Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần hôn mê này, Hoa Lân cảm thấy như đằng vân giá vũ, toàn thân thư thản không nói nên lời. Bất tri bất giác, mặt trời đã mọc ở phương đông, một luồng ánh sáng rạng đông từ cửa số hắt đến, vừa lúc xạ vào hai mắt hắn.

Hoa Lân chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy một chút hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, cảm thấy mùi thơm say lòng người, vừa quen thuộc, lại vừa có chút xa lạ. Đột nhiên, Hoa Lân từ trên giường đứng phắt dậy, sờ vào ngực, phát hiện vết thương ở đó không cánh mà bay, ngoại trừ có chút nhộn nhạo, không phát hiện một chút đau đớn nào. Hắn quay lại nhìn giường, lẩm bẩm nói: “Chết thật! Ta đã ngủ cả ngày trong khuê phòng của Giáng Tuyết, may mà nàng không có ở đây!”

Cuống quít sửa sang lại quần áo chính mình, hắn mở cửa phòng, chỉ thấy Ninh Niêm Tuyết đang đứng bên lan can gỗ của hành lang, nhìn mặt hồ xa xa. Một vòng ánh sáng mặt trời hồng rực lấp lánh trên mặt nước, cảnh sức đẹp đẽ. Hoa Lân đi tới bên cạnh, nhìn theo ánh mắt nàng về phía mặt trời đỏ ở phương đông nói: “Ai, lần này lại phải cảm ơn người…”

Ninh Niêm Tuyết không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Mặt trời mọc rồi lại lặn, tuần hoàn không ngừng, ân oán cũng như vậy. Người khác kính ta một thước, ta hoàn lại một trượng, có lẽ, cũng là một loại thiên đạo luân hồi?”

Hoa Lân ngắm mặt khuôn tuyệt mỹ của nàng, một trận thần phong thổi tới mái tóc nàng, một sợi tóc theo gió bay đến, mang theo một mùi thơm say lòng người. Hoa Lân cũng có nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không biết nói thế nào, vì vậy trống không nói: “Nhân lúc Giáng Tuyết không có đây, ta cần phải đi trước một bước. Giờ ta định đi Phiêu Miễu hà, còn người thì sao? Ngày sau định làm gì?

Ninh Niêm Tuyết nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán, hồi lâu thản nhiên nói: ”Vậy ngươi đi đi! Bất quả phải cẩn thận Thánh môn, bọn họ đã bố trí một lượng lớn cao thủ tại Phiêu Miễu hà. Còn ta có thể phải đi xem Tiên Diên Tiên hệ, bây giờ đúng là lúc báo thù.”

Hoa Lân phát hiện giọng Ninh Niêm Tuyết mang theo một tia hàn ý, biết nàng đang trong lúc lạnh lùng, nên nói: ”Người cũng bảo trọng nhé, ta đi trước đây…”

Nói xong lấy ra phi kiếm, mượn lực đạp lên phi kiếm bay lên trời cao. Quay đầu nhìn lại thấy Ninh Niêm Tuyết còn đang đưa mắt nhìn mình, nhưng thân ảnh càng ngày càng nhỏ, không thể nhận ra.

o0o

Trở lại Thiên Trì thành, đúng lúc canh ba, truyền tống trận ở bắc nhai đã mở, Hoa Lân trả lộ phí, bạch quang chợt lóe, hướng Phiêu Miễu hà truyền tới…

Trong tưởng tượng của hắn, địa bàn của Phần Âm tông nhất định phi thường âm u, nhưng lại có trọng binh thủ hộ, ai ngờ vốn không phải như vậy. Trước mắt sáng ngời, chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu một mảnh xanh biếc, mây trắng nhàn nhã rong chơi bay về phương xa, không khí cực kỳ thanh tân. Hơn nữa, truyện tống trận mặc dù bị vây giữa thành thị, nhưng dĩ nhiên không thấy có nhân thủ Phần Âm tông thủ hộ, đúng là khác thường.

Nhưng càng như thế này, Hoa Lân càng thêm bất an. Ngay lúc này thì một gã trung niên thương nhân đi lên, thấp giọng hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi là lần đầu tới Phiêu Miễu hà sao?”

Hoa Lân sửng sốt , hỏi lại: “Sao ngươi lại biết?” Trung niên thương nhân nọ cười nói: “Tới nơi này rồi, đệ tử Phần Tinh tông sẽ không che mặt. Ngươi mặc trang phục thế này, trông khá giống phạm nhân chạy trốn”.

“A? Hóa ra là như vậy?”

Trung niên thương nhân nọ lại nói tiếp: “Tại Phiêu Miễu hà, ngươi phải nhớ kỹ ba sự kiện. Thứ nhất xưng Phần Tinh tông là Thần tông, bởi vì dân chúng nơi đây đều cho rằng nhờ Phần Tinh tông bảo vệ mới khiến cho bọn họ không bị ma giới tao nhiễu. Chính vì thế bọn họ đều tín phụng Hỏa Diễm thần, là tín đồ của Phần Âm tông. Nếu ngươi lỡ mồm, rất có thể mang họa sát thân…”

Hoa Lân con mắt khẽ chớp, nghĩ thầm Phần Âm tông cũng thật lợi hại! Khiến bình dân dân chúng đều theo lý niệm tà ác, khó trách Thánh môn đều đề phòng bọn họ. Lại nghe trung niên thương nhân nọ nói tiếp: “Thứ hai, ngươi ở đây ngàn vạn lần không nên xưng là người Thánh môn, bằng không, tùy thời đều có thể bị xử. Thứ ba, đệ tử Thần tông trong mắt con người là thần minh không thể xâm phạm. Ngươi không quen biết Phần Âm tông, nếu tiếp tục mặc trang phục này, chỉ sợ là tiết độc thần minh.”

Hoa Lân đối với hắn cảm kích rơi nước mắt hỏi: “Đại ca họ gì? Xin chân thành cảm tạ.”

Trung niên thương nhân nọ cười nói: “Cần gì phải đa tạ với không đa tạ chứ? Ta họ Dư, đơn danh một chữ Cù. Mọi người xuất môn ra ngoài, đều không dễ dàng, có thể giúp đỡ một chút. Thành nam có Dị Hương tửu lâu, có rất nhiều thương lữ dị hương, nếu ngươi không quen thuộc với phong tục nơi này thì có thể tới đó mà học tập. Chu chưởng quỹ ở đó thật sự cực kỳ nhiệt tình, nói không chừng còn có thể tìm cho ngươi bằng hữu đồng hành đó.”

Hoa Lân vô cùng cảm tạ, cũng quả nhiên hiểu được tại sao người đi đường xung quanh đều có ánh mắt khắc thường, rốt cục chịu không được, thu hồi phi kiếm trên lưng, nói: “Cảm tạ Dư đại ca!... Ta bây giờ phải đi đổi một bộ trang phục khác. Bộ trang phục này quả nhiên có chút không ổn.”

Dư Cù quả thật quá nhiệt tình, chỉ lối rẽ vào đường thành đông nói: “Muốn đổi trang phục sao? Ngươi có thể đến hai cái nhai khẩu phía trước, bên trái có một nhà dịch dung, đảm bảo khiến ngươi hài lòng!’

Hoa Lân lập tức cáo biệt, theo sự chỉ dẫn của hắn, đến đông nhai quả nhiên tìm được “Dịch Dung hành”. Hắn thầm nghĩ Dư Cù hình như đối với nơi này rất quen thuộc, hắn tại sao lại nhiệt tình khi mà chưa quen biết? Đang nghĩ ngợi, chân đã bước vào Dịch Dung hành. Lão bản trong đó lập tức đi lên tiếp đón, hỏi: “Khách quan, ngài muốn mua thứ gì?”

Hoa Lân cho tới bây giờ chưa có thử qua thuật dịch dung, vì vậy nói: “Ta muốn thay đổi trang phục thành bộ dáng một nhiêm tu khách(khách mày râu), ngươi có thể làm được không?”

Lão bản của Dịch Dung hành vội vàng gật đầu: “Đây là đơn giản nhất đó, ta đương nhiên có thể. Ngươi chờ một chút …”

Chỉ chốc lát, hắn lấy ra hai râu mép giả, đưa cho Hoa Lân nói: “Đây là Thiên Ẩn thuật sĩ thân thủ làm ra, vừa thoáng khí, vừa thoải mái, có thể dán trên mặt cả năm, bây giờ giá bán là năm vạn tinh tệ.”

Hoa Lân gật đầu, tiện tay lấy ra tinh thạch màu xanh biếc cho hắn nói: “Khỏi phải trả lại! Xin hỏi, nơi này có quần áo thay đổi không?”

Lão bản dịch dung hành tiếp nhận tinh thạch, nhất thời mặt mày hớn hở nói: “Có có có… Xin mời vào bên trong.” Nói xong giật một phiến cửa gỗ phía sau, nhường cho Hoa Lân đi vào.

Phút chốc, Hoa Lân đã thay đổi trang phục, đứng trước gương soi, chỉ thấy một nam tử đứng trước mắt, ngay cả bản thân cũng nhận không ra.

Suy nghĩ chốc lát, Hoa Lân làm bỏ tóc buộc của mình, cố ý làm rối lên. Lúc này hắn thật sự thành một lãng tử danh phù, lúc đi ra, lão bản của Dịch Dung hành luôn miệng tán dương: “Ha ha!.. Khách quan quả nhiên lợi hại, nếu có thêm một thanh tàn kiếm, nhất định là giống hơn. Đây… chuôi tàn kiếm này coi như là ta tặng cho người.”

Nói xong từ dưới quầy lấy ra một thanh trường kiếm cũ, đưa cho Hoa Lân. Hoa Lân liếc mắt, phát hiện thanh kiếm này ngay cả võ cũng đã cũ nát , vì vậy cười nói: “Không cần đâu, ta có rồi.” Nhưng rồi hắn lại chuyển ý vì vỏ kiếm này có thể dùng cho Hà Chiếu kiếm, nên nói : “Vỏ thì được còn trường kiếm thì bán sắt vụn thôi! Ha ha…”

Lão bản Dịch Dung hành có chút hơi giận, nhưng vẫn ‘tranh’ một tiếng rút tàn kiếm ra, đưa vỏ kiếm cho Hoa Lân nói: “Cầm lấy đi!” Hoa Lân tiếp nhận võ kiếm nhưng ánh mắt lại dừng trên thanh tàn kiếm. Hắn là người luyện kiếm, đương nhiên liếc mắt một cái nhìn ra thanh trường kiếm này có chút chấn động rất nhỏ, dường như không nỡ rời đi võ của mình. Hoa Lân trong lòng vừa động, thầm nghĩ thanh trường kiếm này mặc dù cũ một chút, nhưng có linh tính, mình vẫn nên nhận cả lấy, vì vậy sửa lời nói:
“Thôi, thân kiếm ta cũng lấy vậy!”

Hắn không ngờ là lão bản Dịch Dung hành cũng là người biết hàng, cũng đã phát hiện ra rung động của thân kiếm khi chia lìa vỏ nên vội vàng lắc đầu nói: “Không được! Ta cũng đã nhìn ra, thanh kiếm này dĩ nhiên có linh tính, biết ngươi muốn mang võ kiếm đi, ta thật sự là phí đi thiên vật a. Tội quá tội quá.”

Hoa Lân sửng sốt, do dự một lát nói: “Cũng được! Ngươi lưu nó cho ta, nhớ là đối tốt với nó một chút.”

Nói xong xoay người rời đi, ai ngờ lão bản sau lưng đột nhiên kêu lớn:
“Đại hiệp chờ một chút, người hãy cầm lấy đi.”

Nguyên là lúc Hoa Lân mang theo vỏ kiếm rời đi, lão bản Dịch Dung hành đột nhiên phát hiện trường kiếm trong tay có điểm không chịu khống chế, sợ quá vội vàng lên tiếng gọi. Hoa Lân quay đầu nhìn lại, khó hiểu nói:
“Có chuyện gì vậy?”

Lão bản hai tay mở ra, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, tàn kiếm đã ‘tranh’ một tiếng về với vỏ kiếm. Lão đành cười khổ nói: “Không có biện pháp! Linh kiếm đã chọn chủ, có bắt buộc cũng không được!”

“Hả? Linh kiếm nhận chủ?” Hoa Lân nhất thời nhớ tới Thiên Cơ Đồ của Tiêu gia, quả thật nhắc tới tình huống này, vì thế hắn giơ trường kiếm trong tay lên quan sát một lúc rồi khó hiểu nói: “Ta đã có một thanh linh kiếm sao, đây là chuyện gì vậy?”

Lão bản Dịch Dung hành nói: “Đại hiệp có tinh thông thuật luyện kiếm không?”

Hoa Lân mờ mịt gật đầu, lão bản Dịch Dung hành chợt hiểu ra nói: “Vậy là được rồi! Kiếm này đã yên lặng mấy ngàn năm, có thể nó hy vọng có người giúp nó một lần nữa tỏa sáng?”

Hoa Lân nhún vai nói: “Thật không? Muốn ta giúp nó tỏa sáng?”. Hắn nói vậy nhưng trong lòng lại không đồng ý với quan niệm của lão bản, nghĩ thầm: Có thể là Hà Chiếu kiếm của mình có sức mạnh cường đại, nên chuôi phi kiếm này mới bị gọi lại đây. Mặc kệ, thế nào thì mình cũng phải nghiên cứu tỷ mỷ một chút mới được.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK