Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân có chút đau đầu, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy. Quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy bóng đen ở xung quanh tế đàn càng ngày càng nhiều, đoàn người đó bao vây xung quanh hắn. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy người đông nghìn nghịt, tùy thời có thể bị chìm ngập trong đó. Hoa Lân phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi:”Được rồi, Hàn Phi Nguyên đi đâu rồi?”

Điện chủ chỉ vào trung tâm của tế đàn nói:”Vừa mới nói ở đây mà, ta rõ ràng nhìn thấy nơi này còn một cái hắc động, Hàn Phi Nguyên đột nhiên ngã vào trong đó. Ngay sau đó ngươi đến thì huyễn tượng đó lại biến mất… tất cả là do ngươi sai.
Hoa Lân đi tới trung tâm đàn, dùng chân đạp đạp, nghi hoặc nói:”Phía dưới hình như không có khe hở, dưới sàn tế đàn đều là đá đen cứng rắn, ngươi xác định là hắn ở chỗ này rớt xuống chứ?”

Đỗ Bôn Lôi một bên băng bó vết thương, một bên gật đầu nói:”Lúc đầu ta cùng Hàn Phi Nguyên đứng chung ở chỗ này, ai ngờ dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái hắc động màu đen, làm ta sợ đến phải nhảy ra ngoài, nhưng tiểu Hàn đã chậm một bước. Ta đã thấy hắn bị rơi xuống. Đang muốn cứu hắn, xung quanh đột nhiên có nhiều bóng đen vọt tới, ta phải xuất chiêu chống đỡ cho nên chậm một bước. Tất cả là do ta không có cẩn thận chiếu cố hắn. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Hoa Lân nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận quan sát kỹ sàn của tế đàn, đột nhiên toàn thân chấn động, hoảng sợ nói: ”Nguy rồi, tế đàn này là một Chiêu Hồn Trận. Một khi mở ra, dưới chân sẽ xuất hiện một cánh cửa đến quỷ môn quan. Cái thông đạo này hình như là của bọn đạo sĩ tống âm hồn xuống dưới âm phủ. Chẳng lẽ Tiểu Hàn trực tiếp tiến vào quỷ giới hay sao? Này…….”

Hoa Lân lần đầu nghe được chuyện lạ này, cảm thấy da đầu có chút tê dại. Mọi người bên trong đang kinh hãi, Điện chủ lại run giọng nói: ”Chu…. Chung quanh rất lạnh, hình như chúng ta bị vây quanh rồi, nhanh nghĩ biện pháp đi!”

Trịnh Sĩ Trùng cùng Đỗ Bôn Lôi cũng đã cảm thấy cơn rét lạnh, đều không tự chủ được dựa sát vào nhau, nhìn xung quanh nói: ”Nhanh…….. nhanh nghĩ biện pháp cứu Hàn Phi Nguyên ra, nếu không chúng ta cũng khó lòng chạy thoát được.”

Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bốn phía bốc lên một trận hàn vụ, càng ngày càng có nhiều bóng đen vây xung quanh tế đàn, đen nghìn nghịt một mảnh, đếm cũng không xuể. Việc Hoa Lân lo lắng, rốt cục đã xày ra…….

Mặc dù chính mình có thể giết địch phá vòng vây, nhưng những u hồn xung quanh đây tịnh không phải là những ma đầu như mười ác ma không thể dung tha, giết vì đạo trời *. Hơn nữa Điện chủ cùng Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, ba người bọn họ nhất định không chống đỡ được âm khí xung quanh, liều mạng xông ra tất có thương vong. Hoa Lân suy nghĩ một chút, định tại chỗ này bố trí một ‘Phòng Ngự Trận’, tạm thời ngăn cản âm khí xung quanh.

Ai ngờ đúng lúc này thì sàn dưới chân đột nhiên không còn, cả tế thai đều biến thành một cái hắc động, Hoa Lân hoảng sợ nói: ” Không hay, trận pháp lại chuẩn bị khởi động, chúng ta mau đi.”

Nói thì chậm, Hoa Lân lập tức bay lên trời, tay trái lôi kéo Điện chủ, tay phải chuẩn bị nắm chặt cổ tay Đỗ Bôn Lôi. Ai ngờ nắm vào khoảng không, Đỗ Bôn Lôi sớm bị một cỗ cường đại hấp lực hút đi xuống. Trịnh Sĩ Trùng ở bên cạnh phản ứng tương đối nhanh chóng, lập tức thi triển ngự kiếm thuật, ổn định bay giữa không trung. Nhưng là ngự kiếm thuật vẫn đang chịu hạn chế, mà hấp lực dưới chân càng ngày càng mạnh, thân hình hắn từ từ bị kéo xuống.

Hoa Lân vẫn đang kinh hãi, cảm thấy bản thân cũng không có cách nào phá tan được lực hút của hắc động. Hơn nữa lại thấy Đỗ Bôn Lôi đã sớm bị hút xuống dưới, trong lòng quýnh lên, vì vậy quát lớn: ”Con mẹ nó, chúng ta cùng nhau xuống dưới xem…….”

Nói xong, thân thể Hoa Lân trầm xuống, ngự kiếm tiến thẳng xuống phía dưới hắc động. Tốc độ cực nhanh giống như là một tia chớp, truy thẳng xuống chỗ Đỗ Bôn Lôi. Điện chủ sợ hãi kêu lên một tiếng rồi cùng Hoa Lân tiến vào bên trong hắc động.
Trịnh Sĩ Trung đang ở trên không trung thấy thế, nhìn xung quanh một hồi, chỉ có thể thở dài, đột nhiên thu công, sau đó cũng rớt xuống động khẩu, miệng cái động khẩu lập tức khép lại, ánh sáng bỗng chốc biến mất, xung quanh chìm vào trong hắc ám.

Trịnh Sĩ Trùng suy nghĩ: ’Người sống tiến vào quỷ môn quan, há chẳng phải phản lại luật lệ của nhân gian? Đầu óc của Hoa thiếu hiệp này chỉ có vấn đề rồi…….'

Lại nói lúc Đỗ Bôn Lôi rớt xuống hắc động, chỉ cảm thấy dưới chân có một cỗ cường đại hấp lực kéo mình xuống. Ngay cả ngự kiếm thuật cũng thi triển không nổi. Lúc này ở trên đầu một đạo hồng quang lóe lên, một cánh tay ấm áp nắm bắt chính mình. Ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Hoa Lân kịp thời tới cứu. Mặc dù tốc độ rơi xuống không có giảm nhưng trong lòng Đỗ Bôn Lôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Thầm thề, nếu có thể còn sống ra ngoài, nhất định vì Hoa thiếu hiệp mà góp sức.

Hoa Lân lại không nghĩ nhiều đến như vậy, tay trái hắn ôm eo nhỏ nhắn của Điện chủ, tay phải nắm lấy áo Đỗ Bôn Lôi, toàn lực thi triển ngự kiếm thuật, muốn thoát ra khỏi hấp lực của hắc động. Ngay cả Hà Chiếu Kiếm ở dưới chân cũng chợt lóe hồng quang, dường như cảm ứng được ý chí của chủ nhân, liều mạng hướng lên trên. Chỉ nghe bên tai tiếng gió “Vù vù”, tốc độ rớt xuống vẫn còn nhanh như tia chớp, Hoa Lân thấy thế, lập tức quát: ”Các ngươi nắm lấy cánh tay ta, toàn lực thi triển ngự kiếm thuật……. Nhanh!”

Ba người đồng loạt vận công, toàn lực giãy giụa, rốt cục đã làm tốc độ hạ xuống chậm lại chút. Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kinh hô của Trịnh Sĩ Trùng: ” Nhanh…….. Mau tránh ra!”

Một cái bóng đen hô một tiếng rồi rớt xuống, đúng là thân ảnh của Trịnh Sĩ Trùng. Bỗ Bôn Lôi dùng tay trái quờ quạng, ngẫu nhiên nắm được cổ tay của Trịnh Sĩ Trùng. Lực hút cường đại suýt chút nữa làm cổ tay bốn người rời nhau, tốc độ lại tăng, không cách nào giảm xuống. Bốn người nhất tề phát lực, dùng lực lượng của mình liều chết chống lại lực hút.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tốc độ rơi xuống rốt cục giảm xuống rất nhiều. Mọi người chỉ thấy trước mắt kim tinh loạn mạo, tinh thần sắp hỏng mất, dưới hắc động dưới chân dường như cái khe hở sâu vô tận, rơi xuống cả nửa ngày cũng chưa tới được đáy động. Hơn nữa hấp lực quá mạnh mẽ, căn bản không thể bay ngược trở lên. Bất đắc dĩ lắm mọi người lại tiếp tục hạ xuống.

Hoa Lân cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên vui vẻ nói: ”Chúng ta tới rồi! Mọi người mau nhìn kìa….”

Mọi người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía cuối của hắc động là một thế giới màu ám lam (lam sẫm), non xanh nước biếc tất cả đều có. Từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh thủy mặc. Vậy đây là quỷ giới trong thuyền thuyết ư ?

Trong phút chốc, mọi người xuyên xuống hắc động, hấp lực dưới chân đột nhiên biến mất, mọi người đều cảm giác thân thể nhẹ đi. Nhưng âm khí xung quanh cực kỳ nồng hậu, ngoài trừ Hoa Lân, ba người còn lại đều lạnh cóng, sắc mặc tái nhợt, than thở nhiệt độ nơi đây so với hầm băng còn lạnh hơn.

Hoa Lân vui vẻ nói: ” Chúng ta nhanh đi xem, dưới đó hình như có thành thị, có lẽ Hàn Phi Nguyên không có ngã chết .”

Ba người bọn họ vội vàng gật đầu, từ không trung ngự kiếm hạ xuống. Cách mặt đất còn khoảng năm mươi trượng, phát hiện dưới chân là một thao trường trống trải, ở giữa thao trường có một tế đàn. Mà lúc này, trên tế đài đứng đầy bóng đen, bọn họ đang bao lấy một thân đầy máu tươi, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Điện chủ đột nhiên đứng lại, run giọng nói: ”Ta……. chúng ta đã tới chậm rồi, Tiểu Hàn đã ngã chết….”

Mọi người nhìn về tế đàn, chỉ thấy mặt đất mơ hồ có huyết nhục, hiển nhiên là thi cốt của Hàn Phi Nguyên. Chết với hình dạng như vậy, tính ra có thể hồi lại nguyên thần, nhưng chính là vô pháp hồi lại hồn.

Bọn họ đứng lở lửng ở trên không trung, lập tức khiến nhiều người chú ý. Hai hư ảnh một đen một trắng bay lên, quát từ xa: ” Nếu đã tới, còn không xuống dưới báo danh thủ giám?

“Báo danh thủ giám? Thủ cái gì giám?” Hoa Lân nghi hoặc hỏi

Bóng trắng bên trái không nhịn được, nói: ”Bất thủ sanh tử giám. Nếu không sao có thể đầu thai làm người? Mau đi theo ta!”

Bốn người Hoa Lân ngơ ngác nhìn nhau, không rõ ý tứ. Nhưng thấy hư ảnh màu trắng hình như không có gì ác ý, vì vậy đi theo hắn vào trung tâm tế đàn. Tế đàn này thông thường gọi là “Hồi Hồn Thai”, là nơi tiếp nhận vong linh. Hầu như tất cả quỷ hồn đều là đi qua trận này, “Hàng sanh” tại quỷ giới.

Đám người của Hoa Lân đi đến, lập tức khiến vô số bóng đen vây xem, chúng nó ở xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không biết đang bàn luận về cái gì. Bọn Hoa Lân mù mờ đi theo hai vị hắc bạch sứ giả, dừng lại trước một bàn bát tiên. Chỉ thấy sứ giả màu đen rút ra một cây trúc giám, tay phải cầm một bút lông, liếm liếm, ngẩng đầu hỏi: ” Ngươi tên là gì? Sinh lúc nào? Chết vào lúc nào?”

Hoa Lân sửng sờ, trả lời: ”Bổn nhân là Hoa Lân, sanh vào giờ đinh tị, ngày mậu ngọ, tháng bính ngọ, năm đinh tị. Về phần lúc nào chết thì ta cũng không biết, mong rằng ngươi giúp ta tính toán!”

Hư ảnh màu đen bất đắc dĩ, chỉ có thể bấm đốt tay tính toán: ”…. Đinh tị thuộc hỏa, bính ngọ cũng hỏa, mậu ngọ cũng là thổ hỏa, lúc sanh lại là đinh tị. Tên là Hoa Lân……..a? Ngươi là người sống?” . Nói xong hoảng sợ lui lại một bước, kinh hoàng nhìn Hoa Lân.

Đã thấy Hoa Lân nói: ”Xin hỏi một chút, ngươi xưng hô như thế nào, ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi!”

Bóng đen kia líu lưỡi nói: ” Ta…….. Ta là hắc vô thường, ngươi…….. các ngươi muốn gì?”

Bạch vô thường ở bên cạnh thấy thế, rốt cục không kiềm được, xoay người bỏ chạy hô:” Nhanh……… mau gọi Minh Tương tới! Nơi này có người sống xông vào, mau gọi Minh Tương tới….”

Tất cả u linh xung quanh đều sửng sốt, một hồi lâu mới có phản ứng, rốt cục có người kinh hãi kêu: ” Aaaaaaaa…… Có người sống xông vào địa phủ, mọi người chạy mau!” Một tiếng “hô”, quỷ hồn ở xung quanh đều sợ chạy trốn hết, trong nháy mắt bỏ chạy không còn một mảnh. Hoa Lân thấy hắc bạch vô thương đều chạy, gãi gãi ót lắp bắp: ”Bọn họ làm sao vậy, hình như thấy quỷ vậy? Chạy còn nhanh hơn cả chúng ta?”

Điện chủ cười “khanh khách”, nhưng đột nhiên rùng mình một cái, run run nói: ”Rất….. Rất lạnh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Hoa Lân quay đầu nhìn Trịnh Sĩ Trùng và Đỗ Bôn Lôi, chỉ thấy bọn họ lạnh đến xanh cả mặt, toàn thân cứng ngắt. Đột nhiên tỉnh ngộ, cười ha ha nói: ”Khó trách! Ta nói bọn họ như thế nào không có nhìn ra chúng ta là người sống, nguyên lai các ngươi cũng không phải là người sống. Ha ha ha…….. các ngươi trước ngồi xuống vận khí, ta lập tức bố trí một phòng ngự trận, chắc là có thể ngăn cản âm khí xung quanh.”

Hoa Lân động tay chân bố trí trận pháp, trong phút chốc đã làm xong một phòng ngự trận. Âm khí ở bên ngoài quả nhiên bị trận pháp ngăn cản không cho vào, bọn người điện chủ nhất thời tốt hơn rất nhiều. Vừa mới bố trí trận hình xong, ở chỗ xa xa đột nhiên một nhóm quân đội chỉnh tề bay tới, bọn họ chân không chạm đất, rất nhanh bay tới bên này. Một trận âm phong thổi tới, quỷ ảnh đen nghìn nghịt lập tức bao quanh Hoa Lân bốn người.

Trong bóng đen, một gã tướng lãnh đầy đủ võ trang đi ra, trường kích trong tay, quát lớn: ” Phàm nhân lớn mật, dám xông vào Minh giới, các ngươi có phải chán sống rồi phải không?”

Hoa Lân rút Hà Chiếu Kiếm , bước ra khỏi phòng ngự trận, “Coong” một tiếng, thanh kiếm cắm ở trên mặt đất. Đối đầu với mấy vạn âm quân, hắn không có chút nào sợ hãi, đột nhiên một ngọn lửa đỏ sậm dâng lên, giương giọng nói: ”Tướng quân bên kia, tại hạ có lời muốn nói!…..Bổn nhân đối với minh giới các ngươi kính ngưỡng vạn phần, tuyệt không có nửa phần ý niệm khinh thị. Mặc dù Hoa mỗ có Tru Ma thần công, nhưng cũng chưa bao giờ lạm sát một nửa oan hồn. Hôm nay, rơi vào chỗ các vị, thật sự là bị người hãm hại. Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi, không biết có thể giúp ta nhắn cho hắn được không?”

Hoa Lan nói mấy câu đó không rắn nhưng cũng không mềm, đầu tiên xứng tán đối phương vài câu, nhưng nâng ngọn lửa trong tay lên, đã có ý uy hiếp. Minh Tương ở đối diện do dự một hồi, nhìn ngọn lửa trong tay Hoa Lân, đột nhiên lạnh lùng nói: ” Minh giới há nơi nói đến là đến, nói đi là đi? Nếu tới, thì không cần phải đi ra nữa……..Người đâu, Sát” Tay phải hắn vung lên, âm binh ở xung quanh lập tức chen chúc, ùn ùn bay đến.

Hoa Lân đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, quát: ” Được…….. Nếu không cho các ngươi thấy được thực lực của bổn tôn, các ngươi còn không cùng ta đàm phán………. Sát!” Hoa Lân rút Hà Chiếu Kiếm lên, kiếm quang trong tay đột ngột bành trướng, bay lên trời, chém ngang một kiếm. Chỉ thấy hồng quang lướt qua, âm binh xung quanh nhất thời phi hôi yên diệt, trong phạm vi mười trượng bị san bằng một mảnh.

Nhưng quân mệnh khó cải, vô số âm binh vẫn chen chúc lao tới, Hoa Lân quét một kiếm, đột nhiên trong lòng mềm nhũn, thở dài, thu kiếm đứng ở tại chỗ, giương giọng nói: ”Cho dù Hoa mỗ đứng ở tại chỗ, các ngươi cũng không giết được ta……..”

Cũng quả nhiên, hồng quanh toàn thân chợt lóe, bên ngoài cơ thể dường như thêm một tầng khôi giáp màu đỏ. Phàm là những kẻ tiếp xúc, đều bị dẫn hỏa phần thân, cháy sạch không còn một mảnh. Trong lúc rảnh rỗi, Hoa Lân ngạo nghễ nói: ”……..Nếu thật sự muốn động thủ , các ngưoi thương vong nhất định chồng chất như núi. Đương nhiên, ta cũng không có lực để bào vệ những bằng hữu ở phía sau. Nếu thật sự đánh nhau chỉ có kết quả lưỡng bại câu thương…… Ta chỉ muốn nói, ta mang theo người một trong thập đại tiên khí là Phần Tinh Luân, nếu các ngươi nghe qua cái tên này, nên lập tức dừng tay, nếu không chỉ có thể bị giệt vong. Xin mời tướng quân xem xét mà làm!"

Thanh âm của Hoa Lân truyền đi thật xa, mấy vạn âm phong gào thét cũng không át được giọng nói trầm thấp của hắn. Sau lưng, Trịnh Sĩ Trùng đầu tiên kích động nói: ”A? là Phần Tinh Luân, quả nhiên trên người hắn có Phần Tinh Luân? Khó trách ta khó phát hiện ra, không thể tưởng tượng được là thánh vật của Thần tông lại ở trên người hắn.”

Mọi người đều không biết Phần Tinh Luân có tác dụng gì, nhưng nghe tới danh hào ”Thập đại tiên khí”, nhất thời cả kinh trợn mắt há mồm. Nghĩ thầm cho dù sở hữu một cái tiên khí bình thường, người phàm cũng có thể thăng vọt đến hàng ngũ của tuyệt đỉnh cao thủ. Mà Hoa Lân lại có một trong thập đại tiên khí, đây là khái niệm gì?

Cũng quả nhiên, chỗ xa truyền đến một tiếng rống giận: ”……….Tất cả dừng tay cho ta!”

Âm binh xung quanh lập tức tản ra, chỉ thấy một người tay cầm thần trượng, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Tất cả âm binh khom người nói: ”Tham kiến Pháp Vương……’ Thanh thế cực kỳ kinh người. Pháp Vương kia thân hình đứng giữa không trung, mắt nhìn vào Hoa Lân, gật đầu nói: " Tiểu hỏa tử tâm địa không xấu, Minh Vương muốn gặp ngươi, mời theo ta..."

Hoa Lân trong lòng vui mừng, biết có màn hay, lập tức quay đầu nói với Điện chủ:”Các ngươi ở chỗ này chờ ta trở về, lần này không được chạy loạn nữa!”



Hết Chương 36


Chú Thích: * Nguyên văn là: đãn chu vi đích u hồn tịnh bất thị thập ác bất xá đích ma đầu,sát chi hữu vi thiên lí.(Câu này Dịch giả để nguyên không dịch ra nên mình dịch thế vào, nhưng dịch như vậy không biết có đúng không nữa - anhdendem)

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK