Hoa Lân đi ra khỏi tù thất, thấy thông đạo dài lê thê không có một bóng người, cả kinh nói:
- Các nàng sẽ không giam ta ở chỗ này chứ?
Nói xong, nhanh chóng hướng cửa thông đạo chạy ra. Xa xa, Hoa Lân thấy cuối thông đạo có sáu cô gái, lúc này mới thở ra một hơi. Đến gần vừa nhìn, mới phát hiện các nàng đang sửa chửa vách tường, đây đều là dấu vết vừa rồi mình lưu lại. Trong đó một cô gái tức giận dậm chân:
- Làm gì vậy? tại sao hắn lại đánh rớt tất cả các cơ quan trên tường, hại chúng ta phải thay ba viên thủy tinh mới… hừ.
Những lời này rõ ràng nói cho Hoa Lân, bởi vì các nàng sớm phát hiện hắn đi đến. Hoa Lân mỉm cười tiến lên hành lễ:
- Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp…
Cô gái đó liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói:
- Ngươi làm gì vậy? ta không biết ngươi?
Nói xong, nàng cảnh giác nhìn Hoa Lân. Hoa lân nghiêm mặt nói:
- … Ách, có thể giúp ta mở ra thông đạo không? Ta muốn đi ra ngòai.
Cô gái vừa nghe vậy liền cười hi hi, lúc này mới biết người này nguyên lai có điều nhờ mình. Quả thực là một kẻ khác người, bất quá lại khiến người ta thích thú. Nàng không biết, Hoa Lân xuất thân từ quốc công phủ, nói chuyện không khỏi mang theo vài phần quan khang, tập tính này muốn thay đổi cũng không được. Cô gái nọ vươn ngọc thủ, chỉ về phía sau Hoa Lân nói:
- Ngươi đi về sau hai mươi trượng, bên trái có phải có một thạch thất không? đó chính là lối ra.
Hoa lân sửng sốt, khó hiểu nói:
- Gian thạch thất kí không phải chỉ là một gian tù thất thôi sao?
Chúng nữ cười nói:
Cửu Uyên địa lao chỉ có một cửa ra, ngay trong gian thạch thất nọ… Cơ quan đều đã bị ngươi phá hủy, cho nên vẫn mở, ngươi đi vào có thể thấy.”
- A!
Hoa Lân gãi gãi đầu, hỏi:
-Phía trước chúng ta có thông đạo, nó thông đi đâu vậy?
Chúng nữ cùng cười lên:
- Nơi này chỉ là một ngõ cụt, ngươi muốn đi từ nơi này ra ngoài, vậy phải đào ra mới được! Hì hì…
Hoa Lân buồn bực nói:
- Nàng, nàng nói cái gì? Nơi này là ngõ cụt? … bà nội nó, thật xấu xa, đến tột cục là ai kiến tạo? Hại bổn thiếu gia mất bao nhiêu sức lực, thật đáng ghét.
Chúng nữ tất cả đều cảm thấy thú vị mà cười loạn lên, nữ tử bên trái nói:
- Ta nói cho ngươi biết, nơi đây chính là chuyên môn xếp đặt cho loại ngốc . hì hì…
Hoa Lân thiếu chút nữa hôn mê, tự trách mình một kiếm chém vào mặt trên, ngược lại chấn cho hai tay tê dại. Nguyên lai cửa đá đó là giả. Hoa lân có lọai cảm giác bị người hí lộng, không cam lòng, vì vậy chỉ vào dấu tay nhàn nhạt trên tường hỏi: “vậy dấu tay dùng làm gì?” nói xong hắn khẽ ấn xuống, chợt nghe tất cả nữ tử hét to:
- A! Không được loạn động…
Hoa Lân bị dọa cho nhảy lên, vội vàng rụt tay về, hỏi:
- A? cái… cái gì?
Nữ tử bên trái thở ra một hơi, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, nếu ngươi ấn xuống, ngõ cụt này sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó phải chờ người khác đến cứu chúng ta… Ta lấy làm kỳ quái, ngươi lúc ấy sao không ấn xuống?
Hoa Lân nhún vai nói:
- Mặt trên đầy là tro bụi, chỉ có kẻ ngu mới ấn.
Nữ tử bên trái gật đầu nói:
- Kỳ thật chúng ta biết dây là sơ hở duy nhất, nhưng chúng ta cũng không dám lau tro bụi trên mặt. Bởi vì lần trước có người đã bị nhốt ở đây. Hì hì…
Nói xong, khóe mắt nàng liếc nữ tử bên phải, hình như nói với nàng. Cũng quả nhiên, cô gái nọ lập tức xoay eo thon nhỏ nói:
-Cũng không phải là tại ngươi cả sao? Muốn làm cho nơi này không một hạt bụi, nếu không thì như thế nào lại bị giam ở đây chứ? Hừ… suốt đời này ta sẽ không quên ngươi đâu.
Chúng nữ lập tức rôm rả lên, Hoa Lân cũng cười. Nghĩ thầm, may mắn mình cơ trí, nếu không lại làm đứa ngốc một lần nữa. nháo loạn một trận, Hoa Lân cùng các nàng cáo biệt, quay lại đường cũ. Đi được hai mươi trượng, quả nhiên phát hiện gian tù thất bên trái có cửa đá có thể đẩy ra nên đi vào. Chỉ thấy vách tường dối diện còn có một bí đạo, Hoa Lân theo bí đạo mà đi, đẩy một cửa đá ra, trước mắt trở nên sáng sửa… đây là một gian phòng rộng lớn dưới đất. Trên vách tường lộ ra các dạng phi kiếm, cả một kho vũ khí khổng lồ. Trong phòng, có vài cô gái đang nói chuyện tán gẫu. các nàng thấy Hoa Lân từ bí đạo đi ra, lập tức có người đi lên tiếp đón:
- Thật xin lỗi! chúng ta không biết ngươi là bằng hữu của Niêm Tuyết tỷ, lần trước đắc tội, mong rằng ngươi tha thứ.
Hoa Lân cả giận nói:
- Ta thật sự thiếu chút bị các ngươi hại chết. Hừ! … quên đi, ta cũng không phải người hẹp hòi, lần này sẽ không truy cứu nữa. Được rồi, Niêm Tuyết tỷ của các ngươi ở nơi nào? Ta muốn tới gặp nàng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy phía trên xuất hiện bốn nữ tử, thân đeo trường kiếm sóng vai đi xuống, người cầm đầu nói:
- Ngươi chính là Hoa Lân?
Hoa Lân mờ mịt nhìn lại, gật đầu nói:
- Không sai, có chuyện gì vậy?
Nữ tử nọ lạnh lùng nói:
- Thật đúng lúc, Niêm Tuyết tỉ cũng muốn gặp ngươi. Theo chúng ta đi.
Hoa Lân buồn bực nói:
- Xem hình dáng các ngươi, giống như ta bị coi là phạm nhân ấy?
Nữ tử nọ lạnh lùng nói
- Điều này ta cũng không rõ lắm, dù sao Niêm Tuyết tỷ muốn gặp ngươi. Ngươi có đi hay không?
Hoa Lân nhún vai, nói:
- Ta có lựa chọn sao?
Nói xong đi lên trước, bốn cô gái lập tức đi theo ra khỏi phòng. Năm người đi theo một cái hành lang vô hạn, chậm rãi hướng lên cao. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lại, hành lang phía dưới liếc mắt không thấy cuối, đi nửa ngày cuối cùng cũng tới. Thầm nghĩ “Cửu Uyên địa lao” thật là sâu. Đang nghĩ ngợi, trước mặt xuất hiện một cửa đá nặng nề, nữ tử cầm dầu ấn vào cơ quan phía bên phải một chút, giương giọng nói:
- Ta là vệ nữ điện Tố Tâm, thỉnh mở cửa.
Cửa đá “oan long long” mở ra, một tia ánh sáng lập tức chiếu xạ đến, Hoa Lân hít một hơi thật sâu, cảm giác phảng phất như được sống lại. Đi ra khỏi địa đạo mới phát hiện bên ngoài là một gian thư phòng. Hoa Lân thầm nghĩ, thật không rõ địa lao này dùng làm gì, sao lại sâm nghiêm như thế. Ngoài trời, đang là giờ ngọ ba khắc.
Hoa lân bị khống chế phải đi theo hướng hành lang. Đi tới hậu viện, lại đi thêm mấy vòng, xuyên qua một đạo môn, trước mắt cảnh sắc đột nhiên biến đổi. Phía trước, xuất hiện một hoa viên xinh đẹp. Một thủy thượng các tinh xảo tại trung tâm của hồ nước trong suốt. Một hành lang kéo dài trên mặt nước nối giữa lầu các và bờ tạo nên một cảnh hết sức ưu nhã. Mà lúc này, trong tòa lương đình trên mặt hồ, có một thân ảnh phong tư trác tuyệt, như ỷ lan đứng đó, nhìn ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ. Cảnh đẹp cùng giai nhân kết hợp đến bậc này, thật sự là tại nhân gian hiếm thấy, không khỏi khiến Hoa Lân hơi sửng sốt, cước bộ khỏi ngừng lại đôi chút. Tứ nữ phía sau đẩy hắn, nói:
- Sao? Sợ à?
Hoa lân cả giận nói:
- Các ngươi sao lại không biết thưởng thức cảnh đẹp chứ? Thường nói: Ý cảnh chi mĩ, tại vu tùy tâm. Bị các ngươi nháo động, chỉ sợ khó có được lần nữa.
Thân ảnh trong đình, đúng là Ninh Niêm Tuyết, nàng nghe được Hoa lân ca ngợi, từ trong trầm tư tỉnh táo lại, xa xa nói:
- Các ngươi đều lui ra!
Tứ nữ quả nhiên thối lui, Hoa Lân hướng Ninh Niêm Tuyết tiến đến, xa xa hỏi:
- Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?
Hoa Lân đi tới trước mặt nàng, dùng ánh mắt nóng bỏng, nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân. Chỉ thấy một thân Ninh tiêm tuyết quần lụa mỏng mềm nhẹ, lụa mỏng nửa trong suốt không che được hết đường cong lả lướt của nàng. Điều này không khỏi khiến người khác liên tưởng. Ninh Niêm Tuyết thấy thế, nhẽ nâng ngọc thủ, chỉnh lại quần áo mình, sẵng giọng :
- Nếu người khác nhìn ta như vậy, ta nhất định giết hắn.
Hoa Lân cười nói:
- Những lời này không đúng rồi… thích đẹp thì ai cũng có lòng, có thiên tư tuyệt sắc bậc này, nên là người hào phóng. Nếu không đối kính tự liên, lại có ý gì?
Ninh Niêm Tuyết cả giấn:
- Hừ… ngươi quả nhiên cũng không có gì tốt đẹp. Đắc ngung vọng toàn, kiến tư nhiên*.… Ta hỏi ngươi, ngươi định thế nào với Giáng Tuyết, nàng khóc đến bây giờ vẫn chưa dừng, vừa rồi thiếu chút nữa còn muốn không ra.”
Hoa Lân thấy Ninh Niêm Tuyết hận hận nhìn mình, nhún vai nói:
- Ta thừa nhận, chuyện này là ta không đúng. Nhưng kết quả này, cũng là bị Giáng Tuyết bức ép. Thiết tưởng, ta là một người đang chạy trốn, vì sinh tồn, thủ đoạn gì đều có thể thi triển ra. Hơn nữa, ta căn bản không biết nàng và ngươi…
Ninh Niêm Tuyết quay mặt đi chỗ khác, cả giận nói:
- Đủ rồi, ta không muốn nghe lý do của ngươi. Ta bây giừ chỉ muốn biết, ngươi định thế nào với nàng ta?
Hoa lân thấy bộ ngực của Ninh Niêm Tuyết phập phồng, thầm nghĩ vấn đề này nếu trả lời không ổn, nói không chừng Ninh Niêm Tuyết thật sự trở mặt với mình. Suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Trong lòng ngươi, ta thật là một kẻ kiến dị tư thiên sao?
Không đợi Ninh Niêm Tuyết đáp lại, Hoa Lân lại tiếp tục nói:
-Kỳ thật, ta đã có người trong lòng, hơn nữa là những hai vị thê tử. Cho nên, nếu tiếp tục nạp thêm Giáng Tuyết, ta cho rằng có chút quá thể. Hoặc giả như vậy, ta cũng không có tư cách tiếp nhận nàng!.. ta cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng bây giờ ngươi dù muốn giết ta, ta cũng không hứa hẹn gì với nàng.
Ninh Niêm Tuyết ngẩng đầu nhìn Hoa lân, hai người cùng đối nhãn… Ninh Niêm Tuyết muốn từ trong ánh mắt hắn tìm ra vài phần có thể tin. Mà Hoa Lân lại cố ý làm bộ dáng kiên định. Kỳ thật trong lòng nói thầm: nếu ngươi muốn lấy mạng nhỏ của ta để uy hiếp, vậy bổn thiếu gia chịu thiệt vậy, cưới nàng làm vợ. Đúng ra với tu vi của Ninh Niêm Tuyết, chỉ cần quan sát qua có thể phát hiện thật giả của Hoa Lân. Nhưng nàng không biết vì sao, không nhìn ra quỷ kế của Hoa lân. Nàng tin là thật, tưởng rằng Hoa Lân thật sự không thể. Có thể Ninh Niêm Tuyết không muốn xuống tay với Hoa Lân? nếu vậy có lẽ đang giả mê, dù sao nàng cũng đã do dự cả nửa ngày. Hỏi lại:
- Vậy ngươi bây giờ định làm sao?
Hoa Lân cười khổ nói:
- Ta có thể làm sao bây giờ?
Nói xong mắt Hoa Lân đột nhiên sáng ngời, nói:
- Được rồi, ta muốn hỏi tỷ một vấn đề.
Ninh Niêm Tuyết:
- Ngươi nói đi!
Hoa Lân nghiêm mặt nói
- Nếu ta trúng một kiếm, tỷ có thể cứu sống ta không?
Ninh Niêm Tuyết lấy làm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi hỏi để làm gì?
Đột nhiên, nàng hiểu được dụng tâm của Hoa lân, cười nói:
- Chỉ cần không chết tại chỗ, ta hẳn có biện pháp khiến ngươi sống lại. Ngươi muốn làm gì?
Hoa Lân nhún vai, làm ra vẻ vô tội nói:
- Vậy để ta chết một lần đi!... Giáng Tuyết ở đâu? Để ta đi gặp nàng.
Ninh Niêm Tuyết do dự một lát, thầm nghĩ người này thật sự điên rồ, nếu Giáng Tuyết thật sự muốn giết hắn, sợ rằng mình sẽ không cứu kịp. Vì vậy lắc đầu nói:
- Ta hiểu được, nhưng có lẽ không ổn…
Hoa Lân cười nói:
- Sao? Tỷ lo ta chết sao?
Ninh Niêm Tuyết cả giận nói:
- Lo lắng cái gì chứ? Ta lo không được đi quỷ môn quan báo tử cho ngươi. Hừ….
Nói xong, nàng chỉ vào lầu các giữa hồ nói:
Giáng Tuyết ở ngay lầu hai, ngươi tới đó có thể tìm được nàng ta.
Hoa Lân gật đầu, xoay người hướng lầu các đi đến. Ninh Niêm Tuyết lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không có lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Hoa Lân hướng “Thính Thủy các “ đi tới…
*****
Gải thích:
Đắc ngung vọng toàn: Một bộ phận vừa mới xong, rồi lại nhìn hết toàn bộ. cùng “đắc lũng vọng thục” đồng nghĩa. Ninh tiêm tuyết không phải người trung nguyên, đương nhiên không biết điển cố “đắc lũng vọng thục” - dịch giả
Kiến dị tư nhiên: Theo mình nó có nghĩ là " nhìn có vẻ là kẻ hay thay đổi" không biết có đúng ko nữa - anhdendem
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK