Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lẽ thường mà nói, người khác chữa thương đều đại tổn hao chân nguyên, nếu không phải bằng hữu chí cốt thì cũng không ai dại gì mà ra tay. Bởi vậy có thể biết, việc giúp người chữa thương không chỉ vô cùng khó khăn mà còn ảnh hưởng đến tu vi của chính mình.

Nhưng Hoa Lân thì lại khác, bởi vì hắn vận hành chân nguyên, chính là hỏa diễm của “Phần Tinh Luân”.

Trải qua vài chục năm tu luyện, Hỏa diễm của Phần Tinh Luân đã trở nên cực kỳ bá đạo. Vì vậy, để khỏi thiêu chết Dịch Liên Thành, hắn ngược lại còn cố gắng ngăn cản, chỉ đưa nửa thành chân nguyên chậm rãi rót vào trong cơ thể Dịch Liên Thành. Lúc này hắn mới phát hiện ra việc "khống chế chân nguyên" so với "toàn lực thi triển" còn muốn khó khăn gấp mấy lần.

Mà lúc này, phương thuốc Hoa Lân vừa rồi cấp cho Dịch Liên Thành uống quả nhiên hữu hiệu. Hiện tại gia tốc tuần hoàn máu của hắn tăng nhanh khiến chân nguyên của Hoa Lân có thể tỏa ra mọi ngõ nghách.

Nhưng tục ngữ đã nói rằng “Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như tằm nhả!” Nếu hàn độc chỉ ảnh hưởng đến da thịt Dịch Liên Thành, Hoa Lân tuyệt đối nắm chắc một lần có thể khu trục ra khỏi thân thể. Nhưng là thật bất hạnh, xương cốt toàn thân Dịch Liên Thành đã hiện ra màu đạm lục (1), vận hành theo kinh mạch khẳng định không giúp được gì. Khó trách chính Dịch đại hiệp cũng nói “Cho dù mua được "Hỏa Thiềm Thừ", có lẽ cũng chỉ là bị mấy năm tội mà thôi.”

Hoa Lân trong tư thế ngồi xuống, thúc dục chân nguyên theo kinh mạch Dịch Liên Thành chậm rãi mà đi. Lúc này, hắn phát hiện chính mình có thể rõ ràng địa "thấy" hết thảy cơ thể Dịch Liên Thành, tựa như mình đã tiến vào trong cơ thể hắn, ngay cả một ít bệnh nhỏ trong cơ thể hắn đều cso thể thấy rõ.

Hoa Lân trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ thầm “Khó trách Tu Chân giới cao thủ đều có thể sống hàng nghìn năm, nguyên lai hết thảy bệnh tật đều có thể chậm rãi trị liệu được. Đương nhiên, bình thường tu chân nữ tử khẳng định cũng là nắm giữ điểm này nên có thể cải biến thân thể mình đạt tới tiêu chuẩn tuyệt sắc mỹ nữ.”

Hoa Lân đang ở trạng thái miên man suy nghĩ thì nghe Dịch Liên Thành thống khổ hô:
- Dừng dừng dừng! Cho ta nghỉ hơi một chút, hô… hô…

Hoa Lân cả kinh, vội vàng triệt hạ song chưởng, đã thấy Dịch Liên Thành mồ hôi rơi như mưa. Vì vậy, Hoa Lân vừa gãi gãi đầu vừa nói:
- Cái này, vừa rồi! Hàn độc trong cơ thể huynh có lẽ đã bị ta hóa giải hết, nhưng hàn độc trong cốt tủy của huynh ta chưa kịp hóa giải. Trước tiên huynh hãy nghỉ hơi một lát, đợi lát nữa ta sẽ giúp trục hết hàn độc ra, khi đó có thể càng thêm đau đớn, huynh phải có tâm lí chuẩn bị.

Dịch Liên Thành cứng lưỡi hỏi:
- Cái gì… đệ còn muốn quát cốt chữa thương?

Chỉ thấy Hoa Lân trịnh trọng gật đầu nói:
- Đúng rồi! Nếu như tối nay không tiến hành quát cốt khu hàn, vậy thống khổ mà huynh chịu vừa nãy coi như uổng phí, bởi vì tới ngày mai, hàn độc trong xương cốt ngươi sẽ tản ra bên ngoài cơ thể, huynh xem sẽ như thế nào đây?

Dịch Liên Thành cắn răng nói:
- Việc này… chẳng biết phải mấy lần mới có thể khu trục hết?

Hoa Lân thuận miệng trả lời:
- Ta nghĩ, ít nhất cũng phải tiến hành sáu lần quát cốt khu hàn?

Dịch Liên Thành từ từ có chút biến sắc, nhớ tới vừa rồi thật thống khổ, vẫn còn cảm giác trong lòng còn chút sợ hãi. Nhưng hắn vốn là người kiên cường, cười khổ nói:
- Ai, tốt lắm! Chúng ta hãy tiếp tục. Dịch mỗ không tin mình không thể chịu được!

Hoa Lân cười cười, chậm rãi khởi hữu chưởng, đặt lên lưng Dịch Liên Thành…

Lần này hắn không khống chết chân nguyên vận hành theo kinh mạch Dịch Liên Thành, mà là từng tấc từng tấc một "Khảo" qua xương cốt của Dịch Liên Thành, lợi dụng chân nguyên nóng bỏng để khu trục hàn độc bên trong xương cốt.

Dịch Liên Thành quả nhiên toàn thân run rẩy đau đớn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cắn chặt răng, thủy chung không kêu một tiếng, tùy ý Hoa Lân dùng "liệt hỏa" chậm rãi thôi tiến, quả nhiên so với "Quát cốt chữa thương" càng đau gấp trăm lần.

Nửa canh giờ ngắn ngủi nảy, hắn có cảm giác so với suốt một năm còn muốn dài hơn…

Rốt cục Hoa Lân cũng thu công, Dịch Liên Thành lập tức nằm lăn trên giường, cảm giác toàn thân vẫn đang có đau nhức, ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ còn lại có hơi thở gấp gáp.

Hoa Lân thấy thân thể y cực kỳ suy yếu, lại có hiện tượng thoát lực. Vì vậy chỉnh sửa lại trang phục của mình, hai tay ôm lấy Dịch Liên Thành bước ra khỏi mật thất.

Hắn liền mở thạch bản (2), chỉ thấy Cao Chánh Phong và Thiểu Quân đang ở bên cạnh, nhìn Hoa Lân ôm sư phụ mình đến, bọn họ lập tức nghênh đón, tiến tới hỏi:
- Long thiếu hiệp, sư phụ ta ra sao?

Hoa Lân ngạo nghễ nói:
- Đã có bổn thiếu gia xuất mã, đương nhiên mọi sự đại cát. Tuy nhiên y có chút thoát lực, ngươi đi lấy một ít nước cho y uống.

Cao Chánh Phong vội vàng nghe lời mà đi, Hoa đem Dịch Liên Thành đang hôn mê mang đến trước giường trong phòng ngủ.

Hắn thấy Dịch Minh Tuệ đang ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn như hồng lên, hết lần này tới lần khác liên tục nhíu mày, có lẽ nàng đang lo lắng cho phụ thân?

Hoa Lân bước đến bên cạnh giường, lớn tiếng nói:
- Dậy nào, để cha nàng nghỉ ngơi ở chỗ này.

Dịch Minh Tuệ lập tức từ trong lúc giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh, nheo nheo mắt, đột nhiên nhìn thấy cha mình hôn mê trong lòng Hoa Lân. Nàng tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại nhớ tới ác mộng vừa rồi, lập tức lớn tiếng khóc ròng nói:
- Phụ thân ta làm sao vậy? Phụ thân ta làm sao vậy? Ngươi đã làm gì phụ thân ta?

Hoa Lân cả giận:
- Tránh ra! Phụ thân nàng đã đang ngủ, dưới đất thất hàn khí quá mạnh, đối với thân thể y rất bất lợi…

- Ách!
Dịch Minh Tuệ rốt cục cũng tỉnh táo, mở to đôi mắt, lệ nhãn lờ mờ mang theo vẻ không thể tin tưởng nhìn cha mình. Quả nhiên phát hiện cha chỉ là hôn mê mà thôi.

Hoa Lân mang Dịch Liên Thành đặt trên giường một mình, sau đó lấy chăn đắp cho gã, lúc này mới đứng thẳng dậy hỏi:
- Bây giờ mấy giờ rồi?… Như thế nào còn chưa tới hừng đông?

- Ân? Sao không ai trả lời?
Hoa Lân quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Thiểu Quân đứng trước giường, cẩn thận quan sát sắc mặt Dịch Liên Thành. Còn Minh Tuệ nước mắt đầy mặt, ngây ngốc nhìn cha, chẳng biết vì sao cứ thế không thôi.

Hoa Lân ngạc nhiên nói:
- Nàng khóc cái gì mà khóc? Cha nàng sắp tới còn chưa chết, bây giờ mà khóc thì hơi sớm đó!

Ai mà ngờ được, Dịch Minh Tuệ ngược lại lớn tiếng khóc ròng nói:
- Ô ô ô… cha ta đã lâu, đã lâu rồi không có một giấc ngủ ngon, ô ô ô…

Hoa Lân liền một trận cảm động, an ủi nàng:
- Ai… nàng hãy yên tâm đi! Bất quá khoảng chừng sáu ngày sau, cha nàng nhất định có thể khỏi hẳn!

Thật vậy sao? Con ngươi của Dịch Minh Tuệ lóe lệ quang kích động, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một loại ánh mắt không thể tin nổi. Nàng sợ Hoa Lân chỉ cho nàng hy vọng để sau đó phá bỏ làm nàng thất vọng mà thôi.

o0o

Ban đêm, hơi gió nhẹ nhàng thổi mặt nước liên trì (3). Hoa Lân một mình rời khỏi phòng của Dịch Liên Thành, tùy ý để đồ đệ của y tự chiếu cố lấy.

Bất tri bất giác, hắn tính bước đi tới cạnh liên trì, ngửa đầu nhìn sao đầy trời, trong lòng xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ, trước mắt lại phảng phất thấy thân ảnh Diệp Thanh và Thượng Quan Linh. Vì vậy thì thào nói "Thanh Thanh, Linh nhi… các nàng rốt cục đang ở nơi nào?"

o0o

Cùng lúc, trong đêm khuya, nhưng tại nơi xa xôi "Úy Lam tinh"…

Bầu trời ở chỗ này không giống với chỗ Hoa Lân đang đứng.

Từ khi Hoa Lân tại bị Nhâm Vi đuổi giết, một mình dùng "Phần Tinh Luân" đào tẩu, Thu Uyển Ly thường xuyên ngây ngốc nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện một lần nữa.

Sau khi Hoa Lân rời đi, Thu Uyển Ly ở chỗ này buồn chán và không có bạn bè. Cho nên, nàng chỉ có thể về "Thần Kiếm sơn trang". Nàng lại không tình nguyện gia nhập "Tiên Lăng cung" hoàn toàn, bởi vì Cầm Oản Vận đã được Hoa Lân nhờ vả, đáp ứng sẽ chiếu cố Thu Uyển Ly. Vì vậy cuộc sống của nàng ở đây rất tốt, tại Thần Kiếm sơn trang nàng luôn được tự do.

Lúc này mọi người đã nghỉ ngơi, nhưng Thu Uyển Ly một mình trèo lên tòa vọng lâu cao sáu tầng ở phía bắc.

Phóng mắt nhìn lại, có thể thu cả "Thần Kiếm sơn trang" vào trong mắt. Tại bốn hướng, cũng có thể nhìn thấy bốn tòa vọng lâu giống nhau. Mà tại mỗi tòa vọng đều có một tầng quang mang nhàn nhạt liên tiếp, hình thành nên một tầng phòng ngự chắc chắn, bảo vệ Thần Kiếm sơn trang ở bên trong.

Trong thời gian chỉ hơn mười ngày, Tiên Lăng cung không chỉ có trọng kiến (4) “Thần Kiếm sơn trang” một lần. Ngoài việc xây một tòa tế thai (5) cao cao ở phía bắc, các nàng còn bố trí một truyền tống trận tuyệt đẹp. Sau đó các nàng tuyên bố với cả Tu Chân giới rằng “Úy Lam tinh” nằm trong phạm vi thế lực của các nàng.

Cử động của các nàng đương nhiên khiến cho Tu Chân giới chú ý nhưng không có biện pháp, Với thực lực hiện tại của “Tiên Lăng cung”, đã sớm hình thành tu chân phái thứ tám ngoài “thất đại Thánh môn”. Vì vậy, phần lớn mọi người đều không dị nghị gì.

Mà “thất đại Thánh môn” cũng bất đắc dĩ, bọn họ có thể khơi khơi tấn công "Tiên Lăng cung" sao? Cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ…

Lại nói lúc này Thu Uyển Ly đang ngây ngốc nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm:
- Sư phụ, ngươi mau trở về đi! Uyển nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn, nhất định nghe lời người…

Vừa dứt lời, đột nhiên phương bắc tế thai bạch quang chợt lóe, hiển nhiên có người từ "thế giới" xa xôi sử dụng truyền tống trận đến Úy Lam Tinh.

Ngày ngày, Thu Uyển Ly dưới sự dạy bảo của Tiên Lăng cung, đã học được rất nhiều điều. Tỷ như, nàng đã biết Tu Chân giới bên ngoài rộng lớn vô cùng, tinh cầu của mình chỉ là một điểm nhỏ. Hơn nữa, trong hơn mười ngày ở đây, nàng còn thấy hơn mười tu chân giả mượn đường đi qua Úy Lam tinh sau đó bay về mênh mang tinh không.

Vì vậy, khi nàng phát hiện truyền tống trận ở phía bắc có động tĩnh, nàng lập tức cũng giống như lúc trước, nhanh chóng chuyển qua vọng lâu phía bắc, mở to mắt, hướng phía dưới tế thai nhìn lại…

Nàng mang hy vọng đây là Hoa Lân đã trở lại a! Mặc dù nàng cũng biết hy vọng này xa vời phi thường, nhưng nàng vẫn cứ một lần rồi lại một lần nhìn về phía truyền tống trận, hy vọng thân ảnh của hắn sẽ xuất hiện tại bên trong vòng tròn nho nhỏ kia.

Đương nhiên, lần này cũng giống như những lần trước, nàng lại thất vọng… Bởi vì tại truyền tống trận xuất hiện môt bóng người, một thân ảnh nữ tử, áo trắng như tuyết, quần lụa mỏng manh, vừa thấy đã biết cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ.

Thu Uyển Ly thất vọng cúi đầu, nghĩ thầm, cô gái này có vẻ không phải là "Tiên Lăng cung" tín sử (6). Bởi vì Tiên Lăng cung đệ tử đều giống mình, một thân quần áo đạm lục. Cho nên Thu Uyển Ly lại ngẩng mặt, cẩn thận hướng về tế thai nhìn lại nữ tử kia.

Vừa thấy thân thể nữ tử kia trong lòng một rung động, đột nhiên nàng ta cúi gập người, bắt đầu nôn xuống mặt đất.

Thu Uyển Lhu cũng lần đầu tiên thấy người tu chân nôn, không khỏi “hích” một tiếng nở nụ cười. Nhưng nàng lập tức thây không ổn liền nhanh che cái miệng nhỏ nhắn của chính mình.

Quả nhiên, ban đêm yên tĩnh, tiếng cười khẽ có vẻ phá vỡ sự yên lặng. Nữ tử ở tế thai kia nghe thấy tiếng cười khẽ liền ngẩng mặt, nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt lập tức phát hiện thân ảnh của Thu Uyển Ly.

Hai người đều sửng sốt…

Thu Uyển Ly phát hiện, cô gái áo trắng phía dưới thật sự xinh đẹp thanh lệ vô cùng. Từ xa nhìn lại, thực sự có một loại cảm giác xuất trần. Xem kỹ lại tướng mạo, cùng với khí chất, không hề kém hơn Cầm Oản Vận. Cho nên Thu Uyển Ly quả thật lắp bắp kinh hãi…

Phải biết rằng, mặc dù "Thần Kiếm sơn trang" nữ tử đều rất đẹp, nhưng ít có người có thể so với vị bạch y thiếu nữ trước mắt… Bởi vì loại khí chất này là thiên sanh lệ chất, mà không hề che dấu nét thanh thuần, các nàng vĩnh viễn cũng học không được. Cho nên, ngay cả Thu Uyển Ly nhìn thấy dung mạo đối phương thì cũng đột nhiên thấy trước mắt sáng ngời.

Đương nhiên, bạch y tiên tử phía dưới cũng sửng sốt, bởi vì nàng không nghĩ tới nơi xa đó có một tòa vọng lâu cao vút, phảng phất cảm giác vì quan sát sự thất thố của mình mà thiết kế nên.

Ngoài ra, nàng còn giật mình vì phía dưới tế thai còn có một mảnh cung loan diệt khởi lầu các, hơn nữa lại có một tầng nhàn nhạt quang mang phát ra. Hiển nhiên là mình đã đến cửa một danh môn đại phái. Mà truyền tống trận dưới chân có lẽ cũng là tài sản của họ…

Vì vậy, nàng ngưng thần hướng “vọng lâu” nhìn lại. Chỉ thấy trong đêm đen, trên vọng lâu có bảy chữ to phát ra ngân quang lấp lánh: "Tiên Lăng cung - Thần Kiếm sơn trang!"
Mà lúc này, trên vọng lâu có một cô gái mặc đồ đạm lục đang mở to mắt, dùng cái nhìn tò mò ngắm mình. Làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường đáng yêu…

------------
1. Màu lục nhạt
2. Cửa đá
3. Đầm sen
4. Tập trung tu bổ, xây dựng
5. Tế đàn để cầu thần linh
6. Người đưa tin…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK