Nghị lực của Hoa Lân cũng vô cùng hiếm thấy, tuy cảm thấy tay đau đớn nhưng vẫn giương Xích Dương kiếm “múa may” đào thêm được khoảng một trượng nữa, hắn cảm thấy Xích Dương kiếm trong tay hình như lại nặng gấp đôi, có lẽ phải khoảng bốn trăm cân. Hắn dừng tay, ôm bảo kiếm quệt mồ hôi, ngây ngốc nhìn lên mặt đất bảo:
- Ai… đào thêm nữa sợ rằng ta không nhấc nổi Xích Dương kiếm mất.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lộ Á Phi và hai người khác đang cúi đầu xuống nhìn, Hoa Lân gọi lớn:
- Ta bảo này Lộ thiếu, chỉ còn cự ly chưa tới bốn trượng, ngươi xuống đây hoạt động một chút được không? Hắc hắc…
Lộ Á Phi cúi đầu nhìn xuống lớn tiếng đáp:
- Chỉ còn bốn trượng à?... Vậy thì được, ngươi lên trước đi!
Hoa Lân cật lực nâng Xích Dương kiếm, mũi chân điểm lên vách giếng mấy cái, nhanh chóng leo lên hạ xuống bên cạnh Lộ Á Phi nói:
- Bên dưới có điểm cổ quái, ngươi cẩn thật một chút. Ta quả thực không chịu nổi!
Nói xong liền đem Xích Dương kiếm trả lại.
Toàn bộ đệ tử Tử Kim điện ở bên cạnh đều đi tới, trong đó có một người hỏi:
- Sư huynh! Tinh thạch bên dưới chắc là rất phong phú hả?
Hoa Lân cười khổ đáp:
- Đâu có bao nhiêu đâu, chỉ năm khối thôi!
Thiếu niên kia nghi hoặc hỏi:
- Không phải chứ?... Đào sâu đến thế chỉ vì năm khối tinh thạch?
Huynh đã tra xét bên dưới một lượt chưa, chắc chắn phải có nhiều tinh thạch hơn mới đúng!
Hoa Lân sửng sốt, thầm nghĩ chưa thử làm điều này. Lúc này Lộ Á Phi đã xách kiếm bay xuống, chỉ chốc lát đã nghe một tiếng “Bành” lớn, Lộ Á Phi ở dưới lớn tiếng mắng:
- Ai ui… có lầm hay không thế?
Hoa Lân cúi đầu nhìn xuống, tuy đen thui không thấy được tình trạng thê thảm của hắn nhưng vẫn cười ha hả bảo:
- Ta đã bảo trước ngươi phải cẩn thận rồi sao lại không nghe. Thế nào, không sao chứ?
Lộ Á Phi tức giận mắng:
- Ngươi… ngươi vừa rồi đâu nói rõ!
Hoa Lân ngồi phệt xuống bên cạnh giếng, chân trái thõng xuống đong đưa đáp:
- Có chút thời gian làm sao nói rõ được? Hơn nữa làm sao ta biết ngươi nhảy xuống nhanh thế…
Lộ Á Phi không trả lời, chỉ nâng Xích Dương kiếm chém mạnh giống như coi nham thạch là Hoa Lân. Kiếm này là vật của hắn, việc khống chế dĩ nhiên nhẹ nhàng hơn Hoa Lân nhiều, nâng lên hạ xuống, đào thành hết khối đá vụn này tới khối đá vụn khác. Nhưng hắn cũng chỉ đào được khoảng ba trượng thì không chịu nổi nữa, Xích Dương kiếm rơi xuống đáy giếng, hắn cật lực nhấc bảo kiếm của mình lên, phát hiện luồng lực hút đó mãnh liệt vô cùng. Lộ Á Phi lập tức thi triển Sưu Thần thuật tra xét, chỉ thấy một khối đá đen đường kính chừng ba xích trong lòng đất, Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân đâm ngập một nửa trong đó, xem ra tất cả đều là do khối đá đen này gây ra.
Trong lòng không giận mà vui, thầm nghĩ khối đá này có khi có lai lịch lớn, như thế nghĩa là đã đào được bảo vật còn gì.
Do đó nâng bảo kiếm trong tay lên, nương theo lực hút mãnh liệt, quát lớn:
- Càn Khôn tá pháp, sơn băng địa liệt… Khai!
“Ca băng” một tiếng, mặt đất chấn động kịch liệt, nham thạch dưới chân đột nhiên tách ra thành một cái khe, đá vụn trên đầu rơi lộp bộp. Trong lòng Lộ Á Phi kinh hãi, Xích Dương kiếm trong tay trầm xuống, “Đang” một tiếng, rời khỏi tay rơi xuống. Lộ Á Phi cúi đầu nhìn vào khe nứt, chỉ thấy bên dưới hàn quang lóe lên, Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân lộ ra một nửa còn Xích Dương kiếm của mình đang nằm ngang cái khe. Hắn liền dùng cả tay lẫn chân, cố hết sức mới đào được khối nham thạch màu đen đó lộ ra.
Giờ đây nhìn thấy Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân và Xích Dương kiếm của mình đều dính trên tảng đá, không nhịn được cười ha hả:
- Tốt rồi!... Như thế này đơn giản hơn rồi!
Hắn đứng trung bình tấn, hai tay bám lấy khối đá đen, quát lớn một tiếng:
- Lên!
Ai ngờ hòn đá này nhìn thì không lớn nhưng lại nặng cả ngàn cân, lần đầu dùng lực lại không nhấc lên được. Lộ Á Phi nhíu mày, cắn răng quát tiếp:
- Lên cho ta…
Trong lúc bất tri bất giác hắn đã dùng tới “Khống Vật đại pháp”, tảng đá đen kia cũng biết nghe lời, lay mấy cái, cuối cùng cũng bị hắn nhấc lên. Lộ Á Phi vốn là người thông mình, dựa vào “Khống Vật đại pháp” và “Ngự Kiếm kỳ thuật”, ôm theo khối đá đen to lớn từ từ bay lên. Sau một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng tới được miệng giếng, Hoa Lân sớm đã đưa tay ra đỡ khối đá giúp hắn, dùng sức của hai người nhấc nó lên.
Khối đá này vừa đưa lên, đệ tử của Tử Kim điện chung quanh lập tức lộ vẻ kinh hãi. Bọn họ nắm chặt lấy phi kiếm của mình, chỉ cần có chút sơ ý, bảo kiếm trong tay khẳng định sẽ bị khối đá này hút mất. Nhìn thần sắc khẩn trương của bọn họ có thể thấy lực hút này không nhỏ.
Nhưng bất kể tu vi của bọn họ cao thâm tới đâu, cuối cùng vẫn xảy ra việc ngoài ý muốn. Chỉ nghe “đinh” một tiếng trong trẻo, móc thắt lưng bằng kim loại của một thiếu niên trong số đó đột nhiên bắn ra nhanh như điện dính lên trên khối đá đen. Chúng nhân cười lên ha hả, mặt thiếu niên đó đỏ lên, ngượng ngùng nói lớn:
- Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu…
Lời còn chưa dứt phi kiếm trong tay hắn lại rời khỏi tay, may mà hắn phản ứng nhanh, tay phải vươn ra chụp phi kiếm lại. Thân thể có chút không vững, lầm bầm chửi:
- Khối đá này khẳng định là tà vật, các ngươi mau quẳng nó đi!
Lộ Á Phi ngoái đầu đưa mắt cho Hoa Lân, Hoa Lân lập tức hiểu ý, bắt quyết, tay phải áp lên trên hòn đá đen lớn, chỉ thấy hồng quang lóe lên, viên quái thạch kia lập tức bị thu vào trong Phần Tinh Luân. Hắn uốn cổ tay, trong lòng bàn tay có một cái móc thắt lưng bằng kim loại. Hoa Lân trả nó lại cho thiếu niên đang đỏ mặt và bảo:
- Thật áy náy quá, đào cả nửa ngày mà chỉ được một khối đá vô dụng…
Đám thiếu niên chung quanh sớm đã trợn mắt há mồm, bọn họ vốn chẳng thấy rõ không gian pháp bảo của Hoa Lân có hình dáng như thế nào, thấy hắn “thu vào – lấy ra” như làm ảo thuật, chẳng cần tới cái gì khẩu quyết. Lúc này mới đánh giá kỹ lưỡng Hoa Lân, lại thấy hắn chỉ mới tu đến Nguyên Anh sơ kỳ, quả thực không rõ vì sao hắn lại kiếm được kiện bảo bối đó!
Hoa Lân đột nhiên bảo Lộ Á Phi:
- Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi đào tinh thạch đã!
Nói xong lại nhảy vào trong giếng.
Lộ Á Phi ôm quyền hành lễ với các thiếu niên của Tử Kim điện chung quanh:
- Đa tạ mọi người ở đây để bảo hộ cho bọn ta!... Hiện tại việc của bọn ta đã xong, Lộ mỗ vạn phần cảm kích!
Ý nói với đám thiếu niên này là mình không cần bảo bộ.
Thiếu niên cầm đầu sao lại không hiểu, liền bước lên đáp:
- Nói thật là bọn ta đã nhiều chuyện rồi, với thực lực của các huynh đương nhiên đủ để đối phó với Liệp Thực giả… Việc của sư huynh đã xong, vậy bọn tôi đi trước một bước… Tôi tên là Kim Tinh, lần sau nếu có duyên sẽ gặp lại!
Lộ Á Phi nói vài câu khách sáo với bọn họ, báo tên mình, lúc này mới đưa mắt tiễn bọn họ bay lên không, đứng đằng xa vẫy tay bảo:
- Chư vị đi thong thả, Lộ mỗ không tiễn…
Hoa Lân đào cả nửa ngày trong giếng, cuối cùng đào được năm khối tinh thạch. Lúc hắn nhảy ra khỏi giếng khai khoáng, ngoảnh đầu nhìn bốn phía, hai mắt lóe lên quang mang hưng phấn, hạ giọng nói:
- thiếu! Lần này chúng ta phát tài rồi, bên dưới quả nhiên còn có một lượng lớn tinh thạch!... Ta đã tra xét một lượt, phát hiện dưới đó tinh quanh lấp lóe, trong phạm vi mười mấy trượng có hơn hai mươi khối. Ở đằng xa còn có một khối tinh thạch màu lục đặc biệt lớn, khoảng bằng chừng này này…
Nói xong Hoa Lân đưa hai tay lên diễn tả, thần thái hưng phấn không thể nào tả xiết.
Lộ Á Phi mừng rỡ bảo:
- Thế thì tốt quá, ngày mai chúng ta quay lại đào!... Không ngờ “Hãm Không địa đái” lại có nhiều tinh thạch thế, may mà bọn ta không sợ Liệp Thực giả, nếu không chỉ có thể nhìn mà thở dài thôi!
- Cái gì mà Liệp Thực giả?
Hoa Lân không hiểu.
Lộ Á Phi đem những gì hồi nãy nghe được nói lại cho hắn một lượt, thuận tay rút Xích Dương kiếm ra bảo:
- Đi thôi! Chúng ta quay về nghỉ ngơi trước đã, ta mệt lắm rồi.
Hoa Lân cũng quay quay cánh tay mỏi nhừ bảo:
- Ừ!... Ra ngoài cũng lâu quá rồi, có khi đám gia hỏa kia còn cho là chúng ta chạy trốn rồi đó.
Lộ Á Phi vỗ vai hắn, hai người bay lên không đi về hướng căn cứ ở phía Đông Bắc…
Hoa Lân đột nhiên hỏi:
- Đợi đã… Khối đá đen này có tác dụng gì thế?
Lộ Á Phi trầm tư một lúc đáp:
- Ta cũng không dám khẳng định!... bất quá, nó rất giống với Hấp Tinh thạch trong truyền thuyết, đó là vật liệu luyện kiếm tốt đấy!
Hoa Lân cũng đã từng nếm được ích lợi của việc luyện kiếm, Hà Chiếu của hắn trải qua lần thối luyện trước quả nhiên đã sắc bén hơn nhiều. Do đó hưng phấn bảo:
- Oa! Thế thì tuyệt vời quá, ngươi có biết luyện không? Mau dạy ta đi, có khi lại mạnh hơn Hấp Tinh kiếm đó!
Lộ Á Phi buồn bực bảo:
- Ngươi đùa à? Hấp Tinh kiếm của người ta đứng hàng thứ năm trong mười đại tiên kiếm, với kẻ mới luyện có một - hai lần như ngươi mà đã nghĩ tới chuyện mạnh hơn nó?... Không giấu gì ngươi, luyện kiếm đâu phải cứ tùy tiện cho thêm vật liệu vào là được, nếu thuộc tính không đúng thì ngược lại linh tính còn giảm xuống nhiều. Ví như Xích Dương kiếm của ta, nó cần phải dùng Thối Kim thạch để luyện mới được, khối đá đen trong tay ngươi đối với ta vô dụng!
Hoa Lân gãi gáy hỏi:
- Vậy khối đá này ta có luyện được không?
Lộ Á Phi đột nhiên nghiêm túc bảo:
- Lân thiếu!... Nếu khối đá này đúng là Hấp Tinh thạch, đương nhiên là ngươi có thể luyện chế!... Nhưng mà, ta là huynh đệ của ngươi, lại không thể cổ vũ cho ngươi đi luyện kiếm. Bởi vì ngươi vốn chẳng hiểu phương pháp luyện kiếm, vạn nhất luyện hỏng thì chẳng phải ta trỏ thành tội nhân sao?
Hoa Lân gãi đầu nói:
- Vậy khối đá đen đó…
Lộ Á Phi ngắt lời:
- Ta tuyệt đối không dùng được, tảng đá này ngươi cứ cầm đi. Có cơ hội thì hỏi các cao thủ khác xem rốt cuộc nó có phải là Hấp Tinh thạch hay không, còn ta ư? Ai,… Thối Kim thạch trên đời này khó kiếm lắm!
Đang nói thì hai người đã về tới nơi ở, song song dừng lại ở bên vách núi đen, chưa kịp tiến vào đã nghe bên trong có người đang tranh cãi:
- … Đây đều là do Bồ Tinh Huy ngươi mang tới phiền phức! Ta đã nói trước rồi, phải bắt hai tên đó lại hỏi cho rõ. Giờ thì hay rồi, không những làm Bạch Triển Kim người ta không có cách nào quay về mà còn phá cả phòng ngự trận của chúng ta. Hừ! Lần sau nếu bắt được bọn chúng nhất định phải dạy cho chúng một bài học…
Hoa Lân đưa tay ngăn Lộ Á Phi lại, hai người đứng bên ngoài chuẩn bị nghe cho rõ ràng.
Chỉ nghe một thanh âm lạ nói:
- Ai! Bây giờ nói thì cũng vô dụng, chúng ta trước hết nên nghĩ cách sửa truyền tống trận mới đúng. Còn chuyện gấp của Bạch Triển Kim ta cũng không có cách nào cả… Còn nữa, truyền tống trận này mà không sửa cho tốt thì lần tới khẳng định còn có nhiều người tới tìm…
Chỉ nghe Bồ Tinh Huy đột nhiên lớn tiếng bảo:
- Được rồi, được rồi… các ngươi không cần nói nữa! Cứ theo phương pháp của Chu đại ca thử xem, ngày mai ta tới dung nham bình nguyên một chuyến, thế nào cũng tìm được cao thủ thần bí mà các ngươi nói…
Chỉ nghe Chu đại ca lập tức ngắt lời:
- Một mình ngươi đi thì không được! Thế này đi, tìm thêm vài người cùng đi, mang theo đủ tinh thạch, lúc nghỉ ngơi có thể bố trí phòng ngự trận. Nếu không ngươi đi một mình, đừng nói tìm không ra Lam Diễm tiền bối, chỉ sợ trước đó đã bị liệt diễm thiêu thành tro rồi!... Mọi người thấy thế nào?
Hắn nói chuyện vô cùng thuyết phục, còn gián tiếp nói rõ cần phải có thêm người cùng đi, tránh việc mọi người không bằng lòng, trên mặt y không hề lộ vẻ bắt buộc.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều trầm mặc, xem ra không có ai bằng lòng mạo hiểm. Chu đại ca lập tức bảo:
- Vậy thế này đi, ngày mai ta và Bồ Tinh Huy đi một chuyến, có lẽ tám ngày sau sẽ quay về!... Có điều, việc này làm phiền Bạch huynh đệ phải đợi thêm mấy ngày vậy!
Thanh âm xa lạ kia trầm mặc một lúc, giờ đây mới lên tiếng:
- Ai… không ngờ ta lại gặp chuyện này, thế thì ngày mai ta cũng đi cùng với các ngươi vậy. Ba người cùng đi có thể chiếu cố cho nhau tốt hơn.
o0o
Ai cũng đều nghe ra, kỳ thực không ai bằng lòng tới “Dung Nham bình nguyên” kia, có thể tưởng tượng được nơi đó vô cùng nguy hiểm. Bồ Tinh Huy cũng không có cách nào khác, ai bảo Hoa Lân là do hắn mang về chứ?
Hai người đứng ở bên ngoài không nhịn được nhìn nhau. Hoa Lân nói nhỏ với Lộ Á Phi:
- Một mình ta đi là được rồi, ngươi đừng theo ta… Nghe khẩu khí của bọn họ thì “Dung Nham bình nguyên” chắc chắn là một nơi toàn hỏa diễm, với tu vi của ta vừa hay có thể trụ được!
Lộ Á Phi lập tức phản đối:
- Không được! Chúng ta đương nhiên phải cùng đi mới được…
Hoa Lân ngắt lời hắn:
- Ta có bảo vật hộ thân, vốn không cần hộ tráo bảo hộ, ngươi nhìn lại mình xem, sắc mặt trắng bệch rồi kìa, đó là hiện tượng thoát lực… Ta không muốn trên đường đi phải chiếu cố cho ngươi!
Hoa Lân căn bản là một quái vật, lời nói làm tổn thương người ta, chứa đầy thâm ý.
Nhưng Lộ Á Phi không đồng ý:
- Ngươi xem lại mình đi, cái tên gia hỏa ngươi nói chuyện chẳng có mức độ gì hết… Ta chỉ sợ ngươi cầu xin người ta không được mà lại còn đánh nhau ở đây! Vì thế…
Hoa Lân cười ha hả:
- Xem ra ngươi còn chưa hiểu ta! Con người ta trước giờ “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ”… Lại nói, không ép ngươi ở đây nữa, người ta còn cho rằng chúng ta cùng nhau trốn nữa đó!
Lộ Á Phi thiếu chút nữa thì ngất ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên. Hắn phát hiện bất kể tranh luận chuyện gì với Hoa Lân thì bản thân nhất định đều phải chịu thua thiệt…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK