước, từng bầy cá ăn thịt người tụ lại, càng lúc càng nhiều, thoáng chốc đã dày đặc. Bọn chúng hiển nhiên là thấy trên mặt hồ có người đi qua vì thế liều mạng đuổi theo bên dưới. Bị những mảnh băng trong suốt chặn bọn đã làm bọn chúng phát cuồng lên, nhe răng cắn xé hy vọng có thể phá thủng tầng ngăn cách này.

Lại nói mọi người đi trên mặt nước, thấy đám cá ăn thịt người kết đàn dưới nước thành một mảng đen kịt, không khỏi lo lắng bản thân bước chệch khỏi mảng băng ngăn cách đột nhiên rơi xuống hồ. Khi đó khẳng định sẽ lập tức biến thành một bộ xương trắng.

Đáng sợ nhất là càng đi xa thì số mảnh băng nổi lập lờ càng ngày càng thưa. Sau cùng cứ hai trượng mới có một khối băng trong suốt lập lờ. Nếu không quan sát cẩn thận, quả thực rất khó để nhìn rõ. Chỉ cần không lạc bước thì vạn sự đều tốt.

Hoa Lân thầm buồn bực, thầm nghĩ bản thiếu gia võ công cao tuyệt, thế mà phải có người dìu qua sông, điều này là chuyện đáng cười. Nhưng Đỗ Bôn Lôi phụng mệnh mà làm, nếu mình không đáp ứng chỉ sợ bọn họ lại sinh sự. Mắt thấy mỗi lần Đỗ Bôn Lôi nhảy thì khối băng dưới chân lại chìm xuống, tạo cảm giác rất kinh người. Hoa Lân thực sự lo lắng gã làm băng vỡ ra, thế thì bản thân sẽ rơi xuống hồ làm mồi cho cá…

Để đảm bảo an toàn, Hoa Lân bí mật mở Phần Tinh Luân, lấy ra một khối Huyền Băng Tủy nhỏ nắm trong tay. Nếu chẳng may có rơi xuống hồ thì Huyền Băng Tủy có thể nhanh chóng làm đông cứng nước hồ lại trong đó có cả đám cá ăn thịt người này, có thế mới tránh bị chúng ăn thịt.

Nhưng không ngờ khinh công của Đỗ Bôn Lôi lại thập phần phi phàm. Hắn dìu theo Hoa Lân, nhảy nhót cực kỳ chuẩn xác. Tuy thở phào nhưng Hoa Lân không dám thu hồi Huyền Băng tủy trong tay, sợ làm người khác gặp phải nguy hiểm.

Mọi người nối thành một chuỗi nhảy như bay trên mặt nước. Dưới nước lại có một đám đen đặc cá ăn thịt người đi theo sát nút. Bọn chúng đang hy vọng có người rơi xuống nước liền nhào tới.

Đi được hơn nửa thời thần, Đỗ Bôn Lôi đột nhiên hỏi: “Uy!... Ta bảo này Hoa thiếu hiệp, sau lưng ta tại sao lại mát lạnh như băng thế. Thiếu hiệp đang làm cái quỷ gì đó?”

Hoa Lân cười bảo: “Để đảm bảo an toàn, bản thiếu gia còn có pháp bảo để phòng khi rơi vào trong nước.”

Đỗ Bôn Lôi buồn bực nói: “Thiếu hiệp không tín nhiệm khinh công của ta?”

Hoa Lân cười đáp: “Không phải thế, ta sợ người khác rơi vào trong nước nên chuẩn bị cho bọn họ thôi.”

Đỗ Bôn Lôi nghĩ thầm: “Quỷ mới tin ngươi!”

Ngay lúc này dị tượng đột nhiên phát sinh. Hoa Lân nói thế mà đúng…

Mạc hộ pháp đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên ngừng lại. Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện phía trước chẳng tìm ra nơi nào để đặt chân, băng nổi trên mặt nước đột nhiên chẳng còn mảnh nào, vì thế phải dừng lại.

Hắn dừng lại cũng chẳng sao, nhưng mọi người phía sau lại không ngừng được, vẫn cứ thế tiến lên rồi kinh hãi la lên: “Mạc hộ pháp! Mau tránh ra, ông dừng lại làm gì thế?”

Nói thì chậm, nhưng ‘viu viu viu’ xuất hiện ngay ba người, toàn bộ đều nhào về phía Mạc hộ pháp…

Chỉ nghe ‘tõm, tõm’, Lý Mộng Lan và Ô Tòng Dương đồng thời rơi vào trong nước. Còn Mạc hộ pháp và Điện chủ coi như phản ứng nhanh, lập tức nhảy lên không, miễn cưỡng thi triển ngự kiếm thuật lơ lửng trên không trung.

Ở nơi này ngự kiếm thuật vốn không thể bảo trì được lâu. Tuy bọn họ biết điều này nhưng nhìn thấy một đàn cá ăn thịt người lớn đang điên cuồng xông về phía Lý Mộng Lan và Ô Tòng Dương ở dưới nước, lập tức kinh hãi đến mặt mày trắng bệch.

Ngay lúc này Hoa Lân đột nhiên từ trên trời hạ xuống, lớn tiếng quát: “… Ngưng!”

Mắt mọi người hoa lên, một khối Huyền Băng tủy trong tay Hoa Lân nhanh chóng bắn vào trong nước. Nước hồ trong chu vi năm trượng kêu lên một tiếng ‘soạt’, trong chớp mắt hóa thành băng. Đám cá ăn thịt người trong nước tức khắc không thể động đậy.

Nhưng Hoa Lân vẫn chậm một bước. Ở trong nước Ô Tòng Dương sớm đã bị cắn nát mặt, máu tươi nhuộm hồng cả một mảng nước lớn. Tuy Lý Mộng Lan tốt hơn một chút nhưng chân phải cũng đã bị trọng thương. Trong lúc nàng đang kinh hãi cũng bị Hoa Lân nhốt vào trong băng.

Mặt hồ đột nhiên kết băng, mọi thứ trong nước vẫn có thể nhìn vô cùng rõ. Hoa Lân ‘viu’ một tiếng đã hạ xuống mặt băng, đưa tay phải ra nhanh chóng đưa xuống, nung chảy băng để lôi Lý Mộng Lan và Ô Tòng Dương ra.

Ô Tòng Dương đáng thương, chút nữa đã bị ăn sạch, toàn thân cơ hồ chỉ còn lại bộ xương, tình trạng thảm khốc làm người khác không đành lòng nhìn. Tuy hắn là tu chân giả nhưng thân thể đã bị hủy lập tức toi mạng. Còn Lý Mộng Lan tuy còn sống nhưng chân phải đã bị cạp trơ xương làm nàng kinh hãi kêu ré lên, lập tức ngất đi.

Có thể thấy được sự hung tàn của đám cá ăn thịt người này qua việc đó.

Hoa Lân cúi xuống bắt mạch Ô Tòng Dương, ảm đạm nói: “Hảo huynh đệ! Thật xin lỗi, ta tới quá muộn!”

Những người khác thấy mặt hồ kết thành băng dày, tất cả đều hạ xuống. Điện chủ lập tức chỉ huy: “Chu Hạo, ngươi mau tới cứu tỉnh Lý Mộng Lan.” Nói xong nàng đi tới trước mặt Hoa Lân hỏi: “Ngươi… Ngươi vì sao không ra tay sớm một chút?”

Hoa Lân buồn bực bảo: “Điều này sao lại trách ta? Mạc hộ pháp của các người bắt Đỗ Bôn Lôi phải dìu ta qua sông… Hồi nãy Đỗ Bôn Lôi lại đi sau cùng, chuyện phát sinh phía trước ta làm sao tới cứu viện kịp. Đó là ta còn chuẩn bị trước, nếu không ngay cả Lý Mộng Lan cũng không qua khỏi.”

Mạc hộ pháp ở bên cạnh mặc dù có chút áy náy nhưng hắn không phục, nói ngược lại: “Ngươi đã biết Ngưng Băng thuật thì phải nói sớm cho ta biết chứ. Vì sao ngươi lại không nói?”

Hoa Lân giận dữ bảo: “Ta làm sao biết sẽ phát sinh chuyện này? Hơn nữa ngươi bắt Đỗ đại ca dìu ta, nếu ta không nghe lời chẳng phải ngươi sẽ trách phạt Đỗ đại ca sao?”

Mạc hộ pháp nghe thế xấu hổ quá hóa giận nói: “Ta thấy là người tâm thuật bất chính, cố ý ẩn giấu thực lực.”

Hoa Lân cả giận: “Xin thứ cho ta nói thẳng. Ta cho rằng ngươi không hề thích hợp với việc chỉ huy đội ngũ. Lòng dạ ngươi hẹp hòi, không chút độ lượng, nếu ta là cư dân của Mê Tiên trấn thì sẽ là người đầu tiên không phục ngươi!”

Thế là Mạc hộ pháp giận dữ rống lên: “Xú tiểu tử! Ta nói cho ngươi biết, bọn ta không có hoan nghênh ngươi đâu. Từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi quay lại Mê Tiên trấn! Cút được bao xa thì cút đi!”

Hoa Lân trước giờ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng hôm nay bị chọc giận nên cười như điên bảo: “Ha ha ha… ta còn phải bổ sung thêm một câu. Ngươi không những lòng dạ hẹp hòi mà còn cuồng vọng tự đại, tự cho rằng cả Mê Tiên trấn là do ngươi định đoạt. Nói thật, ta xấu hổ thay cho ngươi… con người Hoa mỗ vốn không để ý tới thân phận Mê Tiên trấn. Nhưng hôm nay, bản thiếu gia phải ở lại Mê Tiên trấn không đi đâu cả, ta muốn xem xem ngươi sẽ làm khó dễ ta thế nào?”

Mạc hộ pháp giận đến toàn thân phát run, lớn tiếng quát: “Được! Đã như vậy bây giờ ta chính thức phát sinh tử giản với ngươi. Người thua lập tức cút khỏi Mê Tiên trấn, vĩnh viễn không được quay lại. Ngươi có can đảm tiếp chiến không?”

Mạc hộ pháp tưởng rằng chỉ cần Hoa Lân rời khỏi Mê Tiên trấn tuyệt đối không sống được bao lâu. Vì thế hắn muốn đuổi Hoa Lân ra, bắt hắn phải chết cô độc trong tiên trận vô tận.

Nào ngờ Hoa Lân vốn chẳng thèm để ý tới Mê Tiên trấn, chỉ cười lớn: “Muốn đánh nhau với ta? Ha ha ha… người quả thực muốn chết?”

Mấy người Điện chủ, Chu Hạo và Đỗ Bôn Lôi bị doạ nhảy dựng lên. Bởi vì pháp thuật của Mạc hộ pháp quán tuyệt Mê Tiên trấn, nếu quả thực phải quyết chiến chỉ sợ Hoa Lân không có cách nào chống đỡ. Do đó bọn họ đồng thanh ngăn lại: “Không được! Mọi người có việc gì nên thương lượng, hà tất phải động đao động thương?”

Nhưng Mạc hộ pháp lại kiên quyết làm điều đó, đột nhiên quát lớn: “Các ngươi tránh cả ra, đây là chuyện riêng của ta và Hoa Lân! Tất cả mau tránh ra cho ta!”

Hoa Lân khoanh tay trước ngực cười khinh miệt, thờ ơ bảo: “Nói thực với ngươi!... Bản thiếu gia tung hoành cả tu chân giới, ngay cả Thánh Thanh viện và Phần Tinh tông đều chẳng có cách nào bắt ta. Chỉ bằng vào ngươi mà muốn thắng ta, thế thì Hoa mỗ cũng chẳng cần lăn lộn bên ngoài nữa. Các ngươi tránh cả ra, để ta dạy dỗ tên ếch ngồi đáy giếng này, cho hắn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK