Hoa Lân căng cái lỗ tai lắng nghe hết thảy chung quanh, nửa ngày cũng không ai dám đến ngồi chung cùng chính là vì chân phải hắn gác lên, trên bàn còn để một thanh phá kiếm, ngồi vững như thái sơn hỏi ai còn dám cùng hắn ngồi chung cộng ẩm? Có điều, Dị Hương tửu lâu sớm đã đông đúc, muốn tìm chỗ ngồi thật khó như lên trời, rốt cục, một gã nam tử trung niên y phục màu đen đi vào tửu lâu, phía sau còn có hai gã thương nhân đi theo. Bọn họ liếc thấy được bàn của Hoa Lân còn trống, vì vậy tiến đến trước mặt Hoa Lân, ngửa đầu nói: “Huynh đệ! Cũng là người chung đường hả?”
Hoa Lân chậm rãi nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ngẩng đầu nói: “Muốn ngồi thì ngồi, bớt nói nhàm đi.”
Hắc y nhân nọ nhíu mày, dựng kiếm của Hoa Lân lên đùi phải nói: “Thế ngồi của ngươi có chút không đẹp!” Trong lúc nói chuyện, trên tay lại sử ra ám kình. Hoa Lân làm bộ không nhận ra, chân phải gác trên mặt bàn bị đẩy dịch đi, thân thể khẽ nghiêng thiếu chút nữa ngã ra một bên, làm tửu khách bên cạnh đều mắng to. Nghĩ thầm người này thật sự không có bản lĩnh, xiêm áo có thế khí, nhưng ngay cả một chiêu đều đã không chịu được, hắc y nhân nọ cười cười, quay đầu lại hai thương nhân phía sau nói:
“Các ngươi ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện chánh sự!”
Hoa Lân vô ý quay đầu đi chỗ khác nghe chuyện lạ, bắt đầu ngưng thần lắng nghe tin tức chung quanh. Chuyện ba người ngồi cùng bàn đang thương lượng, đúng là một tin tức phi thường hữu dụng với hắn. Chỉ nghe thương nhân bên trái nói: “Thù đại hiệp! Cuối cùng người cũng tới. Nếu lâu thêm một chút, dược tài này chắc đã hỏng mất. Lần trước bởi vì khẩu lệnh không đúng, thiếu chút nữa bị các ngươi giết chết, hại ta kinh hồn, lần này cũng không dám tự mình đưa hàng.”
Một thương nhân khác cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! đổi khẩu lệnh cũng không cho chúng ta biết, như vậy thật sự là hại chết người.” Hắc y nam tử bất đắc dĩ nói: “Cũng chẳng có chuyện gì đâu! Lúc này Thần tông chính đang đề phòng nghiêm mật, khẩu lệnh phải thường xuyên biến hóa. Tỷ như hôm nay, vừa xuất hiện một phản đồ. Khẩu lệnh này, ai… lại không an toàn.”
Thương nhân bên trái gật đầu nói: “Đúng vậy! Thần tông đệ tử đông đến mấy vạn, nếu không có khẩu lệnh cùng ám hiệu, thật sự quá nguy hiểm… Được rồi, các người sáng sớm hôm nay có phát hiện ra phản đồ, bây giờ vẫn chưa bắt được phải không?”
Hắc y nam tử xấu hổ lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Dược tài của các ngươi có sao không? Bây giờ để ở đâu? Thần Ma Cảnh đang chờ sử dụng đấy.”
Thương nhân bên trái đáp: :”Hết thảy thỏa đáng, đã đặt ở giáp loại thương khu nam, vị trí trong khố là tám mươi chín. Số lượng thật sự quá lớn, các ngươi ít nhất phái đi hai trăm người áp tải mới được.”
Hắc y nam tử gật đầu nói: “Ta tự có cách thu xếp, các ngươi mau dùng cơm…” Nói xong, bọn họ không nói tiếp nữa.
Hoa Lân trong lòng vừa động, mặc dù không biết Thần Ma Cảnh ở nơi nào, nhưng hẳn là cách tổng đàn Phần Âm tông không xa, bản thân sao không cẩn thận phòng xa đi trước, thứ nhất có thể ẩn dấu hành tung, thứ hai có thể tránh bị người phát hiện gây phiền não. Hơn nữa thương nhân bên trái không phải nói rồi sao? Số lượng dược tài tương đối lớn, có thể cần nhiều xe mới được, nói như thế, có lẽ có thể “lần” vào. Chủ ý đã định, Hoa Lân làm bộ cơm no rượu đủ, lau miệng, chậm rãi đứng lên. Quay đầu quát điếm tiểu nhị: “Tiểu nhị, tính … tính tiền.”
Ra khỏi Dị Hương tửu lâu, sắc trời đã tối, trên đường đã thắp đèn. Hoa Lân như làn gió thổi, lập tức đi, vội vã hướng người trên đường hỏi mã đầu thương khố thành nam. Nương theo bóng đêm, thẳng đường đi tới, rốt cục tới được mã đầu khu nam. Trong bóng đêm, chỉ thấy một sông lớn ngay trước mặt, mã đầu đang có vô số bốc vác cật lực chuyển hàng từ một thuyền lớn. Hoa Lân vừa chuyển, tiến vào khu thương khố bên phải, một hán tử cao lớn lập tức đi nhanh đến quát: “Tiểu tử! Ngươi tới đây làm gì?
Hoa Lân lập tức giơ lên yêu bài Phần Âm tông, để trước mặt hắn, quát lớn:
“Ta là đệ tử Thần tông, lập tức điều tra hóa vật ở thương khố thứ tám mươi chín, dẫn dường cho ta mau!”
Hán tử cao lớn hoảng hốt, thấy rõ yêu bài trong tay Hoa Lân, hoảng sợ nói:
“Tiểu… Tiểu nhân đáng chết! Ngài… Ngài muốn điều tra kho tám mươi chín sao? Nhưng chỗ hóa thương này…”
Hoa Lân quát : “Lão tử không muốn nói hai lần, lập tức dẫn dường cho ta!”
Hán tử kia trán đổ mồ hôi, vội vàng xoay người nhường đường. Hoa Lân đi theo hắn tiến vào khu thương khố, chỉ thấy chung quanh một mảnh đen kịt, thương khố chỉnh tề phân liệt thành hai, nếu không có ai dẫn đường, thật sự là tìm không được hóa thương thứ tám mươi chín. Một lúc sau, đại hán dẫn đường dừng lại, chỉ vào một thương khố trống rỗng nói: “Hồi bẩm đại nhân, đây là thương khố tám mươi chín. Nhưng… nhưng mà…”
Rất rõ ràng, cửa lớn thương khố tám mươi chín mở rộng, bên trong căn bản không có hàng hóa. Hoa Lân gãi gãi đầu, lập tức chỉ vào vách thương khố hỏi: “đống này có đúng là thương khố tám mươi bảy không?”
Hán tử kia run run nói: “Cũng… Cũng không phải. Đống này là tám mươi chín. Ngài muốn tìm tám mươi bảy sao? Đó là đống bên trái.”
Hoa Lân chợt nói: “Hừm! Như vậy hả?... Ngươi lập tức mở thương khố tám mươi bảy cho ta, ta muốn đi vào xem xét.”
Hán tử kia nào dám chậm trễ, lập tức mở thương khố tám mươi bảy, cùng Hoa Lân đi vào dò xét một lần, nhưng căn bản không phát hiện. Hoa Lân tìm thật kĩ, nhưng thậm chí không tìm thấy một vật đáng lưu ý, sau đi đi ra, hắn nói với đại hán: “Tình báo sai lầm! Ta đi trước, việc hôm nay không cho nhắc tới với bất kỳ ai, nếu không coi chừng cái đầu chó của ngươi”
Nói xong, Hoa Lân phi thân, vượt lên nóc nhà, phút chốc liền biến mất không thấy tăm hơi, để lại đại hán ngây ngốc, nhìn trời cao lầm bẩm: “Hách… Làm ta sợ muốn chết.”
Hoa Lân vòng vo nửa vòng, len lén trở lại cửa sau thương khố tám mươi chín, hắc hắc cười: “Bà nội nó, ngàn lần phải cẩn thận.”
Nói xong, hắn thi triển Sưu Thần thuật, lặng lẽ dò xét. Thương khố số tám mươi chín cũng không có dị trạng gì, Hoa Lân rút ra phi kiếm, cắm vào khe hở cửa sau, nhẹ nhàng mở cửa, “cách” một tiếng đã mở ra. Tiến vào thương khố, chỉ nghe không trung phiêu đãng, nồng mùi dược vị. Dược thảo sắp xếp chỉnh tề, cao hơn một thân người, chiếm một nửa không gian thương khố. Hoa Lân tay phải cầm kiếm, cẩn thận đi vào, tìm một cái rương để ẩn thân. Tại kho hàng này, Hoa Lân mơ hồ cảm thấy mùi máu tanh nhưng lại bị mùi dược vị làm nhiễu loạn. Hắn lập tức thi triển sư thần thuật tìm tòi, nhưng thủy chung không thấy bóng người. Không hiểu sao, Hoa Lân vẫn có cảm giác không ổn, vì vậy ‘tranh’ một tiếng rút ra kiếm, quát: “… Xem kiếm”
Quả nhiên là một bóng đen tù trong đống dược bay ra. ‘Tranh tranh tranh…’ Liên tiếp mười tám kiếm, hướng Hoa Lân bổ tới.
Hoa Lân chợt gặp địch, nhưng tâm trí lại thanh tĩnh như gương, quát: “Ngưng Băng Trụy!” Một chiêu này cũng là Hoa Lân cố ý thử thân phận của định nhân. Bởi vì Ngưng Băng Trụy là Thủy hệ tiên thuật của Thánh Thanh viện, Tu chân giới cơ hồ ai cũng biết, mà người này ẩn thân ở đây, thân lại bị thương nặng, hẳn là Mạc Thức Tùng buổi sáng mới đào tẩu. Hoa Lân có được yêu bài của hắn, đương nhiên đoán là hắn ra hắn trước.
Hoa Lân làm như định liệu, vừa xuất Ngưng Băng Trụy của mình, vừa hô to: “Là người mình đây!”
Hoa Lân phán đoán phi thường đúng, chỉ tiếc là bóng đen không có ý dừng tay, ‘tranh tranh tranh…’ Liên tiếp bổ ra chín kiếm, kiếm khí như hồng, không chỉ phá Ngưng Băng Trụy mà lại có thể phản kích. Hai người ‘keng keng keng’ nháy mắt đã đánh ba chiêu, đôi bên còn chưa xuất toàn lực, nhưng không biết sao, song phương không dám thả tay, nếu không thương khố sớm đã sập.
Đến lúc này, hắc y nhân mới nhớ tới ra gì đó, đột nhiên lui ra sau hai trượng quát: “Ngừng lại, ta là người mình!”
“Hắc hắc…” Hoa Lân cũng lui về sau hai trượng, kiếm trong tay tiêu sái chuyển động, ‘tranh’ một tiếng trở vào bao. Khóe miệng thản nhiên cười nói: “Ngươi là Mạc Thức Tùng?”
Hắc y nhân đối diện vội nói: “Không sai! Ngươi là ai?’
Trong bóng tối, song phương dừng ở mắt đối phương… Hoa Lân nói từng chữ: “Ta là đệ tử của Nhược Uyên, ngươi nói ta là ai?”
Mạc Thức Tùng trầm mặc một lúc, do dự cả nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: “Được rồi… ta bị thương nặng, lần này chỉ có thể tin ngươi. Đây là một quyển khẩu lệnh đại toàn của Phần Tinh tông, còn có bản đồ của bọn họ, ngươi tự mình giao cho Nhược Uyên, hiểu chưa?”
Hoa Lân kinh hoàng, nghĩ thầm rằng quả thật là trời giúp ta, vận khí mình cũng thật là quá tốt, thật khiến người ta có chút không dám tin tưởng. Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Hoa Lân cũng không dám lộ ra, đại nghĩa lẫm liệt nói: “Ngươi làm tốt lắm, ta nhất định tự mình giao cho sư tôn.”
Mạc Thức Tùng do dự một chút, chậm rãi lấy một quyển “Thủ Soa Bổn”. Hoa Lân đang chuẩn bị tiếp, nhưng Mạc Thức Tùng lại rút tay về, đột nhiên hỏi: “Chúng ta ở Thánh Thanh viện không có đệ tử nào râu dài, có phải là ngươi dán râu giả không? Có thể cho ta nhìn một chút không?“
Hoa Lân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng thấy vẻ mặt Mạc Thức Tùng thập phần ngưng trọng, không giống làm bộ. Trong tình huống này, Hoa Lân ngược lại thở ra một hơi, bản đồ là phi thường trọng yếu, vì vậy gật đầu nói: “Được, cho ngươi xem sao?”
Nói xong, hé bộ râu giả của mình, nhưng lại nhanh chóng dán lại, nói:
“ Còn nghi ngờ nữa không?”
Mạc Thức Tùng rốt cục cũng thở ra một hơi, đưa Thủ Sao Bổn, nói: “Ngươi cầm lấy đi!” Hoa Lân tiếp lấy, mở bản đồ ra nhìn một chút, chỉ thấy mặt trên quả nhiên sáng tỏ lộ tuyết tới Binh Hồn Giải Thần trận, cùng ghi lại khẩu lệnh cùng ám hiệu của Sí Dưong điện cùng Trấn Thiên điện của Phần Âm tông. Trời ạ! Đối với mình thật sự trọng yếu.
Hoa Lân thu hồi bản đồ, ngẩng đầu đang muốn nói vài câu, lại nghe Mạc Thức Tùng nói: “Dược tài này vận chuyển tới Thần Ma Cảnh của Phần Âm tông rất gần Binh Hồn Giải Thần trận, ngươi có muốn cùng ta đi trước?”
Hoa Lân lập tức lắc đầu nói: “Không cần, ta lập tức trở về bẩm với sư tôn. Ngươi đứng lên đi, ta giúp ngươi dọn sạch dấu vết, còn có mùi máu...”
Mạc Thức Tùng cười cười, gật đầu nói: “Đa tạ sư huynh! … còn chưa thỉnh giáo sư huynh xưng hô thế nào?”
Hoa Lân ngạo nghẽ nói: “Thật không phải nhưng thân là thám tử Tru Ma viện, không thể tiết lộ tên thật. Mong rằng sư huynh thứ lỗi.”
Mạc Thức Tùng lại gật đầu nói: “Không sao, là ta cảnh giác!’
Hai người lại khách sáo một phen, Hoa Lân giúp hắn ẩn tàng hành tung, lại giúp hắn khủ mùi máu, sau đó mới từ của sau thương khố đi ra. Trên đường, Hoa Lân nhìn bầu trời đêm, cười thỏa mãn: “Đúng là ông trời có mắt! Mặc dù không có thuận theo xe, nhưng trong lúc vô ý lại có được tin tình báo quan trọng, ha… ha… ha… ha…”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK