Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người chuẩn bị xong, Hoa Lân lặng lẽ quan sát chín người đồng hành. Phát hiện động tác rất thành thục, trang bị trên người rất đầy đủ. Ngoài trừ mỗi người đeo một thanh kiếm còn mang theo một chủy thủ. Ngoài ra còn đeo bên hông một túi vô cùng tinh xảo, bên trong căng phồng không biết chứa cái gì. Nhìn sơ cũng biết bọn là một đám cao thủ đã được huấn luyện kỹ càng, nói cho cùng bọn họ cũng vì ba ngàn năm tình thế dồn ép.

Hoa Lân cúi đầu nhìn lại bản thân, một thân trơ trọi , đi chung với bọn họ quả nhiên không hợp nhau. Khó trách bọn họ nhìn mình với ánh mắt đó, giống như mình là một người khách qua đường vô dụng.

Xuất thân gia giáo, Hoa Lân vẫn chắp tay hướng tới những người khác:” Tại hạ Hoa Lân, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Trong những người đồng hành chỉ có ba người đáp lại Hoa Lân. Trong đó dĩ nhiên có nữ tử anh tư táp táp, nàng gật đầu một cái nói:”Ta gọi là Lý Mộng Lan, trên đường mong Hoa thiếu hiệp chiếu cố nhiều hơn.”

Hoa Lân thấy nàng trả lời thân thiện vì vậy gật đầu, chỉ thấy bên cạnh có một gã nam tử thân lùn chắp tay nói: ”Tại hạ là Ô Tòng Dương, mong thiếu hiệp chiếu cố.”

Một vị nam tử cao lớn giọng ồm ồm nói :” Giới thiệu thì có gì hay? Chúng ta chỉ cần ở lâu một chút, trên đường nhận biết là được rồi. Ta đây là Đỗ Bôn Lôi, thiếu hiệp nếu thật sự đi không nổi nữa, ta có thể cõng ngươi, không cần khách khí với ta”.
Điện chủ bên cạnh cũng giới thiệu cho Hoa Lân: ”Đỗ đại ca này tính tình tương đối ngay thẳng, đối đãi với người vô cùng nhiệt tình, Hoa thiếu hiệp có thể cùng hắn thân cận nhiều hơn”.

Hoa Lân nghe vậy, nhanh gật đầu với Đỗ Bôn Lôi, đang muốn tiến lên cùng hắn nói chuyện nhiều hơn, Chẳng hiểu sao Mạc hộ pháp thon gầy lớn tiếng nói:“Được rồi được rồi, mọi người nhanh lên một chút. Không nên lãng phí thời gian ở chỗ này……..” Nói xong nâng bảo kiếm lên, đi trước mở đường.

Điện chủ thấy thế, lại bên người Hoa Lân thấp giọng nói:”Hoa thiếu hiệp không nên tức giận, Mạc hộ pháp chính là người như thế. Mặc dù không quen nói tình lý, nhưng xử sự vô cùng quyết đoán. ” Nói xong, nàng bước lên trước mặt mọi người, cao giọng nói:”…… Tốt lắm, mọi người lên đường được rồi. Lần này do Mạc hộ pháp mở đường, phía sau do Đỗ đại ca lo liệu. Lý Mộng Lan cùng Ô Tử Dượng phân chia hai bên hỗ trợ. Chu Hạo phụ trách chăm sóc Hoa thiếu hiệp, nếu như đi theo không kịp, nhanh chóng thông báo. …..Mọi người hiểu chưa?”

Mười hai người cùng đáp ứng, bắt đầu đi về phía trước, hướng kỳ môn đại trận hung hiểm mà tiến.
Thương thế của Hoa Lân mới khỏi, khí huyết có chút không thông, hành động cảm thấy hơi vất vả (mệt mỏi). Bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Chu Hạo thỉnh thoảng dẫn hắn tiến lên.

Xuất phát từ “Mê tiên trấn”,nơi xảy ra chuyện cự li cách Thần Binh Trận đúng 23 dặm. Hơn nữa, diện tích của mỗi tiên trận vô cùng rộng lớn, chiều dài khoảng hơn hai trăm dặm. Cho dù bọn họ toàn lực thi triển khing công, cũng phải mất hai canh giờ mới xuyên qua một tiên trận. Bởi vậy có thể biết khoàng cách của chuyến đi này xa hơn bốn ngàn dặm, tương đương với khoảng cách từ quê quán của Hoa Lân là “kinh thành” tới Thiên Sơn kiếm phái. Có thể tưởng tượng được “Binh Hồn Giải Thần Trận” này rộng lớn như thế nào.
Trên đường trèo đèo lội suối, Điện chủ nhu mì kia dẫn đầu mọi người đi về phía trước. Tay nàng cầm bản đồ, chỉ huy định liệu , năng lực thủ lĩnh tương đối trác việt。Hoa Lân thấy mà ngấm ngầm bái phục.

Liên tiếp xuyên qua ba tiên trận, Hoa Lân cảm giác kiên trì không nổi nữa. Ngay lúc này, Điện chủ ở phía trước tuyên bố hạ trại. Hoa Lân âm thầm thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn mọi người, sắc mặt đều uể oải không chịu nổi, xem ra không phải chỉ có mình có vấn đề.

Nói đến cũng kỳ quái, ba tiên trận này cũng không có gặp cái gì nguy hiểm. Hoa Lân thừa dịp nghỉ ngơi, lặng lẽ hỏi Chu Hạo: ”Chu đại ca, vì sao chúng ta đi một đoạn đường dài, mà ba tiên trận này lại yên lặng như thế?”

Chu Hạo đang xoa bóp bắp chân của mình, nghe vậy nói: ”Ngươi có điều không biết, nơi đây cách “Mê Tiên Trấn” không xa, tổ tiên chúng ta ba ngàn năm trước đã không ngừng khai phá, chung quanh năm dặm đã bị dọn dẹp toàn bộ. Bằng không, chúng ta có thể nào bình yên vô sự như vậy?”

Hoa Lân chợt hiểu nói: ”Nguyên lai là như thế. Nói vậy cư dân Mê Tiên trấn các ngươi đã chịu rất nhiều khổ cực phải không?”

Chu Hạo gật đầu, đột nhiên cười nói: ”Hoa lão đệ, không phải ta không nói với người. Cho đến bây giờ, đệ sao vẫn còn nói Mê Tiên Trấn của các ngươi ? Có vẻ như đệ không phải là một thành viên trong chúng ta. Ta cũng biết, đệ có khả năng muốn một mình ra đi. Nhưng mà đệ biết không ? Trăm ngàn năm qua, chúng ta chưa bao giờ nghe qua có người thoát ra được… … Nói thí dụ như, trước đệ chúng ta cũng từng cứu qua 12 người, nhưng đến cuối cùng, bọn họ cũng đều bỏ thây trong tiên trận. Xương cốt của bọn họ, hiện giờ còn lạc lõng nơi hoang dã, nói không tin, ta có thể dắt đệ đi xem”.

Hoa Lân trầm mặc một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: ”Chu đại ca, ta có một chuyện, xem ra bây giờ phải nói rõ cho ngươi.”
Chu Hạo sửng sốt, hỏi:”Chuyện gì?”
Hoa Lân quay đầu nhìn xung quanh, thấy những người khác đang nghỉ ngơi, đều không có chú ý tới mình. Vì vậy thấp giọng nói: ”Kỳ thật ta có một phương pháp có thể thoát ra ngoài. Nhưng phương pháp này vô cùng vô cùng nguy hiểm, ta cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Cho nên, nếu một ngày nào đó đột nhiên mất tích, các ngươi cũng không cần tìm ta nữa. Ai……”

Chu Hạo ngẩn người, lớn tiếng nói: ”Như thế sao được? Ngươi chẳng lẽ còn muốn……..”

Hoa Lân vội vàng bịt miệng hắn lại, nhưng lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn, còn chưa biết họ thì thầm cái gì.

Hoa Lân thấy thế, lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói với những người khác: ”Các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, không cần quan tâm chúng ta. A a a……”

Thấy mọi người xung quanh tiếp tục nghỉ ngơi, Hoa Lân nhỏ giọng nói với Chu Hạo: ”Ngươi nghe ta nói trước đã ! Thiệt là!”
Chu Hạo nhíu mày nói: ”Tại sao lại không tin lời nói của chúng ta ?”

Hoa Lân bất đắc dĩ, cổ tay vừa động, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ. Sau đó bày ra trên mặt đất nói: ”Ngươi xem… Đây là một tấm bản đồ vô cùng nguy hiểm. Ta đã từng cùng với một người có một ước hẹn. Muốn thay hắn làm một việc. Hắn nói với ta, nếu ta làm xong việc này, ta có thể bình an rời khỏi đây. Mặc dù ta không hiểu rời đi bằng cách nào, nhưng hắn nói ta có thể rời đi, thì chắc không phải gạt ta.”

Chu Hạo hoảng sợ nói:”Hắn là ai? Chẳng lẽ ngoại trừ ngươi ở đây còn có những người khác?”

Hoa Lân lắc đầu nói: ”Ai, ta không thể nói. Ta sợ các ngươi mạo hiểm đi tìm cái chết. Điều ta có thể nói chỉ là lời hắn nói tuyệt đối tin được. Cho nên ta định thử một lần, nếu có thể rời đi, ta sẽ trở về thông tri cho các người đồng thời đi. Khi mà chuyện này còn không có chắc chắn, ta không dám nói trước cho Điện chủ. Cho nên thông báo cho ngươi một tiếng, nếu ta không có trở về, vậy các ngươi không phải tìm ta nữa.”

Chu Hạo cúi đầu nhìn bản đồ của Hoa Lân, phát hiện trận pháp trên đó được vẽ rõ ràng, cơ bản có thể tin tưởng được. Vì vậy ngẩng đầu hỏi:”Những quan trọng như thế này, ta cũng không dám làm chủ. Việc này nhất định phải báo cho Điện chủ mới được. Nếu vạn nhất ngươi không trở về, chẳng lẽ chúng ta lãng phí một cơ hội tốt này?”

Hoa Lân ngẩn người, khó xử nói :”Uy! Ngươi là huynh đệ của ta, cho nên ta mới nói cho ngươi. Chẳng lẻ ngươi định đi tố giác?”

Chu Hạo trầm mặc một hồi, đau khổ nói: ”Huynh đệ tốt, Chu mỗ há phải là người như thế. Nhưng việc này đối với dân chúng Mê Tiên trấn thập phần trọng yếu. Cho dù Chu mỗ phải chết, cho dù Chu mỗ bị mang tiếng xấu ngàn năm, cũng phải vì Mê Tiên trấn cống hiến một phần sức lực. Cho nên ta phải nói cho Điện chủ……..”

Hoa Lân cả giận nói: ” Ngươi sẽ không bức ta giết người giệt khẩu chứ?”

Chu Hạo cười khổ nói: ”Huynh đệ tốt, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết. Bây giờ ta liền thông tri cho Điện chủ…..” Nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng kêu lên:”Điện chủ, Điện chủ, người mau tới đây một chút! Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Hoa Lân kinh hãi, đột nhiên đứng lên cười nói: ” Coi như ngươi lợi hại ! Hoa mỗ thật sự nhìn lầm ngươi rồi.”

Chu Hạo đau khổ một hồi, Điện chủ ở chỗ xa xa đã tiến gần đến, hỏi từ phía xa: ”Làm sao vậy?”

Hoa Lân chỉ có thể thở dài một hơi, quyết định thật nhanh nói: ”Điện chủ, ta có một việc cần thẳng thắn nói với ngươi. Như vậy đi, chúng ta ra chỗ kia nói chuyện……” Nói xong, Hoa Lân liền nói với Chu Hạo đang cúi đầu xuống mặt đất: ” Đã như vậy, ngươi cũng đi theo ta! Chúng ta giải quyết việc riêng luôn, không nên ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.”

Chu Hạo sửng sốt, rõ ràng Hoa Lân muốn cùng Điện chủ một mình bàn bạc. Nghĩ thầm việc này mình đã làm hết sức, còn lại xem bọn họ thương nghị thế nào. Vì vậy cúi đầu nói:”Hoa huynh đệ, thật sự xin lỗi…….”

Điện chủ căn bản không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cười không ngớt hỏi: " Các người đang làm cái quỷ gì? Không phải vừa rồi còn tốt lắm sao?”

Hoa Lân bực mình nói: ”Đúng vậy, vừa rồi chúng ta rất tốt. Chủ yếu là vị Chu đại hiệp đối với các ngươi thật sự quá mức trung thành, chuyện gì cũng muốn báo cáo cho ngươi. Điều này làm cho ta hết sức thương tâm…..”
Điện chủ quay đầu nhìn Chu Hạo hỏi:” Chuyện gì?”

Chu Hạo cười khổ nói:”Chính là để cho Hoa thiếu hiệp nói vẫn hay hơn?”

Hoa Lân lườm hắn một cái, chỉ vào sườn ở chỗ xa xa nói:”Điện chủ, chúng ta hay là đi đến đó nói chuyện tương đối thích hợp. Chúng ta đi thôi………..”

Điện chủ nhìn theo ngón tay của Hoa Lân, đột nhiên cười ngọt ngào, nói:”Tốt lắm, chúng ta đi tới đó bàn bạc.”
Hoa Lân buồn bực một hồi, bước đi đến sườn núi ở chỗ xa xa. Điện chủ cùng Chu Hạo đi theo phía sau.
Ba người đột nhiên rời đi đội ngũ, làm cho chín người cảm thấy quái lạ, ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đi tới sườn núi, Hoa Lân lạnh lùng nói: ”Được rồi, Chu Hạo ngươi nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho Điện chủ đi.”
Chu Hạo âm thầm áy náy, nhưng vẫn nói hết sự việc hồi nãy.
Điện chủ vốn tưởng rằng đây chỉ là ân oán trong nhất thời giữa Hoa Lân và Chu Hạo, muốn mình làm người phân xử công bằng giúp bọn họ. Nhưng lúc này nghe được Hoa Lân có biện pháp rời khỏi “Giải Thần trận”, không khỏi có vui mừng lẫn sợ hãi, luôn miệng hỏi tới: ” Hoa công tử, ngươi thật sự có biện pháp rời khỏi trận pháp này?”

Hoa Lân buồn bực nói: ”Việc này ta cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần. Ta vốn định trước thông báo Chu Hạo, nếu ta đột nhiên mất tích, các ngươi cũng không cần tìm ta nữa. Nếu có thể làm xong việc này, tự nhiên ta sẽ dẫn mọi người cùng rời đi. Nhưng là …..nhưng là……..quên đi, ta nói tất cả đầu đuôi câu chuyện cho các ngươi. Tránh cho các ngươi nói ta hẹp hòi, chuyện là như thế này……..”

Hoa Lân gặp được Thần Long, tiểu Bạch bị giam giữ, sau đó bị ép đi “Tầm Bảo” ,tất cả chuyện đều nói ra một lượt. Cuối cùng giang hai tay nói: ”Các ngươi có tưởng tượng xem, chuyện nảy ta có thể nắm được bao nhiêu phần? Cho nên, việc này chưa hoàn thành. ta sao dám tuyên bố khắp nơi? Vạn nhất thất bại, Hoa mỗ ta có thể đứng ở tu chân giới nữa sao ?”

Điện chủ hoảng sợ nói: ”Cái gì? Ngươi nói ngươi đã từng nuôi dưỡng một con Thần long? Này…….điều này sao có thể?”
Hoa Lân nhún vai nói: ”Chuyện ngươi không biết còn nhiều, ta cũng không thích giải thích nữa. Dù sao chuyện này phải do ta đi làm, cho dù các ngươi có tấm bản đồ này, cũng không có ích lợi gì. Nếu có thể thành công, ta nhất định trở về một chuyến, xem thử có thể mang các ngươi rời khỏi được không. Cho nên vấn đề này không thể để cho người khác biết được, nếu không Mê Tiên trấn các ngươi có thế phát sinh rối loạn.”

Điện chủ cúi đầu trầm tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:”Ngươi có thể cho ta xem một chút tấm bản đồ ngươi cầm trong tay ?”
Hoa Lân gật đầu, lấy tấm bản đồ đưa cho nàng.

Điện chủ nhìn cẩn thận, cảm giác tấm bản đồ này không phải giả mạo, vì vậy ngẩng đầu nói: ”Không được!........Nếu ta biết được việc này, ta tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua như vậy, ta dẫn vài người cùng đi với ngươi một chuyến, đồng thời đi tầm bảo trước. Nếu như vậy, cơ hội của ngươi có thể lớn hơn một chút.”

“Cái gì?” Hoa Lân nhảy dựng lên, oán giận nói:”……..Không được, ta đã biết sớm ngươi sẽ phái người cùng đi với ta, cho nên mới không chịu nói cho ngươi. Nói thật, các ngươi đi chỉ có thể chịu chết.”

Điện chủ nghiêm mặt nói:”Ngươi quá xem thường chúng ta rồi. Đã ba ngàn năm qua, chúng ta đã phá giải mấy trăm cái tiên trận, chẳng lẻ mười chín trận pháp này có thể làm khó chúng ta?”

Hoa Lân cười lạnh nói: ”Không phải ta xem thường các ngươi, mà là chuyến này đi vô cùng nguy hiểm, đường đi của tấm bản đồ này không giống bình thường. Mặc dù các ngươi có pháp thuật, nhưng thể lực có hạn. Nếu thật sự gặp được trận pháp lợi hại, sợ rằng một người cũng không sống nổi.”

Sắc mặt của Điên chủ biến đổi, chống ta lên chiếc eo nhỏ nói: ”Ngươi nói cái gì? Ngươi dám xem thường chúng ta hả?”
Chu Hạo lần đầu tiên chứng kiến Điện chủ tức giận đến như thế, nhưng bộ dáng của nàng, hết lần này tới làn khác làm cho người ta có một loại cảm giác mắc cười. Nghĩ thầm tính tình của Điện chủ hình như thay đổi không ít.

Hoa Lân mới không chịu được bộ dạng này của Điện chủ, đang muốn phản bác, Điện chủ đột nhiên ôn nhu nói:”Mặc kệ như thế nào, ta vẫn phái người cùng đi với ngươi. Chẳng lẽ ngươi không thấy thêm vài người, cơ hội thành công của ngươi sẽ lớn hơn một chút sao?...Không cần phải nói nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi. Cho dù võ công của chúng ta quá kém, nếu không cẩn thận chết ở giữa đường, chúng ta tuyệt không vì thế mà thương tâm. Bởi vì đây là vì tự do mà dâng hiến, cũng là vì di ngôn của người đi trước. Đồng thời cũng vì đời sau của chúng ta, cho nên chúng ta phải hy sinh…..”

Hoa Lân rất cảm động, đột nhiên hiểu được quyết tâm của nàng. Vì vậy nói: ”Được rồi! Ngươi có thể phái người cùng đi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ba người theo ta. Nếu mang theo nhiều người, không có thành công ngược lại rất dễ mắc sai lầm”.

Điện chủ nhìn Hoa Lân, trên mặt nhất thời tươi cười nói: ”Tốt lắm, ta tới chọn vài người.”

Hoa Lân gật đầu, đột nhiên nói thêm: ”Nếu có công lực thâm hậu, lại tương đối nghe lời thì mang theo. Nếu không đi giữa đường lại tự nhiên cãi cọ, chỉ sợ mọi người đều chết trên đường đi. Còn có, chuyện này nhất định phải chờ hành động cứu viện của chúng ta chấm dứt xong, ngươi mới có thể thông báo cho bọn họ. Nếu bây giờ nói ra, chỉ sợ nội bộ Mê Tiên trấn các ngươi lập tức sẽ rạn nứt.”

Điện chủ ngây người một hồi, đột nhiên thản nhiên cười, nói: ”Thật không nghĩ ra Hoa công tử đã thông thạo binh pháp, lại hiểu thấu đáo nhân tình thế thái. Tương lai nhất định là một Đại tướng tài ba.”

Hoa Lân nghe xong thì cảm thấy dễ chịu vô cùng. Hắn lập tức thoải mái cười nói: "Hắc hắc, điện chủ có chỗ không biết. Bản thiếu gia từ nhỏ đã được sinh ra trong gia đình tướng soái, một chút binh pháp và đạo dùng người này đối với ta chỉ là chuyện trẻ con. Không giấu ngài chứ, gia gia ta thống soái binh lực toàn quốc, thủ hạ ít nhất cũng có mấy chục vạn binh mã. Chỉ đáng tiếc bản thiếu gia đã bước vào con đường tu chân, đối với những chuyện phàm tục của nhân gian thì cảm thấy rất nhạt nhẽo...

Điện chủ thấy Hoa Lân tự biên tự diễn, vì vậy hé miệng cười trộm. Nói:”Được rồi ! Cứ như vậy mà làm. chúng ta cũng nên trở về thôi……”

Trở về lại đội ngũ, Mạc hộ pháp lập tức tiến lên hỏi: ”Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Lân cướp lời nói: ”Không có gì, thương thế của Hoa mỗ chưa lành, liên lụy mọi người. Xin mọi người thứ lỗi.”
Mạc hộ pháp kia lập tức nghiêm mặt nói: ”Hừ…. Ta sớm đã nói rồi, nếu ngươi về nhà sớm một chút. Bây giờ hối hận rồi chứ gì?”

Hoa Lân ghét nhất là người này, quay người lại không để ý tới hắn nữa.
Ai ngờ, Mạc hộ pháp lại cố ý làm khó Hoa Lân, cũng không cho hắn nghỉ ngơi chốc lát, đột nhiên lớn tiếng nói:”Được rồi, mọi người lên đường thôi.Thời gian không còn sớm nữa rồi……”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK