Người xem toàn trường bỗng trở nên im lặng, xung quanh như một màn yên tĩnh. Bọn họ đều nghi ngờ không biết cái Hỏa Thiềm Thừ này rốt cuộc có tác dụng gì, sao lại có người liều mạng tranh mua?
Hoa Lân đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn về hắc y thiếu niên phía sau. Nghĩ rằng nếu lại tăng giá như vậy, ngay cả bản thân cũng có điểm ăn không tiêu. Bởi vì mình còn phải đi Phiêu Miễu hà tìm kiếm Thượng Quan Linh, số tinh thạch trong tay cũng chưa chắc đủ lộ phí cho bản thân. Vì vậy, hắn vận thần mục chăm chú quan sát sắc mặt của hắc y thiếu niên, hy vọng có thể đoán được chuyển biến trong lòng đối phương, tìm hiểu rốt cuộc hắn có khả năng nâng giá đến bao nhiêu.
Nhưng hắn đã thất vọng, bởi vì hắc y thiếu niên kia mặt lạnh như băng, ánh mắt kiên định, hoàn không có chút cử động nào tỏ vẻ kinh hoảng. Hoa Lân nghĩ trong tay đối phương ít nhất cũng còn có một trăm vạn tinh tệ. Vì vậy cúi xuống kề bên tai Dịch đại hiệp hỏi nhỏ:
- Dịch đại hiệp, ngươi có thể xuất tối đa được bao nhiêu tinh tệ? Xem ra chúng ta đành phải liên thủ rồi.
Dịch Liên Thành cố gắng ngăn chặn hàn khí trong cơ thể, buồn bã nói:
- Lần này thật sự cám ơn Long thiếu hiệp, nhưng tốn nhiều tinh tệ như vậy, chỉ để cứu cái mạng hèn này của tại hạ, ngươi thấy có đáng không?
Hoa Lân trịnh trọng gật đầu nói:
- Mạng người há có lấy kim tiền để so sánh?… Ta nghĩ rằng tính mạng là vô giá!
Ở dãy sau, hắc y thiếu niên nở nụ cười đắc ý, bởi vì trên bục đài người chủ trì đã lớn tiếng hô lên:
- … Ba trăm tám mươi vạn lần thứ nhất, còn ai đưa ra giá nữa không?
Hoa Lân thấy Dịch Liên Thành còn đang do dự, vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự chấp nhận thua sao?
Trong mắt Dịch Liên Thành hiện lên một trận cảm động, trầm giọng nói:
- Kỳ thật, cho dù có mua được Hỏa Thiềm Thừ, ta nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được năm năm mà thôi. Ta nghĩ ngươi không vì ta mà hao phí nhiều tinh tệ như vậy…
Lúc này, trên bục đài, người chủ trì lại thét lên:
- Ba trăm tám mươi vạn lần thứ hai, còn có ai tăng giá không? Nếu không ai tăng giá, Hỏa Thiềm Thừ sẽ được hắc y thiếu niên mang số bảy trăm bốn mươi ba mua…
Hoa Lân nhìn lên trên bục đài, thấy chỉ còn một cơ hội nữa thôi, vì vậy trầm giọng nói:
- … Dịch đại hiệp, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết ai là kẻ muốn hại ngươi sao? Hơn nữa, bọn chúng còn có thể gây nguy hại với Trung Chánh đường của ngươi, thậm chí gây bất lợi với nữ nhi của ngươi. Ngươi không nghĩ tới điều này sao…?
Quả nhiên, sắc mặt của Dịch Liên Thành lập tức trở nên ảm đạm, dáng điệu muốn nói lại thôi. Nhưng trên bục đài, người chủ trì không thể chờ đợi, liền hô:
- Ba trăm tám mươi vạn đệ …
Thời điểm này, trong đầu Hoa Lân cũng hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Hắn nắm chặt thẻ bài màu đen, lớn tiếng hỏi:
- Dịch đại hiệp?
Dịch Liên Thành ngẩng đầu hướng nhìn về phía người chủ trì, thấy người chủ trì đã cầm lấy cây Phách Mại chùy (1), rốt cuộc gật đầu nói:
- Ai! Ta mang đến đây tổng cộng hai trăm ba mươi vạn tinh tệ…
Kỳ thật, trong lòng Dịch Liên Thành đã quyết định buông xuôi rồi. Bởi vì trên đài người chủ trì đã nói đến:
- … Ba trăm tám mươi vạn lần thứ ba, giao dịch xong!
Phách Mại chùy trên tay cũng nhanh chóng hạ xuống. Thời điểm này, Dịch Liên Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, bên tai phảng phất đã nghe được âm thanh trong trẻo của tiếng chùy…
Đột nhiên, đã thấy Hoa Lân ngón tay giữa bắn ra một đường chỉ phong bắn thẳng đến trên bục đài, quát lớn:
- Ta xuất sáu trăm vạn…
Động tác của hắn nhanh như thiểm điện, ngay cả định âm chùy trong tay người chủ trì chỉ trong nháy mắt sẽ gõ xuống mặt bàn, thế nhưng "Ba" một tiếng đã hóa thành bụi phấn. Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì trong tay người chủ trì chỉ còn nửa cái chuôi gỗ, âm thanh của tiếng chùy gõ xuống mặt bàn đã không phát ra. Toàn trường người xem đều không biết chuyện gì đã xảy ra, người này nhìn sang người kia, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc…
Bởi vì chỉ phong của Hoa Lân phát ra không có một tiếng động, ngay cả người ngồi ở hàng ghế thứ hai cũng không có nghe chút âm thanh nào. Trong toàn trường, chỉ có Dịch đại hiệp và Trang Nguyên Bặc là thấy được động tác của Hoa Lân.
Trang Nguyên Bặc trong lòng kinh hãi một trận, dựa vào võ công của mình, sợ rằng cũng phải gây ra tiếng gió rít. Chẳng lẽ thiếu niên họ Long này lại sử dụng yêu pháp sao?
Trong khi mọi người đang còn kinh ngạc, lại nghe Hoa Lân lặp lại, nói:
- Ta xuất sáu trăm vạn …
- A?
Toàn trường kinh hô một trận, lần này tăng giá đã tăng thêm hai trăm hai mươi vạn. Bọn họ không khỏi nghĩ tới “Chẳng lẻ cái Hỏa Thiềm Thừ này có thể huyễn hóa thành linh thú? Không thể nào?”
Nhưng Dịch Minh Tuệ lại cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nàng tin rằng, với giá này tuyệt đối có thể mua được Hỏa Thiềm Thừ.
Dưới đài vẫn còn một tràng dao động dưới tình huống này, Hàn tổng quản bước lên sàn phách mại, lớn tiếng tuyên bố:
- Bởi vì Phách Mại chùy chưa gõ xuống!… cho nên, vị khách quý số mười bảy đưa ra giá là có hiệu lực! Phục vụ, nhanh đem ra một cây chùy khác tới, phách mại hội tiếp tục tiến hành!
Lúc này, rốt cuộc đến phiên Hoa Lân lộ ra nụ cười đắc ý
Nhưng Dịch đại hiệp lại thở dài, thầm nghĩ chỉ một con Hỏa Thiềm Thừ mà cũng đến giá sáu trăm vạn ngàn, sợ rằng lập tức sẽ làm vang động cả Thiên Quận tinh. Ài…
Nhưng rồi kế tiếp lại có chuyện phát sinh, càng làm cho người xem phía dưới không thể chịu nổi nữa. Không đợi người chủ trì hô "Sáu trăm vạn lần thứ nhất". Ở phía sau, hắc y thiếu niên đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ta xuất giá bảy trăm vạn …
- A?
Lúc này, miệng mọi người há ra cũng quên khép lại, toàn trường trở nên lặng yên không một tiếng động. Cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắc y thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, như thể việc mua Hỏa Thiềm Thừ đối với hắn là tình thế bắt buộc.
Mọi người trong lúc trầm mặc, lại nghe Hoa Lân đột nhiên cười cười như điên nói:
- Ha ha ha ha… Tiểu tử thối, ngươi bị lừa rồi.
Hoa Lân thấy mọi người như không hiểu sự kỳ diệu cứ nhìn mình, vì vậy chỉ vào hắc y thiếu niên nói: "Ngươi lợi hại lắm! Ta nhận thua …Người đâu! Lập tức điều tra cho ta tài sản hiện có của hắn, bản thiếu gia không tin hắn đưa ra được nhiều tiền như vậy!"
Trong mắt Hắc y thiếu niên hiện lên một trận hàn quang hưng phấn, lớn tiếng cười nói:
- Hiện tại… Ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!… Các ngươi có thể tới kiểm tra, bản thiếu gia có bảo chứng về tiền tại “Tập Bảo Hiên” thì có hai trăm vạn chẵn, hơn nữa trong tay ta có miếng tinh thạch lớn này, ít nhất cũng có thể đổi ra bảy trăm năm mươi vạn tinh tệ, không tin các ngươi có thể lại đây đếm xem! Ha ha ha…
Hoa Lân thấy trong tay hắn cầm một cái túi vải bố, nụ cười trên mặt có chút hí hửng đắc ý. Vì vậy rốt cuộc biết rằng lần đấu giá này đã thất bại. Nhưng Hoa Lân chính là Hoa Lân, mặc dù đấu giá thất bại, nhưng vẫn vỗ tay cười nói:
- Ha ha ha… Tiểu tử thối, ngươi càng bị mắc lừa!… Bản thiếu gia chính là muốn ngươi mất nhiều tiền như vậy để mua Hỏa Thiềm Thừ.
Nói xong, lấy ngón tay cái chỉ vào mình, cuồng tiếu nói:
- … Bởi vì, lão tử sớm có bí pháp để loại bỏ hàn độc. Ngươi chờ coi!
Dứt lời, Hoa Lân trước mặt với mấy ngàn người, quay đầu nói với Dịch đại hiệp:
- … Dịch đại ca, ngươi mau phái người theo dõi tên gia hỏa này, ta thấy hắn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu. Hừ!
- A?
Dịch Liên Thành lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm “Việc theo dõi luôn là âm thầm tiến hành, sao lại nói ra một cách quang minh chính đại như vậy nhỉ?” Bất quá, Dịch Liên Thành bây giờ cũng vô tình lây nhiễm tính của Hoa Lân, ha ha cười nói:
- Tốt! Lão ca ta sẽ nghe ngươi một lần!… A Phong! Ngươi lập tức phái người theo dõi hắn, nói không chừng U Minh Sơn còn có hậu nhân…
Vốn dĩ Dịch đại hiệp là người không dễ dàng phán xét nhân cách của người khác tốt xấu ra sao… Nhưng do không có biện pháp, bây giờ hắn bị vây bên bờ sinh tử tồn vong. Tưởng tượng đến khi mình chết đi, chắc chắn "Trung Chánh đường" sẽ bị địch nhân tấn công hung bạo. Vì sự an toàn của nữ nhi cũng như các đệ tử, hắn đã làm rất nhiều việc để an bài. Cho nên hôm nay thêm chuyện này nữa cũng không sao cả, nhân cơ hội này, đưa đối thủ ra ánh sáng, làm cho tất cả người chánh đạo đều chú ý kẻ này, nói không chừng còn có thể uy hiếp địch nhân rất hiệu quả.
Quả nhiên, mọi người nghe thấy ba chữ "U Minh Sơn" thì rất nhiều người quay đầu nhìn về phía hắc y thiếu niên, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắc y thiếu niên lập tức phát hiện tình huống có chút không ổn, lớn tiếng nói:
- U Minh Sơn đã sớm không còn tồn tại, các ngươi nhìn ta làm gì?… Thật chán!
Hoa Lân cười nói:
- Tiểu tử thối, bản thiếu gia không muốn chơi đùa cùng ngươi, vậy con cóc đó ngươi đem về ăn đi, giá trị bảy trăm vạn đấy, không nên lãng phí đâu… Chúng ta đi!
Dịch Liên Thành cũng đứng lên, chắp tay hướng Trang Nguyên Bặc nói:
- Trang lão ca, trước mắt huynh nghỉ chân ở đâu? Ta thấy không bằng tới Trung Chánh đường nghỉ tạm được chứ.
Trang Nguyên Bặc cười nói:
- Hảo a, ta cũng đang có ý này!… Nói thật nhé, ban ngày ta có tới phủ đệ của ngươi, nhưng đáng tiếc Dịch lão đệ ngươi lại không có nhà. Bây giờ vừa lúc đang trở về. Huynh đệ chúng ta hai năm rồi không gặp, nhất định phải uống mấy trăm chén, phải thật náo nhiệt!
Dịch Liên Thành gật đầu, vạch người xem chung quanh, dẫn đầu đi ra khỏi phách mại tràng.
Bọn người Trang Nguyên Bặc chợt thấy Hoa Lân đột nhiên ngừng lại ở cửa, bởi vì hắn cảm giác sau lưng rõ ràng có người đang theo dõi mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, căn bản không phát hiện ra cái gì cả.
Dịch Liên Thành bước xuống thang lầu, thấy Hoa Lân lạc ở phía sau, vì vậy quay đầu lại hỏi:
- Tiểu huynh đệ làm sao vậy?
Hoa Lân cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì… chúng ta đi thôi!
Trang Nguyên Bặc đối với Hoa Lân thái độ chuyển biến rất nhiều, tán thưởng nói:
- Long thiếu hiệp thủ đoạn quả nhiên lợi hại! Vừa rồi mặc dù không mua được Hỏa Thiềm Thừ, nhưng cũng gây nhiệt náo một trận làm cho đối thủ không yên, hiển nhiên bảy trăm vạn thật khiến cho hắn đau lòng không thôi.
Hoa Lân cười nói:
- Hắn đau lòng không phải vì cái giá bảy trăm vạn đó, mà là đau khổ vì giá này đã tăng quá cao một cách oan uổng thôi. Ha ha ha…
Mở miệng cười vài tiếng, nhưng Hoa Lân lại phát hiện Dịch Minh Tuệ cùng hai vị sư huynh đều cúi đầu, lặng lẽ đi ở phía trước, bộ dáng ưu phiền nặng nề, hiển nhiên là thập phần lo lắng cho bệnh tình của sư phụ.
Hoa Lân thầm thở dài, nghĩ thầm, bản thiếu gia lần này không cứu Dịch Liên Thành e là không được rồi.
Bảy người đi ra khỏi Tập Bảo Hiên, đại đồ đệ Cao Chánh Phong lặng lẽ ngừng lại. Dịch Liên Thành lập tức phát hiện không ổn, quay đầu lại hỏi:
- Phong nhi… Sao vậy?
Chỉ thấy Cao Chánh Phong đứng ở xa bẩm báo:
- Sư phụ! Đồ nhi ở lại giám thị tên kia, các ngài về trước đi!
Dịch Liên Thành sửng sốt, đột nhiên hiểu được dụng tâm của đồ đệ, vì vậy nghiêm mặt nói:
- Không cần đâu!… Ngươi vị tất đã là đối thủ của hắn. Huống hồ, sau lưng hắn nhất định còn có hậu viện, nếu không hắn làm sao có thể có tiền bạc hùng hậu như vậy? Vi sư sớm đã có an bài, nhất định có thể tra ra lai lịch của hắn hắn.
Cao Chánh Phong giọng buồn, nói:
- Nhưng, sư phụ …
Dịch Liên Thành lập tức xen lời hắn: " Thời gian của Vi sư cũng không còn nhiều, bây giờ còn có một số chuyện trọng yếu muốn chuyển giao, ngươi đi về cho ta ……" Nói đến đây thì Dịch Liên Thành không khống chế được hàn độc trong cơ thể, ngay cả môi cũng như đông cứng lại trở nên tím tái.
Nhưng Cao Chánh Phong lại không chịu nghe lệnh, "Thịch" một tiếng đã quỳ gối xuống nức nở nói:
- Đồ nhi bất hiếu, đêm nay không cùng sư phụ trở về… Sư phụ, nếu có cái gì cần phân phó, con tin rằng nhị sư đệ cũng có thể đảm đương được trọng trách…
Hoa Lân và Trang Nguyên Bặc mặc dù là ngoại nhân, nhưng bọn họ liếc mắt một cái cũng hiểu được việc này có thể liên quan đến việc thay đổi chưởng môn của "Trung Chánh đường" sau này. Chỉ là không thể tưởng được Cao Chánh Phong lại muốn bỏ chức vụ chưởng môn tương lai, cố ý muốn đi hành thích hắc y thiếu niên.
Mắt thấy Cao Chánh Phong đang muốn dập đầu tạ tội, đột nhiên thân ảnh Hoa Lân nhoáng lên, thoáng cái, đã bước tới trước mặt Cao Chánh Phong, tay phải đưa ra đỡ hắn đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Vốn đây là chuyện nội bộ của “Trung Chánh đường” các người, chúng ta ngoại nhân không nên nhúng tay… Nhưng bản thiếu hiệp nhất định quản tốt việc của người khác, sư phụ ngươi bệnh tình giao cho ta lo liệu.
Cao Chánh Phong bị hắn dùng tay kéo lên, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái, đang chuẩn bị phản kháng, vậy mà toàn thân không thể động đậy, không phải là huyệt mạch bị điểm, lại không giống trúng kịch độc, dù sao toàn thân vẫn không cử động được, trong lòng kinh hãi một trận.
Hoa Lân dẫn theo Cao Chánh Phong đi tới trước người Dịch Liên Thành nói:
- Thật là có lỗi, không được sự đồng ý của huynh đã đưa đồ đệ huynh trở lại… hắc hắc, Dịch đại ca! Ta xem huynh cũng đã không thể chịu đựng nữa rồi, việc này không thể chậm trễ, ở đâu có dược điếm vậy? Ta sẽ kê một phương thuốc, tin rằng có thể cho ngươi qua được đêm nay.
Dịch Liên Thành cùng Trang Nguyên Bặc vẻ mặt đều kinh ngạc, thấy Hoa Lân động tác nhanh chóng như thế, không khỏi tin tưởng vài phần. Dịch Liên Thành gật đầu nói:
- Vậy được rồi! dù sao Dịch mỗ đã là người phải chết, Long thiếu hiệp nếu có biện pháp gì, cứ kê ra toa thuốc. Vạn nhất Dịch mỗ số trời đã định, thiếu hiệp cũng không cần tự trách!
Hoa Lân thấy "Tập Bảo Hiên" ngay cửa lớn vẫn còn khách cũ tuôn ra ào ạt, vì vậy gật đầu nói:
- Được rồi, huynh dẫn đường trước, chúng ta bây giờ đi mua thuốc đã… Bất quá, ta cũng nói trước “Lục đạo luân hồi, sinh phát không ngừng.” Ta thấy Dịch đại ca cả đời tích đức không ít, nếu không cẩn thận bị ta hại chết, bọn hậu bối nhất định sẽ được sống an nhàn. Ha ha ha…
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghĩ thầm tại sao người này nói năng lại không có cân nhắc?… Là kẻ chữa bệnh sao lại xem thường sanh tử như vậy? Đưa người bệnh giao vào tay hắn, cho dù chưa chữa khỏi, cũng bị hắn hù dọa đến chết.
Nhưng Dịch Liên Thành cũng ha ha cười, hắn sớm đã coi nhẹ chuyện sinh tử, cho dù có sao thì cũng thử một lần xem?
Ban đêm, Đông Nguyên Thành vẫn đang rực lên một màn đèn đóm lung linh, nơi cảnh sắc yên hoa này vẫn có người đến kẻ đi, không vì bóng đêm thâm trần mà làm ảnh hưởng đến sức sống của nó.
Một hàng bảy người theo đường cái phía đông đi mấy trăm trượng, rốt cục đi tới một dược điếm lớn nhất Đông Nguyên Thành là "Nam Bắc Dược Hành"(2). Một trận gió đêm thổi tới, thân thể cứng ngắc của Dịch Liên Thành lập tức run run rùng mình mấy lần, hàn vụ trên đỉnh đầu càng ngày càng đậm, thực sự có dấu hiệu ngưng kết thành băng.
Mà dược điếm cùng thanh lâu khác nhau thật sự rất lớn, một nơi thì chỉ buôn bán ban đêm, một nơi lại buôn bán ban ngày.
Vì vậy, Cao Chánh Phong nhanh bước lên bậc cấp của "Nam Bắc Dược Hành", dùng sức đập vào cửa lớn, vận lực hô:
- Trung Chánh đường tới, xin Trịnh lão bản mở cửa bán thuốc.
Lát sau, cửa lớn dược điếm quả nhiên cũng kêu lên kẹt một tiếng liền mở ra, một trung niên béo phì tai to bối rối thò đầu ra, thấy bên ngoài khách đến chính là Dịch Liên Thành, hắn sợ quá vội vàng mở rộng cửa, lớn tiếng thét lên:
- Đại thuận tử!… Nhanh lên xuống tiếp đón khách.
Một gã thiếu nên thông minh lanh lợi lập tức từ hậu đường chạy vội ra, ngay cả ống tay áo bên trái cũng chưa mặc vào kịp. Vừa thắp đèn, vừa châm trà, quả nhiên không dám chậm chạp.
Hoa Lân tiến lên hai bước, nói:
- Cho ta giấy bút để ta kê đơn thuốc nào…
Trịnh lão bản tự mình mang tới nghiên bút, hai tay cung kính đưa lên. Hắn không phải vì sợ Dịch Liên Thành mà cung kính với Hoa Lân. Mà bởi vì, đối với các lão bản mở dược điếm mà nói, mỗi danh y đối với bọn họ cũng đều là thượng đế.
Chỉ thấy Hoa Lân cầm bút viết lên mười một tên thuốc “Nhân Tham bảy tiễn, Hoa Hồng ba tiễn, Hương Phụ năm tiễn, Cẩu Tích ba tiễn, Ngũ Gia Bì bảy tiễn, Lạc Thạch Đằng hai tiễn, Thân Cân Thảo bốn tiễn, Trạch Lan sáu tiễn, Tang Ký Sinh một tiễn, Kê Huyết Đằng một tiễn, Tự Nhiên Đồng hai tiễn.”
Trịnh lão bản thấy hắn viết thần tốc, chỉ chốc lát đã viết xong nên tự mình đưa tay đón lấy.
Khi hắn vừa nhìn vào đơn thuốc thì nhất thời cảm thấy choáng váng. Bởi vì lão bản của dược điếm sợ nhất một việc, đó chính là không có thuốc. Đặc biệt là khi một ít người giới quý tộc tự mình đi mua thuốc, nếu thiếu một vị nào thì lần sau họ sẽ không bao giờ ghé đến mua nữa. Cho nên Trịnh lão bản vừa nhìn phương thuốc, mặt liền tái xanh.
Hoa Lân cùng Dịch Liên Thành đương nhiên liếc mắt cũng nhìn ra lão chủ có chõ khó xử, vì vậy đồng thời hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ có vị thuốc nào không có hay sao?
Trịnh lão bản vẻ mặt đau khổ nói:
- Này… này, thật ra có chín loại là có thể cung ứng, nhưng hai vị thuốc cuối cùng là “Tang Ký Sinh” và “Kê Huyết Đằng” thật sự là chưa nghe bao giờ!
Hắn sợ Dịch Liên Thành trách cứ, vội vàng nói thêm:
- Thỉnh… thỉnh Dịch đại hiệp thứ tội!… Kỳ thật tại Đông Nguyên thành, cũng chỉ có bản điếm là đầy đủ các dược liệu nhất. Nếu ngay cả chúng tôi cũng không có, sợ rằng các dược điếm khác cũng khó mà tìm ra. Hai loại vị thuốc này, ta thật sự cũng chưa từng nghe qua…
Hoa Lân sửng sờ, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có… lầm hay không? Tang Ký Sanh cùng Kê Huyết Đằng xem như là một dược liệu bình thường, ngươi sao lại không có?
Cao Chánh Phong lập tức nhìn Dịch Liên Thành khom người nói:
- Sư phụ, xem ra chúng ta chỉ còn cách đi đến Bách Thảo Cư thôi.
Dịch Liên Thành toàn thân đã đau đến phát run, đối với hắn giờ mà nói, dù nơi đó là cách xa ngàn dặm, hắn cũng nguyện ý tới tới. Cho nên gật đầu nói:
- Ài! chỉ còn cách như vậy thôi… đã trễ thế này, chỉ hy vọng Hạc thần y sẽ không trách tội chúng ta.
Hoa Lân cũng đồng ý nói:
- Tốt lắm, chúng ta lập tức xuất phát.
Quay đầu nhìn Trịnh lão bản nói:
- Mau lấy cho ta mấy vị thuốc đó! mỗi vị cho ta tám phần, ta đỡ phải chạy tới chạy lui.
Tiểu nhị bên cạnh nhanh nhẹn đi lấy thuốc, cân đong, trong nháy mắt đã làm xong.
Dịch Liên Thành quay đầu nhìn Trang Nguyên Bặc nói:
- Trang lão ca, huynh có muốn đi hay là về Trung Chánh đường trước nghỉ ngơi một lát? Tiểu đệ đi tìm thần y…
Trang Nguyên Bặc cố ý nghiêm mặt nói:
- Ta cũng đang muốn gặp Đan Hạc thần y đấy, lúc này rốt cục đã có hòan thành sở nguyện… Chỉ không biết ông ta sống ở đâu?
Dịch Minh Tuệ chỉ về phía trước đáp:
- Chu gia gia ở tại Thanh Nguyên sơn ở ngoại thành, làm bạn với sông núi, rất là thanh tĩnh, đi bộ ước chừng cần nửa canh giờ là tới.
- Đang nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoa Lân, như sợ hắn không muốn đi.
Hoa Lân cười, nói:
- Nếu gần như vậy, chúng ta đi thôi!
Đoàn người lập tức đứng lên đi tìm thuốc, do Dịch Liên Thành dẫn đường, từ cửa lớn phía đông đi khỏi Đông Nguyên thành. Chỉ thấy một đường lớn phủ bóng cây chạy vòng vèo theo hướng đông nam. Trong bóng đêm, có thể thấy thấp thoáng được bóng của Thanh Nguyên Sơn cao cao, xem ra cũng không quá xa.
Mọi người đều là nhân sĩ võ lâm, thân nhẹ như chim yến, chỉ trong chốc lát đã tiến vào sơn lâm. Xa xa, phía trước xuất hiện một mảnh rừng trúc rậm rạp, một con đường mòn bằng đá chạy qua chạy lại như thoi đưa, cảnh quang chung quanh cũng quả nhiên vô cùng thanh nhã. Theo đường mòn, đoàn người tiến tới mấy trăm trượng ở xa, chỉ thấy phía trước rừng trúc mơ hồ chợt hiện ra một ngọn đèn, phút chốc, một dãy hàng rào bằng phên xuất hiện trước mắt mọi người.
Dịch Liên Thành chậm rãi nói:
- Tốt quá, xem ra người ở Bách Thảo cư chưa nghỉ, chúng ta đến thật vừa lúc.
Hoa Lân hỏi:
- Đan Hạc thần y, người này xưng hô như thế nào?
Dịch Liên Thành thấp giọng nói:
- Ông ta vốn tên là Chu Thương Thai, ngươi gọi ông ta một tiếng Chu tiền bối là được!… Nghe nói hắn trước kia là một vị thuật sĩ pháp lực cao thâm chuyên tróc quỷ. Nhưng tới lúc tuổi già, hắn đột nhiên phong kiếm thoái ẩn, không giao tiếp với linh quỷ chi đạo, ngược lại chuyên tâm việc thiện. Hắn từng thu nhận ba đệ tử, trong đó một người học y, một người học kiếm, một người học đạo. Mỗi người chuyên tu một môn, đều là nằm trong các cao thủ đứng đầu.
Bảy người vừa mới đi tới dãy hàng rào ở ngoài cửa, đã nghe thấy trên cửa tiếng chuông gió phát ra "Đinh đinh đang đang" vang dội không ngừng, một thanh âm thiếu niên truyền đến:
- Đã trễ thế này, lại có ai tới khám bệnh vậy?
Trang Nguyên Bặc chấn động, đối với tiếng chuông gió vô cớ vang lên đã cảm thấy cao thâm khó lường, rồi đột nhiên lại dâng tràn ý nghĩ tôn kính.
Nhưng Hoa Lân thì lại bất đồng, cúi đầu nhìn trên mặt đất, quả nhiên phát hiện trên mặt đất có đặt hai tảng đá, xem ra Đan Hạc thần y chính là cao nhân tinh thông trận pháp.
Hoa Lân còn đang nghiên cứu trận pháp, cánh cửa trúc lại bị người giật ra, một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi thò đầu ra nhìn, thấy Dịch Liên Thành đứng ở ngoài cửa, không khỏi cười nói:
- Chúc mừng Dịch đại hiệp mua được Hỏa Thiềm Thừ!… Đi vào đi, sư phự vừa nhắc tới người đấy.
Dịch Liên Thành lập tức hành lễ nói:
- Cám ơn Trầm thiếu hiệp quan tâm. Bất quá… Ài! Dịch mỗ thật sự là xấu hổ, lúc này vẫn chưa mua được Hỏa Thiềm Thừ.
Trầm thiếu niên sửng sốt, lo lắng nói:
- Như vậy a? Vậy là phiền toái lớn rồi… Bởi vì sư phụ từng nói, bệnh của Dịch đại hiệp chỉ có thể dùng Hỏa Thiềm Thừ mới có thể trì hoãn được, ngài lần này đến đây, sợ rằng sư phụ lão nhân gia cũng vô năng cứu chữa!
Dịch Liên Thành gật đầu, nói:
- Ta cũng biết… bất quá, vị Long thiếu hiệp này, hắn muốn thử nghiệm chữa trị hàn độc cho ta, chỉ là thiếu hai vị thuốc, không biết Trầm thiếu hiệp có thể xem giúp, xem quý cư có thể có loại dược thảo này không?
Hoa Lân lập tức tiến lên hai bước, mỉm cười nói:
- Long mỗ y thuật thấp kém, chỉ biết chữa trị hàn độc mà thôi. Thật sự không dám “múa rìu trước cửa Lỗ Ban”!… Này, ta chỉ là muốn giúp đỡ Dịch đại ca mà thôi, hoàn thỉnh Trầm thiếu hiệp giúp ta nhìn xem thử có hai vị thuốc này không?
Nói xong liền đưa đơn thuốc trong tay tới.
Trầm thiếu niên vừa tiếp nhận đơn thuốc, nhìn vào, nhất thời cười nói:
- Đây là một phương thuốc thượng đẳng dùng làm giãn kinh mạch, các hạ quả nhiên cũng có biết y lý. Nhưng là…
Trầm thiếu niên nhìn Dịch đại hiệp, rồi lại lắc đầu nói:
- … Nhưng là Dịch đại hiệp kinh mạch cũng không có bị tắc, huyết mạch cũng thông suốt phi thường. Đại hiệp chỉ là trúng một loại nội thương âm độc mà thôi, hàn khí đã nhập vào đan điền, dùng phương thuốc này, sợ rằng không làm nên chuyện gì.
Dịch Minh Tuệ lại một trận thất vọng, nghĩ thầm, nguyên lai phương thuốc này cũng không có tác dụng, thật sự là làm cho người ta mất hứng.
Lại nghe Hoa Lân cười nói:
- Điều này vị tất như vậy! Long mỗ muốn thử một lần, chẳng biết Trầm thiếu hiệp có thể thành toàn cho không?
Trầm thiếu niên chợt cảm thấy sững sờ, có chút mất hứng nói:
- Dụng thuốc phải đúng trường hợp, đúng người, đúng bệnh, những sự cố gắng tầm thường chỉ gây hại người mà thôi, mong các hạ cân nhắc kỹ trước khi tiến hành…
- Cái này…
Hoa Lân lặp lại nói:
- Ta đã nói rồi, phương pháp ta sử dụng phi thường đơn giản, ta tin rằng nhất định có thể khu trục hàn độc trên người Dịch đại hiệp… Ngươi có thể giúp ta thử nghiệm một lần hay không?
Trầm thiếu niên nhíu nhíu mày nói:
- Vậy được rồi! Ta cũng muốn xem thủ pháp kỳ lạ của ngươi thế nào… Mời mọi người vào. Nếu đã đi tới Bách Thảo cư, không bằng tiến vào nghỉ ngơi một đêm rồi hãy nói.
----------------
1. Phách mại chùy: cái búa đấu giá, gõ 1 cái là coi như ra giá xong
2. Hãng dược, hãng thuốc
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK