Hoa Lân không dám đi xuống phía dưới nữa, hắn quyết định lập tức thực hiện kế hoạch đào mạng của mình. Cố gắng tìm kiếm trong thi thể của các võ sĩ này, quả nhiên tìm được vài viên đá lửa, cái này cũng giúp hắn bớt được phiền phức khi phải tạo lửa. Sau đó, hắn thuận tay cầm lên thanh trường kiếm và bắt đầu điên cuồng chặt vào đám cỏ dại.
Hoa Lân vô tình phát hiện ra trong tay hắn là một thành trường kiếm vô cùng sắc bén. Trong kiếm ẩn giấu một loại năng lượng kì lạ đang lưu chuyển. Mặc dù so ra vẫn còn kém so với Hà Chiếu Kiếm, nhưng nếu đem về nhà thì cũng có thể coi là một thanh thần binh lợi khí. Nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều hơn, mà nhanh chóng chặt hết đám cỏ dại quanh tấm bia đá. Sau đó hắn ôm hết chúng ra bên ngoài tạo thành một khoảng đất trống có phương viên mười trượng. Lúc này hắn mới châm lửa vào đám cỏ.
Tiểu Bạch ở trên vai Hoa Lân có vẻ không hiểu hắn đang bận bịu, thỉng thoảng lại kêu “Hống, hống” lên vài tiếng, giống như có ý kiến với việc hắn không thèm để ý đến mình. Nhưng Hoa Lân lại vội vàng cởi quần áo của mình xuống và tiểu ngay vào đó, hắn không nói gì thêm mà cầm ngay khối quần áo đó che mũi miệng của Tiểu Bạch lại, khiến cho nó bị sặc mà kêu loạn lên.
Tiểu Bạch đáng thương đang muốn phản kháng thì bất ngờ phát hiện đám cỏ chung quanh cháy bừng lên, liệt hỏa xung thiên làm nó sợ tới mức không dám cử động. Nhưng Hoa Lân đã ôm chặt lấy nó nằm xuống đất để cố gắng giảm bớt nhiệt lượng xâm nhập. Đến lúc này Tiểu Bạch mới hiểu dụng ý của hắn.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra bốn phía. Nhưng bởi vì cỏ dại xung quanh Hoa Lân đã bị chặt hết cho nên phạm vi xung quanh hắn coi như an toàn. Sau khi cháy được khoảng nửa canh giờ, ngọn lửa xung quanh đã dần dần suy yếu, ngọn lửa bừng bừng đã dần dần đi về phía xa, hơn nữa mau chóng lan dài ra bốn phía.
Hoa Lân cảm giác rằng nhiệt độ xung quanh đã không còn làm nguy hại đến Tiểu Bạch nữa. Lúc này hắn mới đứng dậy phủi phủi tro bụi trên người mình xuống. hắn bắt đầu nhìn ra xung quanh, chỉ thấy ngọn lửa đã thiêu đốt hơn sáu mươi trượng phía bên ngoài. Phóng mắt nhìn ra, khắp nơi đều bị bao phủ bởi ngọn lửa đang bốc cao lên. Hoa Lân đắc ý cười nói:
- Khó trách có người lại thích phóng hoả, thì ra cái cảm giác này quả thật sảng khoái.. hắc hắc... Bất quá, trận pháp của Nhiếp Hồn cốc cũng thật quá kém, bị ta cho một mồi lửa thiêu trụi, phỏng chừng có lẽ đã bị ta phá huỷ?
Vừa nói, Hoa Lân vừa đi theo dấu vết của liệt hoả, chậm rãi đi ra phía ngoài sơn cốc.
Cỏ dại vô cùng khô héo, thế lửa lan ra rất nhanh và mạnh. Thế nhưng chúng từ một đốm nhỏ biến thành cả 1 ngọn lửa cũng có 1 quá trình. Hoa Lân cũng nghĩ chúng cháy quá chậm, hắn sợ rằng đến khi trời tối cũng không đốt xong thì rất phiền toái. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng hắn thầm cảm thấy kì quái, theo lí thuyết, bây giờ đã gần đến hoàng hôn nhưng bây giờ ánh sáng vẫn còn mạnh. Giường như ở nơi này ban ngày dài hơn so với ở nhà đến hơn một nửa. Điều này quả là quái dị.
Đột nhiên Hoa Lân phát hiện xa xa vẫn còn rất nhiều bụi cỏ dày, điều này thật rất khó xảy ra khi có ngọn lửa lớn như vậy. Hắn quan sát một hồi, cuối cùng cũng nhận ra đám cỏ dày đó được ngăn cách bởi những con đường đá cho nên mới may mắn thoát khỏi đám lửa. Đồng thời hắn lại phát hiện rằng liệt hoả lúc trước dường như đã khởi động một trận pháp khác. Bốn phía vẫn là một mảng mông lung, căn bản là không thể nhìn tới mặt trời trên đỉnh đầu, cũng nhìn thể nhìn tới phía bên kia bờ sơn cốc. càng không thể nhìn thấy mười ba tấm bia đá khổng lồ kia. Hoa Lân không khỏi kinh hãi, hắn thầm nghĩ trận pháp khổng lồ này chẳng lẽ cũng là kiệt tác của Thánh Thanh Viện? Nếu không sao trận pháp này lại gần “Huyền Băng Thiên” đến như vậy?
Mang theo nghi vấn, hắn cứ đi bừa lần theo dấu vết của liệt hoả. Đi được nửa canh giờ, đột nhiên ở phía bên bờ ngọn lửa phát hiện thấy có một giọng nam nhân thô lỗ:
- Con mẹ nó, lửa ở đâu ra vậy? Nếu Tiểu Lộ Tử mà bị thiêu chết thì lão tử phải đích thân giết chết bọn chúng.
Một thanh âm trầm thấp vội an ủi:
- Lộ Á Phi trước nay cơ trí vô bì, có lẽ hắn cũng sẽ tránh được kiếp nạn này thôi. Bây giờ đã quá ngọ, nếu còn không đốt ra một đường lui khẳng định là còn hi sinh nhiều người hơn nữa.
Hoa Lân đột nhiên nghe được có người nói chuyện, tự nhiên cảm thấy thật vui mừng, hắn vội vàng tìm theo tiếng nói đi tới. Vừa nhìn thấy đã không nhịn được nở một nụ cười.
Chỉ thấy cách đó không xa, trên mặt đất có hơn ba mươi người, cỏ dại chung quang đều bị họ chém hết, chỉ còn chừa ra một khoảng đất trống không bị lửa đốt cháy. Hoa Lân thấy bọn họ cũng sử dụng biện pháp “kiên bích thanh dã” (1), trong cái chết tìm sự sống, hắn không khỏi cười to:
- Oa, rốt cục cũng gặp người sống rồi. Ha ha ha…
Hơn ba mươi người đáng thương này vừa rồi bị liệt hoả làm cho khổ sở toàn thân vô lực, đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hoa Lân, trong đó có một hán tử có tiếng nói như sấm nói:
- Con mẹ nó! Có phải thằng quỷ nhà ngươi phóng hoả không?
Hoa Lân “a” một tiếng, thấy bọn họ bị mình phóng hoả đến mức toàn thân thảm hại, trong lòng cảm thấy ngượng ngập, vì vậy hắn gãi đầu gãi tai lắp bắp nói:
- Ta… ta làm chuyện này chẳng qua ta nghĩ chĩ có mình ta là người còn sống ở chỗ này, cho nên mới phóng hoả…
Hán tử thô lỗ kia nhất thời nhảy dựng lên:
- Chỉ vì ngọn lửa của nhà ngươi mà chút nữa đã thiêu chết hết cả bọn ta rồi đó, biết chưa hả?
- Ách…
Hoa Lân cứng họng.
Lúc này, hơn ba mươi người ở đó đều chậm rãi đứng lên. Họ phủi phủi tro bụi trên người, ánh mắt hướng về Hoa Lân với vẻ phẫn nộ.
Nhưng khoé mắt Hoa Lân bỗng nảy lên một cái, hắn đột nhiên phát hiện ra hơn ba mươi người này đều cực kỳ không đơn giản. Bởi vì, vũ khí trong tay họ đều phát ra các dạng tia sáng kì dị, vừa nhìn là có thể đoán ngay ra họ đều là kẻ tu chân.
Đầu lĩnh trung niên nam tử của bọn họ đi về phía hắn an ủi nói:
- Tiểu huynh đệ này thuộc tổ nào vậy? Có phải mọi người đã gặp phải biến cố gì không?
Hoa Lân nghe mà như lọt vào trong sương mù, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ chia làm nhiều nhóm khác nhau để tiến nhập vào Nhiếp Hồn đại trận này?
Chính đang nghi hoặc thì một vị nhân huynh đột nhiên chỉ tay vào trường kiếm trong tay Hoa Lân kỳ quái kêu lên:
- A! Phi kiếm trong tay ngươi có phải là phối kiếm của Tô Lôi không?
Hắn vừa hỏi, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn vào đó.
Hoa Lân cũng lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nhìn tới bảo kiếm trong tay, quả nhiên phát hiện trên chuôi kiếm có khắc một chữ “Tô”, sắc mặt tối sầm lại. Thế mới biết nguyên lai chủ nhân thanh kiếm này tên là Tô Lôi, vì vậy ảm đạm nói:
- Ài! tất cả bọn họ đều đã chết…
- A…! Đều đã chết sao?
Toàn trường trở nên tĩnh lặng. Đại hán thô lỗ kia lầm bầm nói:
- Xong hết rồi, xong hết rồi, tám nhóm bây giờ đã chết ba, chúng ta bây giờ tìm thế nào đây?
Hoa Lân nghe vậy sửng sốt, hiếu kì hỏi:
- Các người tìm cái gì thế?
Lời này vừa nói ra, bọn họ càng thêm sửng sốt. Kẻ đứng đầu bên phải nghi hoặc nói:
- Chúng ta đang tìm kiếm truyền nhân duy nhất của Thiên Lộ gia tộc - Lộ Á Phi, ngươi như thế nào mà lại không biết? chẳng lẽ ngươi không phải thuộc đệ nhị nhóm?
Hoa Lân nói:
- Ách…. Cái này… ta vẫn sống ở trong khu rừng rậm này, cho nên ta không phải người của đệ nhị nhóm. Còn cây phi kiếm trong tay ta thì hình như là ta vừa mới nhặt được.
Hoa Lân gãi gãi đầu, cũng chẳng biết làm thế nào mà giải thích.
Lúc này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Hoa Lân mà dò xét một phen. Chỉ thấy hắn mặc một cái nội khố, toàn thân bẩn thỉu không thể tả. Trên vai lại có một loài động vật kì quái, nhìn chẳng khác gì một dã nhân trong truyền thuyết.
Trung niên đứng đầu kìa sắc mặt thay đổi trầm giọng nói:
- Vị tiểu ca này không biết xưng hô thế nào? Thuộc môn phái gì?
Hoa Lân lẻo mép nói:
- Ùm, ta gọi là Long Tại Trần, đệ tử của Thiên Hạ phái.
Người kia gật đầu thong thả nói:
- Ta là Chúng Vọng Môn môn chủ Tất Chí Nghị, phi kiếm của Tô Lôi trên tay ngươi là do ngươi nhặt được, có thể cho ta nhìn một cái được không?
Hoa Lân thấy chung quanh mọi người đều lăm le xông tới, mọi người đều lộ ra vẻ mặt bất hảo, vì vậy cười khổ nói:
- Thanh phi kiếm này đã thành vật vô chủ, ta lưu lại để giữ mạng cũng không phải là vấn đề gì lớn chứ? Hơn nữa, ta cũng không biết các người, chắc không có nghĩa vụ phải nghe các ngươi sai khiến chứ hả?
Một gã thanh niên anh tuấn tay cầm bảo kiếm bước lên hai bước, hướng về Hoa Lân chắp tay nói:
- Tại hạ là “Phiêu Miểu cung” Trầm Kiếm, lúc này chúng ta đã coi như quen biết rồi chứ…
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chủ nhân của thanh kiếm trong tay ngươi chính là bằng hữu của ta. Ngày hôm qua y vẫn còn sống, bây giờ không biết tại sao bảo kiếm lại vào tay ngươi. Mặc kệ như thế nào, ngươi phải dẫn chúng ta đi xem thi thể hắn!
Cùng lúc đó, tên đại hán thô lỗ bên kia cũng tiếng lại hai bước, nói ông ổng:
- Ta là “Kim Cương môn” Tả Duyên, ngươi phải dẫn bọn ta đi xem thi thể bọn họ…
Hoa Lân hiểu được bọn họ có điểm hơi quá đáng, đang muốn tỏ vẻ kháng nghị, không ngờ bên trái đột nhiên có một đại hồ tử tiến tới, thiếu chút nữa va vào hắn làm hắn liên tục thoái lui hai bước. Đại hồ tử này giờ mới nói:
- Ta là “Liệt Dương phái” Cố Huy, mong rằng huynh đệ có thể dẫn đường.
- Ta là “Phi Long phái” Dương Thừa Tiến…
- Ta là…
o0o
Hoa Lân bị bọn họ đẩy lui về phía sau không thôi, cuối cùng bị kẹp vào giữa bọn họ đến không thể cựa quậy. Đang muốn phát tiết thì Tiểu Bạch trên vai hắn phản ứng còn nhanh hơn, nó “Hống! Hống! Hống!...” hướng về những người xung quanh kêu loạn lên một trận.
Hoa Lân vạn vạn lần không nghĩ tới Tiểu Bạch lại như thế, nộ khí trong lòng đã từ từ giảm xuống, hắn lớn tiếng nói:
- Uy… Các người muốn nhìn thấy thi thể hả? Được lắm, ta dẫn các ngươi đi!
Kẻ cầm đầu Tất Chí Nghị sắc mặt nghiêm túc nói:
- Long huynh đệ ngàn vạn lần không nên tức giận, cũng không thể trách được bọn họ. Ngươi cầm phi kiếm của người khác trong tay đích thực kiến cho bọn họ dễ dàng hiểu lầm.
Hoa Lân cười khổ lắc lắc đầu, hai tay tách đám người ra, chuyển thân hướng về con đường trở về chỗ cũ.
Lúc này lửa lớn đã sắp đốt tới bên kia bờ Nhiếp Hồn cốc. Trong cốc, tầm nhìn đã bắt đầu rõ ràng. Mặt trời rốt cuộc cũng về tới bầu trời. Hoa Lân phát hiện lúc này “Nhiếp Hồn trận” bị lửa lớn thiêu đốt quả nhiên mất đi một ít tác dụng, tâm tình cũng trở nên sang sủa hơn. Vì vậy nghênh ngang đi lên trước, phía sau là ba mươi người hướng về trung tâm sơn cốc đi tới.
Hoa Lân nhìn sắc trời, đột nhiên phát hiện mặt trời vừa mới ngả về phía tây. Vì vậy tự nhủ:
- Như thế nào mà mặt trời còn chưa xuống núi nhỉ? Nhìn quang cảnh thì có vẻ chỉ một canh giờ nữa là bầu trời tối đen…
Bên trái, Tất Chí Nghị nhíu nhíu mày, nhìn sắc trời với vẻ vô cùng bất an, hắn vội thúc giục:
- Nhanh lên! Nhiều nhất hai canh giờ nữa là trời tối, ngươi phải nhanh chân hơn mới được!
Hoa Lân giật mình đáp:
- A, chỉ còn có hai canh giờ?
Trong lòng quả thật là giật mình, vì cái gì mà nơi này ban ngày giống như không bao giờ hết vậy?
Hai canh giờ này đối với Hoa Lân mà nói đã là quá đủ, nhưng ba mươi người phía sau lại bắt đầu trao đổi:
- Ban ngày thì chúng ta còn có thể rời khỏi cốc, ban đêm thì không thể thoát khỏi Phệ Hồn cốc này. Chúng ta có thể…
Tên còn lại lập tức ngắt lời nói:
- Câm cái mồm ngươi lại, chúng ta nhất định có thể ra ngoài...
Hoa Lân cúi đầu xuống tự thầm nói:
- Phệ Hồn cốc?
Bên trái, Tất Chí Nghị cũng lộ ra một tia lo lắng, hắn lại thúc giục Hoa Lân:
- Còn bao lâu có thể tới?
Hoa Lân hờ hững nói:
- Đại khái nửa canh giờ nữa có thể tới.
Trong lòng nghĩ đến những người dường như đều cực kỳ sợ hãi trời tối. Chẳng lẽ buổi tối thực sự có gì nguy hiểm? Hắn liền hỏi:
- Buổi tối chẳng lẽ lại có nguy hiểm gì à?
Tất Chí Nghị cũng không trả lời trực tiếp mà hướng về mọi người phía sau nói:
- Mọi người nhanh lên!
Lúc này mới quay đầu lại về Hoa Lân nói:
- Chúng ta đi với tốc độ nhanh hơn được không?
Nói xong, dắt Hoa Lân trên mặt đất bắt đầu chạy trên một hàng dấu chân.
Không có gì kì quái, dấu chân này chính là dấu chân mà Hoa Lân đã để lại. Tại Phệ hồn cốc này, vô luận cao thủ thế nào cũng không thể đề tụ nổi một tia chân khí. Cho nên Hoa Lân mới để lại dấu chân rõ ràng vậy. Hơn nữa, Phệ hồn cốc lại một chút gió nhẹ cũng không có. Cho nên dấu chân này có lẽ làm đường dẫn là tốt nhất.
Phút chốc, một tấm bia đá lớn đã dần dần hiện ra ở phương xa. Hoa Lân nặng nề nói:
- Các người nhìn kia, nhìn kia kìa… Chúng ta gần tới rồi!
Trong lòng cũng âm thầm cảm thấy kì quái, tại sao lại cứ đi đến gần thì mới có thể nhìn thấy tấm bia đá này, xem ra cái “Phệ Hồn cốc” này quả nhiên có vấn đề.
Một hàng hơn ba mươi người đi đến tấm bia đá trước mặt. Mọi người quả nhiên phát hiện tại đây phương viên trong vòng mười trượng không có dấu vết của ngọn lửa. Đúng là Hoa Lân đã dọn sạch nơi này.
Hoa Lân thật sự mệt mỏi, nhìn cũng như không, chỉ vào mặt sau của tấm bia đá nói:
- Kia... thi thể những người đó ở đằng sau. Các người tới đó nhìn cho kĩ, bọn họ chết thật sự có điểm kì quái.
Những người này nhanh chóng chuyển thân, Hoa Lân ngồi lại tại chỗ, đang muốn nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng người kinh hô vang lên:
- A… chuyện gì xảy ra thế này?
Có tiếng người lớn tiếng hô:
- Long Tại Trần, ngươi chơi chúng ta hả? còn không mau xuống đây giải thích…
Hoa Lân chỉ lo thở dốc, nghĩ thầm:
- Long Tại Trần, nghe quen quen, hắn là ai nhỉ?
Lại có người giận dữ thét:
- Long Tại Trần…!
Hoa Lân lúc này mới phản ứng, nguyên lai là gọi mình. Vì vậy lại bắt đầu nặng nề bước tới, miệng làu bàu:
- Gọi gọi cái gì? Có gì không ổn sao?
Lời còn chưa dứt, hắn cũng đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi nói:
- A … Sao lại thế này?
Hắn hoảng sợ phát hiện rằng phía sau tấm bia đá, thi thể đã sớm biến thành đống xương khô. Ngay cả quần áo trên người cũng bị huỷ hoại. Căn bản là không nhận ra ai với ai. Không khỏi hoảng sợ nói:
- Không… không thể nào?, hơn một canh giờ làm thế nào mà biến thành xương hết thế này?
Đại hồ tử Cố Huy lập tức trách cứ:
- Có phải do ngươi động tay động chân không?
Hoa Lân nghe được điều này, nghĩ thầm hắn đưa bọn họ vào đây là tận tình lắm rồi, nhưng bọn họ lại còn muốn ra oai với nữa, hắn không khỏi cả giận nói:
- Động tay chân cái gì? Lão tử không có tâm tình mà nói bậy với ngươi!
- Ngươi vừa nói cái gì?
Thủ lĩnh Tất Chí Nghị lập tức giàn hoà hai người:
- Tất cả mọi người không cần cãi nhau. Chỉ cần kiểm tra một chút, bên cạnh họ không chừng có vật phẩm đủ để xác định thân phận.
Đám người lúc này mới im lặng nhìn xuống dưới tìm kiếm vật phẩm. Hoa Lân cũng hiếu kì nhặt lên một thanh trường kiếm bên cạnh xương khô, nhưng thật sự không nghĩ rằng thanh kiếm này lại nhấc cả bộ xương khô lên. Vì vậy hắn cẩn thận quan sát và bắt đầu kiểm tra một phen. Hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng khiến cho người ta phải kinh hãi, chỉ thấy bộ xương khô bị tầng tầng lớp lớp cỏ mỏng quấn lấy, một chút cốt nhục còn chưa hoàn toàn tiêu thất đang bị đám cỏ này điên cuồng hấp thụ. Hơn nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ biến mất quả là vô cùng nhanh chóng
Chẳng biết là ai bỗng run rẩy quát:
- Trời ơi, cỏ ở Phệ Hồn cốc có khả năng ăn thịt người?
Lúc này, mọi người nghe được ba chữ “Phệ Hồn cốc” thì toàn thân đều nổi một lớp da gà…
-------------------------------
1. Vườn không nhà trống
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK