Hoa Lân đứng bên bờ dung nham luyện công rất lâu, hắn phát hiện mức độ mặt hồ dâng lên đã tiến xa, thậm chí còn có thể hình thành một khối to bằng bao đất nhỏ.
To bằng cái bao? Trong lòng hắn càng mừng hơn, thầm nghĩ cứ duy trì như thế nhất định sẽ đạt tới mức phiên thiên phúc địa (1)…
Trong lúc bất tri bất giác hắn đã luyện năm, sáu thời thần.
Hoa Lân đột nhiên kinh hãi, lúc này mới nghĩ tới Lộ Á Phi còn đang ở trên đỉnh núi, hắn liền rút Hà Chiếu ra, “viu” một tiếng ngự kiếm bay lên, trong sát na đã về tới đỉnh ngọn núi màu đen.
Nhìn xa xa chỉ thấy Lộ Á Phi sớm đã ngồi, biểu tình trên mặt cực kỳ bình thản, tuyệt không có nôn nóng như tưởng tượng, Hoa Lân lặng lẽ đi vào phòng ngự trận, nghiêng đầu nhìn hắn cả nửa ngày, phát hiện hắn thực sự đang nhập định.
Vì thế hắn thở ra một hơi rồi cũng chầm chậm nhắm mắt lại…
Người khác ngồi thiền, toàn bộ đều phải nhập định ngưng thần, nhưng Hoa Lân là một ngoại lệ.
Phần Tinh Luân trong thể nội hắn tự dẫn động chân nguyên còn bản thân hắn đang nghĩ lung tung trong đầu. Thậm chí hắn còn mơ mộng tới thân thể hoàn mỹ của Diệp Thanh, mơ tới ánh mắt như vui như giận của Thượng Quan Linh. Hắn còn mơ tới rất nhiều thứ, những thứ trước đây cứ đồng loạt dâng lên trong lòng…
Đột nhiên, hắn phảng phất như nhìn thấy ánh mắt bất lực của Thượng Quan Linh, sự mong đợi, sự tuyệt vọng của nàng làm lòng hắn đau nhói khôn nguôi. Quang cảnh lúc ly biệt lần lượt hiện lên trong đầu hắn, hắn đột nhiên phát hiện bản thân rất bất lực, đối diện với sự mong đợi của nàng mà hắn lại bó tay không có cách nào giải quyết. Do đó hắn rất muốn bỏ qua lý trí, rất muốn tới tới Phần Âm tông chém giết để đoạt lại người yêu của mình…
Trong giấc mơ màng, hắn rốt cuộc đã đưa ra quyết định, hắn lập tức phải tới Phiêu Miễu hà, bất kể bản thân có thể đánh bại Phần Âm tông để cứu Thượng Quan Linh hay không, hắn quyết định dù chết cũng phải chết cùng một chỗ với nàng. Còn Diệp Thanh… trong lòng hắn lại tràn đầy đau đớn!
Đột nhiên Hoa Lân cảm thấy bản thân bị người ta giám thị, do đó mở trừng hai mắt ra…
Phát hiện ra có một tên gia hỏa vô cùng quen thuộc đang tồn tại trước mặt mình, quan sát biểu tình trên mặt mình không chớp mắt…
Lộ Á Phi cười ha hả bảo:
- Ta phát hiện lúc ngươi ngồi thiền vô cùng kỳ quái! Biểu tình trên mặt biến đổi không ngừng, có ham muốn, có phẫn nộ, còn có một tí tình cảm nam nữ, rất đáng để ta nghiên cứu!... Sao rồi, có phải đang nhớ ai không?
Hoa Lân đứng phắt lên, phủi bụi trên người đáp:
- Đời người có lúc nguy nan cũng có lúc đắc ý, nhưng ta phát hiện, vì sao ta lại cứ đứng ở đầu sóng ngọn gió nhỉ? Dập dềnh lên xuống làm ta thân bất do kỷ…
Lộ Á Phi sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại than thở như thế nên cũng đứng lên hỏi:
- Đứng ở đầu sóng ngọn gió có gì không tốt? Không lẽ ngươi muốn sống một cuộc đời bình lặng? Không lẽ ngươi không muốn được oanh liệt hành tẩu trên thế gian?
Hoa Lân cười khổ, nói tránh đi:
- Ta đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện!... Ta phát hiện hoàn cảnh của ngươi bây giờ vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn ta cả chục lần… Huynh đệ! Việc đi tìm Thực Cốt huyết ta sợ là không thể làm nữa bởi vì ta muốn đơn độc đi làm chuyện của mình…
Lộ Á Phi nhíu mày trầm giọng bảo:
- Ngươi vừa gọi ta là cái gì? Nếu ta không nghe lầm thì vừa rồi ngươi gọi ta là huynh đệ! Đúng không? Đã là huynh đệ thì trước hết ta đi cùng ngươi để giải quyết việc của ngươi, sau đó chúng ta đi tìm Thực Cốt huyết… Ngươi nói đi, ngươi muốn đi đâu? Ta nhất định bồi tiếp ngươi tới tận cùng!
Hoa Lân buồn bực nói:
- Ta muốn đi bồi tiếp nữ nhân của ta, vì nàng mà cùng bỏ mạng, thế mà giờ đây ngươi lại chen chân vào, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lộ Á Phi sững sờ, nhấc chân đá tới chửi lớn:
- Ta đang nói chuyện tử tế với ngươi đó!
Hoa Lân nhẹ nhàng né tránh, nghiêm mặt đáp:
- Ta cũng đang nói chuyện tử tế với ngươi…
Hai người nhìn nhau một trận, đều phát hiện biểu tình vô cùng nghiêm túc của đối phương.
Hoa Lân thở dài:
- Thế này đi!... Ta và ngươi chia nhau ra hành sự, hẹn nhau gặp mặt ở một nơi nào đó sau một thời gian. Nếu ta chưa chết nhất định sẽ tới tìm người hảo huynh đệ ngươi!
Lộ Á Phi lắc đầu bảo:
- Không được! Ta đã sớm quyết định rồi, trước hết ta sẽ theo ngươi đi cứu người yêu của ngươi. Có khi vì thế mà ta còn có thể báo thù cho cha mẹ. Ngươi có từng nghe người ta nói chưa? “Huynh đệ đồng tâm có thể chém đinh chặt sắt!”
Hoa Lân sững sờ, nhìn sâu vào mắt hắn, đành phải gật đầu đáp:
- Ta thật chẳng có cách nào với ngươi, thôi được!... Bất quá chúng ta vẫn phải ước hẹn một địa điểm, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì cũng vẫn có thể gặp lại.
Lộ Á Phi khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hắn bật cười nói:
- Ta phát hiện ra nói chuyện với ngươi rất dễ bị lừa! Có phải ngươi chuẩn bị chạy trốn một mình?... Nếu không thì định ra ước hẹn kỳ quái này với dụng ý gì?
- Ách…
Hoa Lân gãi gáy đáp:
- Chuyện đời khó đoán! Chuyện sau này chẳng ai biết rõ, ngươi bảo có đúng không?
Lộ Á Phi trầm mặc một lúc nói:
- Vậy cũng được, thế thì chúng ta hẹn nhau ở Kỳ Long thành! Bà chủ của Thanh Phong hành quán đã gặp ngươi một lần, cô ta chắc chắn có thể làm người liên lạc.
Hoa Lân cười ám muội:
- Cầm Phong? Nàng ta cũng tốt!
Lộ Á Phi nghiêm mặt hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Hoa Lân đáp:
- Đều là chuyện đời khó lường!... Nếu chúng ta không cẩn thận bị phân ly thì hẹn hai năm sau nhé! Làm thế thì ngươi cũng có thời gian đi tìm Thực Cốt huyết, ta cũng có thể làm việc riêng của mình! Nếu lúc đó mà ta không thể tới thì ngươi cũng không cần đợi thêm nữa…
Lộ Á Phi sạm mặt, trầm giọng hỏi:
- Huynh đệ… ngươi?
Hoa Lân đột nhiên cười ha hả, rút bảo kiếm ra bảo:
- Chúng ta hình như đã nghỉ ngơi quá lâu rồi nhỉ?... Nên lên đường thôi.
Lộ Á Phi tuy phát hiện có điểm bất ổn nhưng nếu quả thật Hoa Lân muốn trốn thì hắn đâu có cách nào? Do đó hắn ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, chỉ thấy một ngọn núi lớn ở phía Nam liền bảo:
- Ngọn núi đó hùng vĩ thật, theo ta thì trên đó rất thích hợp cho người ta sinh sống. Chúng ta cùng đi tới đó tìm xem, có khi Lam Diễm tiền bối đang ở trên đó.
Hoa Lân nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên thấy dãy núi đó giống như một hòn đảo, lớn hơn các ngọn núi chung quanh rất nhiều. Hoa Lân sáng mắt lên đáp:
- Ngươi thông minh thật! Nếu là ta, ta cũng sẽ chọn dãy núi rộng lớn này làm nơi định cư. Chúng ta qua đó xem xem…
Hai ngươi thu nhặt các thứ, nhanh chóng bay về dãy núi đó…
Bay chưa tới nửa thời thần, toàn bộ dãy núi đó đã hiện lên, lúc này mới phát hiện ngọn núi cao vút kia là chủ, hai bên núi non nhấp nhô bổ trợ, liên miên hơn sáu chục dặm.
Còn chưa bay tới gần đã thấy trên ngọn núi có một tòa cung điện, tuy tường được làm bằng đá đen nhưng từ xa nhìn lại đã thấy rất quy mô.
Thêm vào đó, bên ngoài tòa cung điện còn có một tầng phòng hộ màu đỏ nhạt, nhìn qua quả thực cực kỳ hùng tráng.
Trong lòng Hoa Lân mừng rỡ, ngẩng đầu gọi Lộ Á Phi ở trên cao:
- Chúng ta tìm đúng nơi rồi, Lộ thiếu mau hạ xuống!
Do cự ly quá xa nên Lộ Á Phi không nghe thấy nhưng dĩ nhiên là hắn đã thấy tình cảnh ở trên núi, lập tức hạ xuống nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu! Đi, chúng ta xuống đó xem xem…
Hai người nắm tay nhau hạ xuống, lễ phép hạ xuống ở ngoài trăm trượng sau đó từ từ đi tới.
Cuối cùng cũng đến được phía ngoài tòa cung điện nhưng do thấy tầng phòng hộ màu đỏ nhạt phía trước, hai người đành phải thức thời ngừng lại. Riêng Hoa Lân cảm thấy vô cùng hứng thú với trận pháp nên ngoẹo đầu ngây ngốc nhìn tầng phòng hộ.
Lộ Á Phi sớm đã cao giọng gọi:
- Vãn bối Lộ Á Phi có chuyện cực kỳ quan trọng cần cầu kiến tiền bối…
Thanh âm vang mãi, truyền đi rất xa…
Hoa Lân lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật, cái phòng ngự trận này hình như không dùng tinh thạch để tạo thành, thế này là sao nhỉ?
Lộ Á Phi đưa khuỷu ta hích hắn một cái bảo:
- Còn nhìn nữa? Có người đi ra kìa…
Hoa Lân lùi lại hai bước, quả nhiên có một thiếu niên từ trong cung điện đi ra. Chỉ thấy hai tay hắn dính đầy bụi đá đen thui, hình như vừa rồi đã làm công việc nặng nhọc.
Lộ Á Phi sửng sốt, đột nhiên cao giọng nói:
- Tại hạ Lộ Á Phi cầu kiến Lam Diễm tiền bối, mong sư huynh có thể thông báo giùm…
Hoa Lân đưa tay huých hắn hỏi:
- Kỳ quái, làm sao ngươi biết hắn không phải là Lam Diễm tiền bối thế?
Lộ Á Phi hạ giọng đáp:
- Bởi vì tu vi của hắn chỉ bằng ngươi thôi! Người ta đã tới rồi, ngươi đừng hỏi nữa!
Hoa Lân gãi gáy, thầm nghĩ sao mình không nhận ra nhỉ? Thì ra tu vi của mỗi cá nhân đều lộ ra vẻ ngoài, Lộ Á Phi dĩ nhiên đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, đương nhiên rất rõ cao thủ Nguyên Anh kỳ có điểm gì đặc trưng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, thiếu niên kia phủi bụi trên tay, hé miệng cười bảo:
- Thật áy náy quá, sư phụ lão nhân gia người đi ra ngoài rồi. Vừa rồi ta đang xây một tòa thành nên không phát hiện các người tới, rất xin lỗi!
Hoa Lân lập tức hỏi:
- Vậy lúc nào thì sư phụ của ngươi về?
Thiếu niên đó đang muốn trả lời, sau lưng đột nhiên nhảy ra một con dã thú màu đỏ sậm, bề ngoài rất giống sư tử, đuôi vẫy tít mù đang nhe răng múa vuốt hướng về Hoa Lân hống lên cảnh cáo.
Hoa Lân bị con vật to lớn này dọa nhảy dựng lên, y vô thức lùi lại hai bước, run rẩy hỏi:
- Chuyện này… chuyện này là sao?
Thiếu niên kia lập tức quá dã thú:
- Ngạo Thiên! Quay vào…
Dã thú đó quả nhiên là thông linh, lập tức cụp tai, ảo não quay vào. Nhưng đột nhiên nó quay người lại hướng về Hoa Lân rống lên, sau đó mới quay đầu tiến vào cửa cung điện.
Hoa Lân cười ha hả nói:
- … Tên gia hỏa này thật mạnh mẽ!
Thiếu niên kia vui mừng cười hăng hắc bảo:
- Ngạo Thiên tuy tính khí giống như sư phụ ta nhưng bất quá nó rất nghe lời, từ trước tới giờ chưa cắn bậy người ta!
Hoa Lân sửng sốt, hoảng sợ hỏi:
- Tính khí giống sư phụ ngươi?... Còn biết cắn người? Ông trời của ta ơi!
Lộ Á Phi phát hiện hai người bọn họ quả thật là một cặp hề, ngay cả phong cách nói chuyện cũng tương tự. Trong lòng buồn bực hỏi lớn:
- Vị sư huynh này, bên ngoài rất nóng. Bọn ta có thể vào trong nghỉ ngơi một lát không?
Thiếu niên đó lúc này mới phản ứng, y nói ngay:
- Ai da, ai da! Áy náy quá, mau vào đi…
------------
1. Nghiêng trời lệch đất
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK