Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Hoa Lân dẫn theo mười vạn thần binh, đạp lên trên đầu bọn chúng, chạy như điên về phía tây, vô số pho tượng từ mặt đất nhảy lên, như muốn kéo hắn xuống bụi đất, thế nhưng Hoa Lân tuy bị vây nhưng điềm tĩnh như ngọn núi vững chắc, chạy nhảy như bay, biến những kẻ cản đường thành hai nửa.

Nhưng mà, những pho tượng này căn bản chẳng biết mệt mỏi, cuồn cuộn không ngừng từ mặt đất nhảy lên, chạy được khoảng nửa canh giờ, Hoa Lân chỉ cảm thấy cánh tay hoàn toàn tê liệt, lại cảm thấy vô lực chống đỡ, phía đông nam rốt cuộc cũng truyền đến “ phanh phanh phanh” ba tiếng nổ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đám mây đen tại không trung tan ra, đúng là tín hiệu rút lui của “ Mê Tiên trấn”

Tinh thần của Hoa Lân hơi rung lên, đột nhiên xoay người, hướng về “ Trần phong trận” mà chạy, lần này quay lại, lại phảii chạy gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy sức cùng lực cạn, thở gấp như trâu, bất quá, chỉ cần bay qua sa khâu (gò đất) phía trước, đi qua phía trước là có thể trở lại “Trần phong trận”, nhưng vào lúc này, Hoa Lân kinh hãi phát hiện, trên sa khấu phía trước có một đổ nhân tường (tường người) vừa lúc ngăn trở đường lui của bản thân, bọn chúng đứng ở trên vai nhau, tầng tầng lớp lớp, cao đến sáu trượng có thừa, hoàn toàn phong tỏa lộ tuyến phía trước

Trong đầu Hoa Lân lập tức hiện lên vài ý niện, nếu bản thân mà đi đường vòng, chỉ sợ còn phải lãng phí nửa canh giờ nữa mới có thể thoát khỏi, đến lúc đó chỉ sợ bản thân sớm kiệt lực mà chết, bất đắc dĩ, Hoa Lân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, ngược lại cước bộ nhanh hơn, rút Hà Chiếu Kiếm, hướng về bức tường người phía trước phóng tới

Song phương càng ngày càng gần, Hoa Lân ngưng tụ công lực toàn thân, chuẩn bị một kiếm bổ ra về phía trước, nhưng mà trên đường lao tới, Hoa Lân lại đột nhiên tỉnh ngộ, cho dù bản thân có khả năng một kiếm tách ra được bức tường người phía trước, nhưng những pho tượng ở hai bên tương tự sẽ nhanh chóng hợp lại, khiến chính mình nguy khốn trong bức tường người đó, đến lúc đó chỉ sợ rốt cuộc không còn sức lực….trừ phi bản thân có khả năng một kiếm phá hủy cả bức tường người kia, nhưng điều này có khả năng thực hiện sao ?

Thời gian gấp rút, Hoa Lân đột nhiên nhớ tới Phân Thân Trảm, nhớ tới chương thứ mười hai của “ Phạm mật tâm kinh” – Phân Thân Thuật, vì vậy lập tức trong đầu hiện lên một ý niệm, nếu bản thân có khả năng xuất ra ba đạo “ Phân Thân Trảm”, tường người phía trước nhất định tan rã thành cát bụi, nhưng mà, như thế nào mới có thể xuất ra ba đạo “ Phân Thân Trảm” đây ?

Hoa Lân không có thời gian suy nghĩ, căn bản cũng không hiểu thi triển như thế nào, nhưng trong óc lướt qua những khẩu quyết của Tiêm Tuyết : thần ngưng thân ngoại, bổn thể di vị; tập khí đãi phát, thân ngoại hóa thân….

Tất cả đột nhiên như nước chảy mây trôi, trong óc Hoa Lân một mảng thông suốt, rồi đột nhiên trong không trung nhảy phát lên, quát lớn : “ Phân…..Thân…..Trảm !”

Thân ảnh Hoa Lân tại không trung đột nhiên tách ra, kinh hãi hình thành ba đạo nhân ảnh, hóa thành ba màn sáng màu đỏ, bổ thẳng vào bức tường người phía xa xa.

Chợt nghe “ Oanh” một tiếng nổ, bóng người tung bay, tường người cao đến sáu trượng nhất thời tan rã, kiếm quang đi đến đâu, mặt đất kinh hãi toác ra ba cái khe thật lớn. Hoa Lân chớp lấy thời cơ này, bay qua sơn khâu (gò đất, ngọn núi nhỏ) co giò bỏ chạy, nhưng mà, không để cho hắn kịp thở , bất ngờ phía trước lại vang lên những tiếng bắn tên “ sưu sưu sưu sưu….” Vô số mũi tên phóng tới trước mặt, đen kịt cả một mảng, nhất thời che hết cả tầm mắt phía trước.

Hoa Lân oán giận nghiến chặt răng, nổi giận gầm lên một tiếng, ngược lại nghênh tiếp vô số mũi tên từ phía trước phóng tới, mũi kiếm trong tay chỉ thẳng về phía trước, xé toạc không gian, khí lưu cường đại hình thành một tấm khiên ánh sáng trong suốt, đẩy lui các mũi tên phía trước, đi sâu vào trận địa cung tiễn thủ, chỉ nghe vô số mũi tên bắn sượt qua bên tai “ hô hô “, sau lưng lại truyền đến một tiếng động lớn, thì ra, pho tượng truy đuổi phía sau bị cung tiến thủ bắn ngã lăn trên mặt đất, nhất thời biến thành một đống lớn

Nói thì chậm, Hoa Lân đã tiến sâu vào trận địa cung tiến thủ phía trước, đưa kiếm quét ngang, phẫn nộ quát :” Đi chết đi! “
Tranh tranh tranh tranh……

Cung tiến thủ nhất thời đảo lộn thành một đống lớn, trận địa chỉnh tề kia nhất thời bị Hoa Lân phá cho long trời lở đất.
Rất nhanh, Hoa lân rốt cuộc cũng thoát ra khỏi vòng vây, cảm giác giống như mình đã đi đến Quỷ môn quan một chuyến rồi.
Lại đi được vài dặm, chỉ thấy biên giới xa xa vài bóng người đang đứng lo lắng, bọn họ thấy Hoa Lân đuổi tới, đều vội vàng tiến lên nghênh tiếp. Điện chủ thấy quần áo trên người Hoa Lân đều bị rách tơi tả, vì vậy thiết tha nhìn hỏi: ” Hoa công tử, ngươi không sao chứ?, có bị thương chỗ nào không ?”

Hoa Lân ổn định thân hình, thở hổn hển nói: ” hắc hắc….may mắn may mắn! ta chẳng những không việc gì, ngược lại trong lúc vô ý lại học được một tuyệt chiêu uy lực cực lớn, đương nhiên là tiến bộ lên không ít!”

Tuyệt chiêu? Tất cả mọi người đều có ý nghi ngờ, nhìn lại Hoa Lân thấy hắn thần tình kích động không nói nên lời, xem ra không giống gạt người, vì vậy đều nổi lên ý kính phục

Hoa lân đột nhiên lại hỏi :” Điện chủ , các ngươi tìm được thi thể của mấy người kia chưa ?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đột nhiên trở nên trầm mặc, khắp mặt lộ ra vẻ bi tráng. Điện chủ thở dài nói:” Ai….ngươi đến xem đi, ta cũng không biết sự việc sao lại như thế này !”

Hoa Lân đi theo bọn họ quay trở lại “ Trần phong trận”….

Chỉ thấy nằm chỉnh tề trên mặt đất là sáu thi thể. Chu Hạo và Lí Mộng Lan ở đó ngây ngốc nhìn bọn họ, phảng phất như không tin vào chính mắt mình

Hoa Lân nhìn xuống, cũng bị dọa đến nhảy dựng lên , hoảng sợ hỏi :” Bọn….bọn họ làm sao vậy ?”

Nguyên lai, những thi thể trên mặt đất đã trở nên cứng rắn như sắt, lớp da ngoài phảng phất như một tầng khôi giáp màu xám, Hoa Lân cúi người xuống, dụng ngón tay búng vào hai má bọn họ, thế nhưng truyền đến “đang đang đang” tiếng vang của kim loại, hoảng sợ nói :” sao lại cứng ngắc như thế ?”

Chu Hạo nghe vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng, xốc lên cái quần của một thi thể nói :” ngươi xem này, hai chân bọn họ đã hoàn toàn biến thành kim loại. Các ngươi xem….” Nói rồi dụng kiếm bổ xuống, chỉ nghe “đang” một tiếng vang lại, thế nhưng mặt trên chỉ lưu lại một đạo kiếm ngân (vết kiếm) nhợt nhạt mà thôi.

Hoa Lân chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không thế tin nổi nói :”không thể tưởng được “thần binh trận” thật là tà môn , thế nhưng có thể biến huyết nhục thành pho tượng cứng ngắc, nếu chúng ta chậm một bước, chỉ sợ rốt cuộc tìm không thấy bọn họ. Ai…..”

Thượng Chí Dũng cũng ảm đạm nói :” “ Mê tiên trấn” trải qua kiếp nạn này, giờ chỉ còn lại chút tàn binh già yếu, rốt cuộc không thể gượng dậy nổi “

Hoa Lân nghe vậy , cũng thấy ảm đạm. Điện chủ quay đầu nhìn về phía Hoa Lân nói :” có lẽ chúng ta còn có một cơ hội cuối cùng, đúng hay không? Hoa thiếu hiệp! “

“Ừm… …” Hoa Lân chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, không có đối mặt trả lời.

Chung quanh mọi người đều kỳ quái nói :” Điện chủ, một cơ hội cuối cùng này là sao ?”

Điện chủ bĩu môi với Hoa Lân nói :” các ngươi đến hỏi hắn xem! Có lẽ hắn có biện pháp đưa chúng ta ra ngoài……”

Thần trí mọi người rung lên, lập tức truy vấn nói :” Hoa thiếu hiệp, có thật vậy chăng? “

Hoa Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể nói :” cái này ta không có nắm chắc,… … Nếu các ngươi nhất định muốn theo ta , vậy chọn ra ba người đi cùng ta, bàn bạc như thế nào, các ngươi có thể hỏi ý của Điện chủ của các ngươi”.

Nói xong Hoa Lân xoay người đi đến phía xa xa , để cho bọn họ tự mình thương lượng.

Mọi người ở “ Mê tiên trấn” lập tức bắt đầu thương lượng, đắn đo hồi lâu sau, rốt cuộc chọn ra ba vị cao thủ đi cùng Hoa Lân. Một vị là “ song thủ kiếm” Trịnh Sĩ Trùng, một vị nhìn thân hình cao lớn là Đỗ Bôn Lôi, người cuối cùng là một cao thủ còn trẻ Hàn Phi Nguyên, đương nhiên, điện chủ Lôi Hinh Đình cũng cùng đi.

Bọn họ tuyển người xong, điện chủ lập tức cao giọng nói :” Hoa thiếu hiệp, mời ngươi tới đây một chút, chúng ta cần nghiên cứu lại lộ tuyến một lần nữa”.

Hoa Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy ra “ Tầm bảo đồ”, mở ra trên mặt đất nói :” từ nơi này đến “Phần tiên trận”, tổng cộng phải trải qua mười chín đại trận lớn, đầu tiên chúng ta phải trở lại “thần binh trận”, sau đó lặng lẽ từ phương bắc tiềm nhập, một đường thẳng tiến theo hướng bắc, theo thứ tự phải trải qua : “ lôi quang trận”, “ bách hoa trận “, “ u minh trận”, “cự thạch trận”, “tuyệt sát trận”, “ tam tài trận”….thẳng đến “ Phần tiên trận”, nói thật, ta thấy cơ hội để các ngươi còn sống là vô cùng xa vời, mời ba vị suy nghĩ rồi chúng ta lên đường”.

Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên nhìn nhau cười, hào sảng cười nói :” sinh tử do mệnh, chúng ta đã sớm nhìn thấu, xin Hoa thiếu hiệp không cần lo lắng, cho dù tất cả chúng ta đều chết, đây cũng là chúng ta vì Mê Tiên Trấn mà tận một chút sức lực cuối cùng."

Điện chủ cũng lập tức tiến lên một bước nghiêm giọng nói :” Hoa công tử xin yên tâm, hậu sự nơi này đã an bài thỏa đáng, năm người còn lại, sẽ do Chu Hạo dẫn dắt, lập tức quay về “ Mê tiên trấn”….cho nên chúng ta, khởi hành lúc nào cũng được, chẳng biết Hoa công tử định tính như thế nào ?”

Hoa Lân thu lại bản đồ, thở dài nói :” ta không có tính toán gì cả, đã như vậy, chúng ta lập tức lên đường bây giờ có được không ?”

Điện chủ lập tức hướng về ba người Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên phía sau ngoắc nói:”…. Chúng ta lên đường !”

Lập tức bọn họ đưa ngang trường kiếm, cùng bọn người Chu Hạo từ biệt, đi theo Hoa Lân, bước lên con đường tìm bảo vật đầy gian nan……
… …

Hoa Lân vừa mới đi về phía trước, một thân ảnh nhỏ bé từ xa xa lao tới. Chu Hạo và Thượng Chí Dũng đồng thời sửng sốt, hưng phấn kêu lên :” Mạc hộ pháp, sao ngươi lại ở đây ?”

Người đến, chính là người đã cùng Hoa Lân náo loạn cả lên, giữa đường đã tách ra đi riêng Mạc Dạ Thiên. Hắn bước nhanh đến bên người Thượng Chí Dũng, làm như quan tâm hỏi :” Thượng huynh đệ, sao ngươi lại bị thương? không việc gì chứ ? “

Thượng Chí Dũng cười khổ một tiếng nói :” thương thế của ta tính ra có là gì, còn hơn thương thế của Sử Cảnh Chung, xem ra ta vẫn còn may mắn”.

Mạc Dạ Thiên quay đầu nhìn Sử Cảnh Chung đang hôn mê bên cạnh, tức giận nói :” ta đã nói rồi , để cái tên họ Hoa kia dẫn lối, nhất định sẽ có thương vong thảm trọng, chỉ tiếc điện chủ hết lần này đến lần khác không tin “

Thượng Chí Dũng lắc đầu nói :” hộ pháp, ngươi lại trách lầm Hoa thiếu hiệp, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, chỉ sợ tất cả chúng ta lúc này đều chết hết rồi”.

Mạc Dạ Thiên trong mắt lóe hàn quang, nhưng lập tức thu lại, giả vờ giật mình hiểu thấu nói :”Vậy sao ? Xem ra ta đã thật sự trách lầm hắn….này Thượng huynh đệ, điện chủ bọn họ đi đâu rồi ? Vì sao giữa đường lại rời các ngươi mà đi ?”

Thượng Chí Dũng sửng sốt, đột nhiên hưng phấn nói :” ai nha, quên nói cho ngươi biết, Mê Tiên Trấn chúng ta lần có thể được cứu rồi”.

Mạc Dạ Thiên nheo mắt hỏi :” cứu gì ?”

Thượng Chí Dũng lớn tiếng nói :” chúng ta vừa mới biết được , trong tay Hoa thiếu hiệp có được” tầm bảo đồ”. Nghe nói chỉ cần tìm được Huyễn Quang Kính, thì hắn có biện pháp đưa chúng ta rời đi. Ai…chỉ tiếc ta bị thương , điện chủ không cho ta đi cùng, thật là một sự đáng tiếc trong đời”

Mạc Dạ Thiên lập tức truy vấn hỏi :” bọn họ muốn đi đâu vậy ?”
T
hượng Chí Dũng cũng bắt đầu do dự, lo lắng có nên nói thật tình cho hắn. Mạc Dạ Thiên thấy thế đột nhiên thở dài cảm thán :” Ai…..hảo huynh đệ, bổn tọa đang hối hận không thôi, đáng ra không nên rời khỏi “ Mê tiên trấn “. ngươi có thể nói cho ta biết, bọn họ muốn đi đến nơi nào hay không, ta dù gì cũng có thể âm thầm giúp đỡ bọn họ, nếu như có thể lập được công lao, có lẽ còn có thể trở lại “ Mê tiên trấn. Ngươi….? “

Thượng Chí Dũng nhất thời mềm lòng, gật đầu nói :” thôi được rồi! thêm một người, hy vọng thành công thêm một phần, hy vọng ngươi đuổi kịp bọn họ”

Nói xong, quả nhiên hắn đem lộ tuyến của Hoa Lân nói lại một lượt, dù sao, Mạc hộ pháp đối với “ Mê tiên trân” trong lòng luôn trung thành, cho tới bây giờ cũng không có sai lầm gì quá lớn.

Mạc hộ pháp biết được bí ẩn của Hoa Lân, lập tức xoay người bước đi, xa xa nói :” cảm ơn! Bây giờ Mạc mỗ đuổi theo bọn họ, sau này còn gặp lại “

Chu Hạo đem tất cả các mọi điều thu vào trong mắt, thấp giọng nói :” chẳng biết vì sao, ta cảm thấy có điểm không ổn “
Thượng Chí Dũng khó hiểu hỏi :” có gì không ổn ?”

Chu Hạo lắc đầu nói :” ta cũng không rõ lắm, chỉ là thấy Mạc hộ pháp hôm nay có chút đặc biệt”

Thượng Chí Dũng nghi hoặc nói :” phải không ?có thể hắn không rời khỏi được điện chủ, cho nên muốn quay trở lại “
Chu Hạo không nói gì.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK