Hoa Lân ôm lấy Thượng Quan Linh đang bị thương, lòng nhạt nhòa nhìn xuống dưới đài, thấy người xem huyên náo vô cùng. Thật sự cảm giác tiến thoái lưỡng nan, hắn rốt cục giữ tâm mình bình ổn, không để ý những người phía dưới đang phản đối, ôm lấy Thượng Quan Linh ngự kiếm mà chạy, nháy mắt đã biến mất về phía Quan Tinh các.
Dưới đài người xem thấy ”kẻ chiến thắng” chưa nói câu nào đã vội bỏ đi với người đẹp, lập tức bộc phát ra một tràng âm thanh hỗn loạn, có người quát lớn:
- Tại sao gã này lại bỏ đi như vậy ? Cũng không thèm nói với mọi người một tiếng.
Còn có người lớn tiếng phản đối nói:
- Ngàn vạn lần không nên đưa Huyền Thiên kiếm cho hắn, người này thật sự cao ngạo quá mức mà…
- Phải đó , phải đó…
- Hắc, hắc….
Kỳ thật, tất cả mọi người đều hiểu được Hoa Lân tham dự Thục Sơn kiếm điển lần này đã giành được chiến thắng lớn nhất, không chỉ đoạt được bảo kiếm lại còn thu phục được mỹ nhân cho mình, trong lòng đích thực hâm mộ, nhưng vì thế mà phần lớn lại hóa thành đố kỵ. Thiết nghĩ từ trước đến nay Hoa Lân là người thành danh nhanh chóng nhất và cũng là người trẻ tuổi nhất, thật là thiên hạ hiếm thấy.
Tất cả đệ tử của Thiên Sơn đểu cả kinh trợn mắt há mồm, bọn họ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới tiểu sư thúc lại có tình ý với Hoa Lân, làm cho bọn họ trong lòng kinh hãi đầu óc trống rỗng.
Ngày nay, Thiên Sơn phái thanh danh đã đạt tới tột cùng, bọn họ không chỉ bồi dưỡng ra một vị phản đồ “Thiên Hạ Đệ Nhất”, nhưng lại truyền ra cái tin chấn động xưa nay “sư thúc luyến ái sư diệt”. Bất đắc dĩ, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, các đệ tử Thiên Sơn không thể làm gì khác hơn là thoát ra khỏi đám đông, nhanh chóng thoát li khỏi kiếm điển.
Trên đường xuống núi, Hạng Tiêu Vân hung hăng nói:
- Bọn họ thật là làm cho Thiên Sơn chúng ta mất hết thể diện. Giờ Thiên Sơn chúng ta làm sao mà đối mặt với thiên hạ võ lâm cơ chứ?
Dương Phong Linh phản đối nói:
- Này, ngươi làm sao vậy? Luyến ái giữa sư thúc và sư diệt thì có làm sao? Ngày trước Côn Lôn phái có Dư Kinh Hải với sự diệt Duẫn U Lan, bọn họ há chẳng phải đã thành thân hay sao? Cũng không nghe nói có người cười bọn họ, mà ngược lại câu chuyện đó trở thành một giai thoại.
Hạng Tiêu Vân cả giận nói:
- Ngươi im miệng cho ta, Dư Kinh Hải của Côn Luân là một đại nam nhân, y tự mình thành thân với sư diệt đương nhiên là không vấn đề gì, đâu có giống sư tôn của ngươi?
Dương Phong Linh bình thường vốn nhu thuận nhưng hôm nay cũng đã nộ khí lôi đình quát lớn:
- Sư tôn ta thì làm sao hả? Há không giống với luyến ái sư diệt, dựa vào cái gì mà nam nhân có thể thành thân với sư diệt còn phụ nữ lại không thể?
Hạng Tiêu Vân nhất thời á khẩu, hồi lâu mới nói:
- Đàn bà nên tuân thủ theo đạo lý của đàn bà.
Dương Phong Linh đáp:
- Phi! …Thật không biết xấu hổ, chẳng lẽ lại theo như ngươi nói!
- Ngươi…
Đệ tử Thiên Sơn ồn ào đi xuống núi, tại Lăng Vân đỉnh người xem vẫn còn đang nghị luận về chuyện vừa rồi, ý nghĩ của mọi người và Hạng Tiêu Vân không khác nhau là mấy. Thế tục đúng là như vậy, nam sư thúc thành thân với nữ sư diệt điều này chính là trời đất hòa hợp, nhưng nếu là nữ sư thúc tự gả mình cho sư diệt, điều này sẽ khiến cho tất cả mọi người một phen kinh ngạc. Thế tục thành kiến, bởi vậy có thế thấy được vết nhơ.
Thượng Quan Truy Vân thân là trọng tài, đối với chuyện tình ái của nhi nữ mình cũng không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể để cho Cốc Thanh Phong lên đài nói:
- Mọi người yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút.
Dưới đài, tiếng mọi người nghị luận cũng dần nhỏ đi, chỉ nghe Cốc Thanh Phong nghiêm mặt nói:
- Thục Sơn kiếm điểm đến nay đã hoàn thành, chúng tôi có đôi lời công cáo với chư vị về vấn đề Huyền Thiên kiếm. Theo quy định thì sẽ giao cho Hoa chưởng môn của phái Kiếm Tiên nắm giữ, còn về chuyện của Thiên Sơn phái đây là chuyện nội bộ, kính mong mọi người không nên chú ý đến nữa, dù sao bây giờ bọn họ cũng không còn quan hệ sư diệt nữa, về tình về lý chúng ta đều không có quyền truy vấn…
Dưới đài lập tức truyền lại những âm thanh tranh biện, Cốc Thanh Phong đột nhiên cao giọng như sét đánh bên tai mọi người nói:
- Được rồi, bây giờ Toàn Chân Giáo Mạnh tiền bối tiếp tục giảng giải tu chân bí điển, ai không muốn nghe thì bây giờ có thể rời đi…
Quả nhiên sau câu đó dưới đài lập tức tĩnh lặng khi nghe đến tu chân bí điển, hiển nhiên lấy tu chân làm trọng …
Mạnh Lôi bỗng sửng sốt đưa tay gãi đầu lắp bắp:
- Tại sao lại đến phiên ta chứ?
+++
Hoa Lân ôm Thượng Quan Linh về đến Quan Tinh các, đi tới phòng trên lầu nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, thấy vết thương trên vai trái nàng không còn chảy máu mới yên lòng vội mang kim sang dược tới. Hắn nhẹ nhàng vén vạt áo của nàng lên, vừa lúc thấy máu tươi đã khô lại trên quần áo. Thượng Quan Linh không nhịn được khẽ kêu “a” một tiếng.
Hoa Lân trìu mến hỏi:
- Nàng… không sao chứ?
Thượng Quan Linh hai mắt long lanh nhìn hắn, cũng không nói gì.
Hoa Lân lập tức trấn an nàng một phen, chợt nhớ tới trước tiên phải giúp nàng thanh tẩy qua cơ thể một chút nên tự mình xuống lầu đun một nồi nước nóng. Hắn chạy lên chạy xuống một hồi chẳng nói lời nào. Sau nửa ngày rốt cuộc cũng bưng được một chậu nước nóng đi vào phòng khách, ngồi bên cạnh nàng ôn nhu cười nói:
- Linh nhi ta nhớ lúc ta còn bé nàng cũng giúp ta cởi bỏ y phục, có giống như lúc này không?
Thượng Quan Linh nằm trên giường, thấy hắn vì mình mà chạy tới chạy lui, trong lòng cảm thấy ngọt ngào khiến nàng say mê không thôi, thấy hắn hỏi liền dịu dàng cười nói:
- Đúng vậy, hình như lúc đó chàng mắc phải bệnh nặng gì đó.
Quả nhiên Hoa Lân chứng thực được ký ức tuổi thơ, mừng rỡ hỏi:
- Thích khách vào buổi đêm hôm đó có phải là nàng không?
Thượng Quan Linh bĩu môi cả giận:
- A! ngươi… ngươi bây giờ mới biết à? Nói rồi thầm nghĩ, đối với việc tự mình thất thân cho hắn vào đêm hôm đó rất là hối hận.
Hoa Lân vội vàng giải thích nói:
- A! Sao nàng lại không nhắc ta…
Thượng Quan Linh:
- Ngươi, người….hừm!
Hoa Lân cười ngây ngốc, vội vàng dùng chiếc khăn nhúng một chút nước ấm, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch những vết máu còn đọng lại trước ngực, ôn nhu nói:
- Như vậy cũng tốt, hôm nay rốt cuộc cũng đến phiên ta giúp nàng cởi bỏ y phục, hì hì…
Nói xong nhẹ nhàng vén bỏ y phục của nàng chuẩn bị giúp nàng thay thuốc.
Thượng Quan Linh vội la lên:
- Ngươi… ngươi khi dễ ta! A…
Hoa Lân thấy nàng cũng không phải thật sự tức giận, ha ha cười nói:
- Cái này gọi là nhân quả tuần hoàn đó, có biết không?
Nào, nâng cánh tay lên…
Vừa nói vừa cởi thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng trút bỏ áo ngoài, bên dưới lộ ra da thịt nõn nà, làn da trắng muốt gợi cảm toả ra mùi thơm thoang thoảng, thật làm cho người ta muốn nổi phong hứng không thôi.
Thượng Quan Linh mặc dù đã sớm là người của hắn, nhưng mỗi lần cùng hắn làm chuyện ấy đều vào ban đêm không giống như hôm nay. Đương lúc thanh thiên bạch nhật như vậy hắn lại tháo bỏ xiêm y, do vẫn còn là lần đầu nên không khỏi mắc cỡ, nhắm chặt mắt lại, trên mặt nổi lên một áng mây đỏ mê hoặc lòng người.
Hoa Lân thật hết sức khó khăn mới tháo bỏ được một chút y phục bên trái, bỗng lộ ra một tòa nhũ phong đầy đặn đẹp như ngọc, cố gắng áp chế tà niệm của mình giúp nàng rửa sach những vệt máu. Hắn bày thuốc ra nhưng bất giác đầu đầy mồ hôi. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đến truyền lại giọng của Diệp Thanh:
- Lân ca ca ,có cần muội giúp gì không?
Hoa Lân bây giờ mới nhớ mình đã để Diệp Thanh một mình tại Lăng Vân đỉnh. Trong lòng không khỏi một phen áy náy, vội vàng nói:
- Không cần đâu, không cần đâu, tự ta làm được rồi.
Thượng Linh kêu lên một tiếng rồi cầm lấy xiêm y định mặc vào, nhưng bên trái cơ thể có chút tê cứng, hiển nhiên là bị kiếm khí của Hoa Lân làm cho thụ thương, khẩn trương nói:
- Ta… mau giúp người ta mặc y phục vào!
Hoa Lân luống cuống chân tay muốn giúp nàng mặc quần áo vào, nhưng lại không cẩn thận lại động vào vết thương cũ. Thượng Quan Linh kêu “A” lên một tiếng khiến hắn sợ đến mức chân tay rụng rời.
Bên ngoài Diệp Thanh cười lên một tiếng, thoải mái đẩy cửa đi đến, lại thấy Thượng Quan Linh đưa hai tay che trước ngực, cả giận quát:
- Ngươi vào đây làm gì?
Diệp Thanh đi tới trước giường nhìn nàng lớn tiếng nói:
- Công tử nhà ta là Vạn Kim Chi Khu, hắn sao có thể biết cách hầu hạ ngươi? Đến cửa cũng chưa đóng qua…
Thượng Quan Linh nhìn Diệp Thanh lại nhìn qua Hoa Lân sau đó lớn tiếng làm nũng nói:
- Hoa Lân, hừ…
Trên trán Hoa Lân mồ hôi bắt đầu và ra, ôn nhu nói với Diệp Thanh:
- Ta đã giúp nàng ấy băng bó rồi, nàng ra trước được không?
Diệp Thanh nhìn qua căn phòng bừa bộn các vị thuốc cùng với những tấm băng gạc thấm đầy máu, nũng nĩu cười nói:
- Công tử quả thật chăm sóc được sao?
Hoa Lân kéo thân thể mềm mại của Diệp Thanh, rồi đẩy đôi vai thơm của nàng, mời nàng ta ra ngoài cửa, lớn tiếng nói:
- Ta đương nhiên có thể rồi…
Diệp Thanh bị hắn đẩy ra hành lang, xoay người lại cười duyên nói:
- Ta sợ rằng vết thương của cô ta càng chậm càng nặng thêm thôi hì hì…
Hoa Lân vô phương với nàng, ôn nhu nói:
- Muội đến Thanh Long biệt uyển lấy lại y phục của nàng ấy đến đây có được không?
Diệp Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái miễn cưỡng đi xuống lầu…
Hoa Lân rốt cuộc thở dài một tiếng, lúc này mới trở lại bên cạnh Thượng Quan Linh, thấy nàng hai mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chặp, tự mình thấy xấu hổ nói:
- Làm sao vậy, ta băng bó có tốt không?
Thượng Quan Linh cả giận:
- Không chết được…
Hoa Lân nghe vậy xấu hổ gãi gãi cái gáy của mình…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK