Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoa Lân vốn không biết hắn là thủy, hỏa lưỡng hệ nguyên anh, cho nên trên lý luận có thể đồng thời khống chế hai phi kiếm. Hắn lại luyện Cửu Chuyển thần công, có thể phân thân phi kiếm, nên mới khiến một thanh phi kiếm khác tìm đến mình.

Đúng vậy, kiếm này cùng Hà Chiếu kiếm hoàn toàn trái ngược. Hà Chiếu kiếm là Hỏa Hệ linh kiếm, còn nó là Thủy Hệ Linh kiếm, âm dương tương sinh tương khắc, Hoa Lân không chỉ có nguyên anh trong cơ thể nghịch hành, mà ngay cả phi kiếm cũng đối đầu…

Đi ra khỏi Dịch Dung hành, Hoa Lân ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện thời gian còn sớm, thầm nghĩ bây giờ việc gấp nhất là hỏi nơi hạ lạc của Phần Âm tông. Tuy nhiên nếu tùy tiện tìm người trên đường hỏi, chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã biết được mà ngược lại có thể bại lộ hành tung Nghĩ vậy nên Hoa Lân rốt cục quyết định đi đến Dị Hương tửu lâu, hỏi chưởng quỹ ở đó, may ra có kết quả.

Chủ ý đã quyết, hắn rời khỏi đường lớn, theo hẻm nhỏ đi tới nam nhai, theo đường đã biết tới Dị Hương tửu lâu, chung quanh hẻm nhỏ, đều thấy những điểm dâng hương nho nhỏ, dường như mỗi hộ gia đình đều thờ phụng thần vị của Hỏa Thần Đẳng Tinh Sí tại đại sảnh. Quy mô như thế, thật sự khiến cho người ta phải sợ hãi. Hoa Lân trong lòng không ngừng tự nhủ, nơi đây là Phiêu Miễu hà, mình nhất định phải cẩn thận ngôn từ, không thể thất ngôn.

Đang lúc đi tới, cảm thấy trên đỉnh đầu xẹt qua một bóng đen, hắn ngẩng đầu thấy trên trời cao lại xuất hiện một đạo bóng đen bay qua, như thể bóng đen thứ hai đang đuổi giết người phía trước. Đang kinh ngạc, xa xa đã vang lên tiếng đao kiếm, chợt nghe một tiếng nổ “phanh”, không khí nhộn nhạo, ngọn lửa mạnh mẽ khuếch tán ra, đất bụi rơi xuống nóc nhà người dân.

Mũi chân Hoa Lân lập tức điểm vào tường, mượn lực, nhảy lên mái hiên, liền nhìn thấy trên bầu trời hai hắc y nhân đánh đến khó phân thắng bại. Kiếm pháp sắc bén, kình khí hơn người. trong đó quang thân quanh một người toàn màu đỏ sẫm, quang thuẫn quanh thân kẻ còn lại là kim quang. Ngực trái bọn họ đều có một đồ hình ngọn lửa màu đó, từ đó có thể biết họ đều là đệ tử Phần Tinh tông mới đúng.

Hoa Lân mắng: “Nguyên lai là chó cắn chó, không biết đang làm gì?” Hắn còn đang nghi hoặc thì không trung lại vang lên một tiếng nổ lớn, hai hắc y nhân lại liều mạng nghạnh tiếp một chưởng, kình phong cường đại đẩy ra chung quanh, song phương đều thối lui hơn hai trượng. Không đợi đối phưong kịp thở, bọn họ lại lần lượt ra chiêu, chỉ nghe ‘đinh đinh đang đang’ một trận loạn hưởng, vạt áo song phương đều lưu lại vài vết kiếm.

Hắc y nhân bên trái kiếm pháp cao hơn một bậc, ‘tranh’ một tiếng, đánh cho đối phương rơi một khối ngọc xuống. Hắc y nhân bên phải tự biết không cách nào thủ thắng, không dám ham chiến, tay trái giương lên, hơn mười đạo hàn quang cản trước tầm mát đối phương, quay đầu bỏ chạy.

Hắc y nhân bên trái thấy thế, lớn tiếng mắng: “Mạc Thức Tùng, ngươi là tên phản đồ! Đây là Phiêu Miễu hà, ta muốn xem ngươi có thể chạy đi đâu?” Nói xong ngự kiếm truy đuổi, tay trái giương lên, một đạo hỏa quang bay lên trên trời, “phanh” một tiếng nổ ra, hiển nhiên là thông tri cho đồng môn tới chi viện…

Hoa Lân thấy bọn họ đã đi xa, lúc này mới đứng dậy, thấy một mảnh Ngọc thiêm từ trên không chậm rãi rơi xuống. Cách đó không xa có một đường tắt, Hoa Lân biết đây là yêu bài của hắc y nhân, thấy bọn họ đã đi, liền nhanh chóng chạy trên các mái nhà, hướng chỗ Ngọc thiêm rơi xuống đuổi theo. Đi tới trên nóc nhà đó đã thấy mặt đất đã tụ tập rất nhiều dân chúng, mỗi người đều nghĩa phẫn điền ưng, đang nghị luận về cuộc chiến sinh tử vừa rồi, trong đó một trung niên nam tử vừa cúi xuống nhặt lên Ngọc thiêm, cầm trong tay, miệng lẩm nhẩm đọc: “Sí Dương điện - Mạc Thức Tùng”

Bên cạnh lập tức có một trung niên phụ nhân, khuyên nhủ: “Ngô đại ca, đây là yêu bài Thần tông, ngươi không nên đụng vào!”

Hoa Lân từ trên nhảy xuống, nghênh ngang quát: “Tại hạ là Trấn Thiên điện - Long Chấn Thiên! Mau giao yêu bài cho ta!” Nói xong liền đưa tay chờ.

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, khiến mấy chục dân chúng bị dọa, trung niên nam tử cầm Ngọc thiêm, tay run run, thiếu chút nữa là quỳ tại chỗ, đầu cũng không dám ngẩng, hai tay dâng lên. Chỉ vì, theo lời Hoa Lân, hắn là người của Trấn Thiên điện, đúng là phân điện mà Hiên Dĩ Thừa quản hạt. Điện này tại Phần Âm tông có thể nói là tiếng tăm cực cao, ngoại trừ Thánh Nữ điện, thanh vọng của nó là cao nhất.

Hoa Lân tiếp nhận Ngọc thiêm, ‘sưu’ một tiếng bay lên trời, phút chốc bóng dáng biến mất, để lại một đám dân chúng trung thành, hướng phía hắn quỳ lạy, xưng tụng.

Hoa Lân cầm theo Ngọc thiêm, phóng qua mấy hẻm nhỏ, một lúc không có chuyện gì sảy ra mới dừng lại, thong thả đi tới nam nhai. Thấy Dị Hương tửu lâu trong tầm mắt, Hoa Lân cầm thanh tàn kiếm, nghênh ngang đi vào. Trông bộ dạng hắn như hung thần ác sát, điếm tiểu nhị cũng không dám đến đón khách. Nhìn bốn phía, thấy Dị Hương tửu lâu này bày biện khá cũ kỹ nhưng quy mô lại cực kỳ khổng lồ. Đại sảnh lầu một, tổng cộng có hơn ba mươi cái bàn, lúc này đã có đến tám phần bị khách nhân chiếm cứ. Lầu hai cùng lầu ba đều là những hành lang trên không tạo thành đều rất tao nhã.

Hoa Lân dùng thái độ coi trời bằng vung, đi nhanh tới bên chưởng quỹ, dùng sức vỗ quầy, quát: “Chưởng quỹ, cho ta một phòng hảo hạng!”

Động tác của Hoa Lân thập phần thô lỗ, cùng với tướng mạo râu ria quả nhiên ấn tượng. Chưởng quỹ sửng sốt, vội vàng cười nói: “Khách quan muốn phòng hảo hạng? Có có có…”

Gã quay đầu nhìn tiểu nhị phía sau quát: “Tiểu Hứa, mau chuẩn bị phòng cho khách quan.” Nói xong gật đầu với Hoa Lân khom lưng cười nói:
“Thỉnh mời chi trước tám trăm tinh tệ và ghi danh tại đây…”

Hoa Lân ấn dấu tay, trở về khách phòng. Trong căn phòng hảo hạng, hắn lấy ra yêu bài của Phần Tinh tông, cầm trong tay vận lực, chỉ thấy Ngọc thiêm hết sức tinh xảo, chất liệu đặc biệt, từ trước tới giờ chưa có thấy qua. Suy nghĩ một chút, hắn lấy ra mấy thứ dụng cụ, đặt hết trên bàn, bắt đầu tiến hành gia công cải tạo Ngọc thiêm. Lúc này hắn có thể sử dụng ngọn lửa Phần Tinh luân tập trung cao độ, ngưng tụ thành một điểm nhỏ, khiến nó thải ra một quang mang chói mắt, sau đó lợi dụng nhiệt độ cao, tiến hành điêu khắc Ngọc thiêm.

Sau hồi lâu, mọi việc đã hoàn thành, hắn đã sửa tên trên Ngọc thiêm thành ba chữ Long Chấn Thiên, lúc này mấy chữ trên Ngọc thiêm chính là Sí Dương điện - Long Chấn Thiên!

Hoa Lân thầm nghĩ, quy mô của Phần Âm tông lớn như thế, chí ít cũng có mấy vạn người, bổn thiếu gia chỉ cần tùy tiện lấy một cái tên, giả mạo một tên vô danh tiểu tốt, bọn họ nhất định tra không ra, thời khắc mấu chốt, nói không chừng có thể vượt qua kiểm tra, bản thân đang muốn điều tra nên sử dụng Ngọc thiêm này thật tiện.

Hoa Lân luôn luôn tâm tư kín đáo, trước khi hành động đương nhiên chuẩn bị đường lui. Biết lần này lẻn vào mà không có yêu bài, chỉ sợ khó có thể tiến vào trung tâm của Phần Âm tông. Nhìn yêu bài trong tay, hắn cười cười hài lòng.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy lúc này trời đã tối, đã tới giờ ăn. Hắn biết, bây giờ là thời gian tửu lâu náo nhiệt nhất trong ngày, tại đại sảnh nhất định có thể thám thính được tin tức của Phần Âm tông, vì thế lững thững đi ra cửa phòng, đi tới lầu một đại sảnh.

Chỉ thấy khắp nơi tiếng nói chuyện ồn ào, tửu khí tận trời, thật sự là loạn hết sức. Điếm tiểu nhị căng thẳng đi tới trước mặt hắn, cứng lưỡi nói: “Khách… Khách quan có muốn một gian phòng yên tĩnh hay không? Lúc này chỉ sợ khó có thể tìm được.”

Hoa Lân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát: “Ông nội ngươi thích náo nhiệt, cút ngay cho ta.”

Tiểu nhị sợ hãi ôm đầu trốn mất như chuột. Thật vất vả mới tìm được một bàn trống, Hoa Lân đặt kiếm ngồi xuống, dỏng tai lên, thám thính tin tức chung quanh. Lập tức thấy nhất cử nhất động của mọi nguời đều rõ trong đầu hắn, trong tiếng người huyên náo, cũng quả nhiên có rất nhiều tin tức liên quan đến Phần Âm tông. Có người nói thất Đại Thánh môn từ phía bắc tiến đến nhập, đã sát tới thần hoàn biên cảnh, song phương giằng co không thôi, tử thương vô số; có người nói bên trong Thần tông có nhãn tuyết của Thánh môn, bọn họ có bản đồ Phiêu Miễu hà, lúc này nhiễu loạn nhãn tuyến dân chúng; có người còn nói Ma giới rục rịch, chuẩn bị ngư ông thủ lợi… Nói chung là rất nhiều lời nhưng đều là xung quanh cuộc chiến của Thánh môn và Phần Tinh tông.

Hoa Lân rốt cục biết được, sào huyệt của Phần Âm tông là ở trung tâm Phiêu Miễu hà, cũng là cửa ra khỏi Ma giới, bên cạnh Binh Hồn Giải Thần trận, thế còn Binh Hồn Giải Thần trận cụ thể ở chỗ nào thì không ai biết, bọn họ chỉ biết, đó là một nơi độc lập rất xa Chân tu giới, tựa như một lúc địa rộng lớn khôn cùng, vĩnh viễn phiêu phù tại tinh không. Nghe nói, nó là một tòa thượng cổ di tích, sương mù vô số, là một trong những chiến trường ngàn năm trước Tiên Ma đại chiến. Hơn nữa mọi người còn nói, người tu chân nếu mạo nhiên xông vào Binh Hồn Giải Thần trận thì ngàn người chỉ có một người có thể còn sống trở ra, quả thực so với phi thăng thiên giới còn khó khăn hơn. Ngay cả Phần Âm tông cũng có minh văn quy định, đệ tử của môn phái không được đi vào, nếu không giam cầm ngàn năm, vì vậy, trong một ngàn năm trở đây, Phần Tinh tông và Ma giới không có thăm dò được một phần trăm trong đó. Có thể tưởng tượng được, Binh Hồn Giải Thần trận hung hiểm thế nào, lớn thế nào.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK