Hoa Lân cảm giác mình đang đứng ở một gian phòng giữa huyền không, xuyên qua màn ánh sáng đỏ sậm thì thế giới bên ngoài hiện rõ ra trước mắt. Thời khắc này, trong đầu hắn sáng tỏ đôi chút, đột nhiên hiểu ra mình và Phần Tinh Luân dường như hợp thành một thể. Hắn ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời, đang muốn thử bay lên một lần, ai ngờ Phần Tinh Luân dưới chân đột nhiên gia tốc, “vù” một tiếng, hướng lên không trung bay lên như thiểm điện...
Bởi vì tốc độ quá nhanh, “phành” một tiếng Hoa Lân ngã nhào xuống. Cho đến khi hắn chật vật đứng dậy, mới phát hiện Phần Tinh Luân đã ngừng lại.
Vì chính hắn không có ý niệm muốn hạ xuống nên Phần Tinh Luân vẫn an an tĩnh tĩnh lơ lửng trên không tựa như một đám mây trắng.
Hoa Lân xoa xoa mông, thì thầm mắng “Có lầm hay không? Bảo bay là bay, muốn ngã chết người à!”
Đang bực mình, Hoa Lân đột nhiên lóe lên ý tưởng, nghĩ thầm cái “gian phòng di động” này thật sự quá tuyệt vời, chỉ cần đặt trong Phần Tinh Luân có vài cái ghế thì có thể ngồi phi hành, cảm giác nhất định rất sảng khoái, hơn nữa từ nay không cần chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa, lúc nào cũng có khả năng chui vào Phần Tinh Luân.
Hoa Lân hả hê với kế hoạch đó, nhưng hắn quên mất Phần Tinh Luân là “Trúc Cơ” pháp bảo của hắn, một khi rời khỏi thể nội, không chỉ không thể tu luyện nội công, ngược lại công lực còn giảm đi. Hắn có thể tạm thời chưa nghĩ đến, chỉ hưng phấn khống chế Phần Tinh Luân bay trở lại bên cạnh thác nước, đã thấy Thu Uyển Ly đứng trên bờ, khẩn trương ngẩng mặt nhìn bầu trời, sợ hắn một đi không trở lại.
Tiểu Bạch lại giống như không vội vã chút nào, nó vẫn đang thản nhiên bơi lội đùa nghịch trong làn nước.
Thu Uyển Ly thấy Phần Tinh Luân giống như một khối huyền phù lơ lửng giữa không trung, vì vậy nũng nịu nói:
- Sư phụ! Uyển nhi cũng muốn đi vào...
Hoa Lân vừa nghe thấy, căn bản cũng muốn mang nàng tiến vào tham quan, nhưng thấy Huyền Băng Tủy ở trung tâm quá mức rét buốt, phàm nhân tiến vào không bị đóng thành băng nhân mới lạ. Nên liền nghĩ lại “Có lẽ có thể kiến tạo trong Phần Tinh Luân một tòa “phòng ngự trận” chế ngự Huyền Băng Tủy phong lại, như vậy có thể bảo đảm an toàn cho “khách nhân”.” Vừa nghĩ đến đó, hắn lập tức bắt đầu động thủ, rối rối rít rít bố trí....
Sau khi hắn đã phong bế toàn bộ Huyền Băng Tủy, lại nhớ đến một vấn đề nan giải khác. Đó là trong Phần Tinh Luân không khí hữu hạn, không thích hợp cho người thường lưu trú.
Lúc này hắn thật sự bực mình, nghĩ thầm còn phải thỉnh giáo cao nhân thêm chút nữa mới được.
Chỉ nghe phía dưới lại truyền đến tiếng Thu Uyển Ly nghẹn ngào:
- Sư phó! Uyển nhi cũng muốn đi vào, hu hu hu...
Hoa Lân bất đắc dĩ đi ra khỏi Phần Tinh Luân, phất tay triệu hồi, trong nháy mắt thu nó về nội thể, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh Thu Uyển Ly khuyên nhủ:
- Trong đó không an toàn, ta phải trở về thỉnh giáo Cầm Oản Vân một chút, xem nàng có phương án giải quyết nào hay không?
Theo Hoa Lân thấy, không biết thì hỏi, chẳng có gì mà mất thể diện.
Thu Uyển Ly vẫn bĩu môi đang muốn nói tiếp, đột nhiên thấy Hoa Lân toàn thân chấn động, ngẩng mạnh đầu lên, chỉ nghe không trung truyền đến một thanh âm lạnh lùng nói:
- Tiểu ma đầu! Xem ra ngươi đã chạy đến đây rồi hả?
Thu Uyển Ly quay người, ngửa đầu nhìn lên trời, thấy một gã nam tử anh tuấn đứng giữa không trung, vạt áo y phục trắng như tuyết tung bay theo gió, sau lưng còn giắt một thanh trường kiếm lạnh băng tinh trí, phong thái bức nhân khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh thấu xương.
Mí mắt Hoa Lân giật mấy cái, nghĩ thầm kẻ này làm sao đuổi được đến tận đây? Chẳng lẽ là Lam Diễm tiền bối nói cho hắn? Không kịp nghĩ ngợi, lớn giọng nói:
- Chờ chút, ta còn vài việc quan trọng cần giao lại!.... Chạy hay hàng, chờ một lát nữa ta sẽ quyết định!
Nhâm Vi không nghĩ tên này lại dùng chiêu thức ấy, khẽ nhướng mày, không tỏ vẻ đồng ý với thỉnh cầu của Hoa Lân hay không, sát khí trên người càng thêm hung hiểm, dán chặt vào chỗ Hoa Lân.
Hoa Lân trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng biết lúc này lành ít dữ nhiều, nên cố giữ tâm trí bình tĩnh, không hề để ý tới sát ý của Nhâm Vi, xoay người nắm vai Thu Uyển Ly nói:
- Uyển nhi!.... Hoa ca ca đã sớm nói rồi, ngày này không sớm thì muộn cũng sẽ đến. Ta đi rồi, muội nhất định phải nghe lời, theo Cầm Oản Vận học tập tiên thuật, chỉ có tu đến Nguyên Anh cảnh giới muội mới có thể...
Thu Uyển Ly trong mắt hiên lên vẻ kinh hoàng, lớn tiếng ngắt lời:
- Không... Không! Uyển nhi phải đi cùng với huynh, Uyển nhi không sợ chết, cho dù chết cũng phải chết cùng huynh...
Hoa Lân đột nhiên lớn tiếng quát:
- Muội nghe ta nói!
Thu Uyển Ly toàn thân run lên, sợ tới mức câu nói tiếp theo nuốt ngược trở về, chỉ nghe Hoa Lân trịnh trọng nói:
- Muội nghe ta nói... Muội chỉ có tu luyện đến Nguyên Anh cảnh giởi, chúng ta mới có thể lại gặp mặt. Nhân sinh trăm năm, bất quá chỉ như nháy mắt, chỉ có con đường thăng tiên là vĩnh viễn, mới có thể thiên thu còn gặp lại... Muội hiểu không?
Thu Uyển Ly bị hắn dọa khiếp, trong mắt rưng rưng lệ, rốt cuộc thì nước mắt cũng trào ra, hét lớn:
- Không, không! Uyển nhi... Không!
Hoa Lân đột nhiên vuốt nhẹ vần trán cao của nàng nhắm mắt lại, hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, Thu Uyển Ly quả nhiên sửng sờ, thiếu chút nữa quên cả khóc. Lại nghe Nhâm Vi trên bầu trời quát:
- Uy! Các ngươi còn chuyện gì nữa không?
Nhưng Hoa Lân đã phó mặc sống chết căn bản không để ý đến Nhâm Vi, hai tay giữ lấy thân thể mềm mại của Thu Uyển Ly nói:
- Mặc kệ hôm nay ta sống hay chết, bị bắt hay chạy thoát. Muội chỉ có tu luyện tốt tiên thuật, sau này mới có thể báo thù hoặc đến cứu ta... Muội thử suy nghĩ xem, ta nói đúng hay không?
Thấy Thu Uyển Ly ngây ngốc nhìn mình, Hoa Lân lại nói tiếp:
- ...Muội lập tức trở về, lập tức bái Cầm Oản Vận làm sư phụ, ta đã thương lượng với nàng ta, bằng bản lĩnh của nàng nhất định có thể giúp muội luyện đến Nguyên Anh cảnh giới! Minh bạch chưa?
Nói xong, Hoa Lân không để ý đến nàng nữa, rút Hà Chiếu ra, đạp kiếm bay lên trời.
Đang đối mặt cùng Nhâm Vi phía xa, ánh mắt của Hoa Lân lại liếc trộm Tiểu Bạch, nghĩ thầm sinh tử khó đoán, không cần gọi Tiểu Bạch cùng tham gia có lẽ tốt hơn. Nhưng lần này cũng kì quái, Tiểu Bạch hành động dường như có điểm bất thường, nó lặng lẽ tránh ở tảng đá không xa phía dưới, quay đầu nhìn nhìn Hoa Lân, rồi nhìn Nhâm Vi trên không, rõ ràng có chút sợ hãi Nhâm Vi.
Sát khí của Nhâm Vi vẫn tập trung vào Hoa Lân, lúc này hắn chậm rãi rút trường kiếm sau lưng, một luồng hàn khí đột nhiên tỏa ra, không khí dường như ngưng kết lại. Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Lần trước không cẩn thận để ngươi chạy mất, lần này không có biển lửa trợ giúp, ta thực sự muốn xem ngươi ngăn cản ta thế nào?
Hoa Lân trong lòng chợt thắt lại, hắn vô cùng rõ ràng, lần trước mình có thể may mắn ngang tay với đôi phương, tất cả đều là nhờ Dung Nham bình nguyên hỗ trợ. Mà lần này rốt cục hắn không còn hảo vận nữa. Cho nên, đầu hắn nhanh chóng tính toán lộ tuyến chạy trốn. Vô số ý niệm nảy lên trong đầu, tất cả hy vọng của hắn đều phó thác trên Phần Tinh Luân nho nhỏ đó.
Chỉ cần có thể thi triển Phần Tinh Luân, nói không chừng có thể cùng Nhâm Vi lại làm một màn đuổi bắt. Mà năng lực của Phần Tinh Luân liệt vào hàng “đệ ngũ đại tiên khí”, tốc độ tất sẽ không thua kém Nhâm Vi. Nhưng, hắn phải lấy ra Phần Tinh Luân, rồi lại khởi động “Không độn”, ít ra cũng tốn một chút thời gian. Chỉ cần một chút thời gian như vậy, có lẽ chính hắn sớm đã bị Nhâm Vi cho một đao rồi. Cho nên hắn rất phiền muộn....
Mà Nhâm Vi dường như cũng nhìn ra ý đồ của hắn, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười kỳ quái, sát khí mãnh liệt bám chặt lấy toàn thân Hoa Lân, trường kiếm trong tay thong thả xoay tròn, hướng xuống nước, thân kiếm dường như bao bọc một tầng sương trắng dày đặc. Đồng thời, đầm nước trong vắt dưới chân hắn lập tức nổi lên sóng gió, nhất thời hình thành một vùng xoáy cực lớn.
Hôm nay thiên thời, địa lợi đều đứng về phía Nhâm Vi. Hắn là cao thủ Thánh Thanh viện, đầm nước dưới chân chính là vũ khí tuyệt vời của hắn, nếu Hoa Lân thi triển hỏa diễm, hồng thủy phía dưới tùy thời dập tắt. Ở vào tình huống này, Hoa Lân không có cơ hội nào.
Nhâm Vi cũng đang nghĩ như thế....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK