Vào trong sân thì kỳ trận bên ngoài lập tức mất đi tác dụng. Trong màn đêm, lớp lớp phủ đệ bị tàn phá có chút âm trầm u ám. Xem như quy mô giống như một thị tập. Có thể tưởng tượng, nơi này trước kia đông đúc huy hoàng đến thế nào.
Nhưng đến bây giờ, cái gì hỏng được đều đã hỏng rồi, nơi nơi nhà tan tường đổ, làm cho người ta không khỏi cảm thấy buồn bã.
Thu Uyển Ly bám chặt lấy ống tay áo Hoa Lân, thân thể mềm mại xích lại gần hắn thêm một chút, run giọng nói:
- Hoa… sư phụ! Chúng ta thật sự phải đi phá trận à? Ngày mai hãy đến không được sao?
Hoa Lân thấy nàng mềm nhũn ra như vậy, không đành lòng, bàn tay muốn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhưng lại rụt về, ôn nhu nói: “
- Buổi tối cái gì cần xuất hiện đều hiện ra hết, ta nhân lúc này có thể tung lưới tóm sạch. Nếu không tới ngày mai, cho dù phá được kỳ trận, nhưng vẫn không trừ được tận gốc…! Uyển nhi, muội đã học tập Tiên thuật nên không phải sợ hãi. Sau này nói không chừng còn có thể gặp những nơi nguy hiểm hơn thế này nhiều!
Thu Uyển Ly vốn dĩ vì nghĩ hắn sẽ đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của mình, vì vậy thân thể mềm mại hơi rướn lên, trong mắt chứa chan ôn nhu tình tứ. Ai ngờ, hắn lại đem ma trảo rụt về, khiến nàng tức đến nỗi dậm chân liên hồi.
Tiễn Duyệt đi ở một bên, thấy vậy liên tục lắc đầu, nghĩ thầm hai thầy trò này làm cái trò gì đây? Quan hệ cũng nhập nhằng thế nào ấy?.... Bất quá, khi hắn nghe thấy Hoa Lân nói tới hai chứ “Tiên thuật” thì, Tiễn Duyệt mi mắt giật giật đôi chút, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn là tiên nhân? Nhưng quả thật nhìn kiểu gì cũng không giống?
Hoa Lân mang theo hai người bước vào sân viện ở phía Nam, trực tiếp đi đến trước phần mộ “Trận Nhãn”, phá trận trước, sau mới thu hồn! Ngờ đâu mới đi được hai bước, trung ương âm trạch phía xa đột nhiên “Đinh đinh… Đang!” truyền đến ba tiếng đao kiếm va chạm rõ ràng. Ba người đồng thời ngừng lại, nhìn về phương hướng đó dỏng tai lắng nghe. Tiễn Duyệt lập tức biến sắc nói :
- Nhất định… nhất định có người đang tiến đến, bạch quang đáng chết kia khẳng định lại hiện hình đó!
Hoa Lân gật đầu nói:
- Tốt lắm! Chúng ta đi xem… Theo ta nào!
Nói xong hắn nắm lấy Thu Uyển Ly, theo ngõ tắt nhỏ, nhằm thẳng nội viện đi tới.
Tiễn Duyệt cũng lập tức đi theo…
Vừa đi tới một ngã tư, Hoa Lân đột nhiên dừng khựng lại, mạnh mẽ vọt tới chặn trước mặt Tiễn Duyệt rồi thấp giọng nói:
- Hãy khoan…
Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt đều khẩn trương hỏi:
- Sao vậy?
Hoa Lân nhìn về phía trước, chỉ thấy ba hồn phách trong suốt từ bên phải ngã tư tiến thẳng vào trong nội viện. Đương nhiên, Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt hai người chẳng thấy gì hết, bọn họ chỉ là tò mò Hoa Lân vì sao mà phải dừng lại?
Hoa Lân do dự một chút, nghiêng đầu nhìn Thu Uyển Ly nói:
- Uyển nhi! Ta biết là cho muội tiếp xúc dị loại sớm như vậy thật sự rất không sáng suốt. Nhưng địch nhân của vi sư đuổi theo không biết thế nào mà tính toán cả, bây giờ nhân có chuyện ngàn lần khó gặp này sẽ huấn luyện cho muội. Từ nay về sau muội gặp phải bất kỳ cái gì, cũng sẽ không phải sợ hãi nữa… Thế nào? Muội có muốn mở Âm nhãn hay không?
Thu Uyển Ly rùng mình một cái, mặc dù chưa rõ ràng ý tứ của Hoa Lân nhưng phía trước nhất định có cái gì đó. Tim nàng đập thình thịch, muốn nhìn thấy, nhưng lại sợ nó quá kinh khủng.
Tiễn Duyệt cũng lộ ra vẻ kiên định, lớn tiếng nói:
- Mở cho ta! Ta muốn xem đến cùng, ta muốn báo thù cho huynh đệ của ta!
Hoa Lân gật gật đầu, cắn đầu ngón tay lấy máu thấp giọng thì thầm:
- Ngưng thần vật ngoại… Âm nhãn khai!
Nói xong lập tức điểm lên mi tâm Tiễn Duyệt, lại nói:
- Ngươi nhớ kĩ, một khi lau sạch vết máu này, âm nhãn sẽ không có hiệu quả nữa.
Tiễn Duyệt trong mắt hiện lên một tia hồng quang, Âm nhãn lập tức mở ra, nhưng hắn nhìn quanh, tịnh không phát hiện được cái gì liền nghĩ thầm “gạt người a?”
Hoa Lân nhân lúc máu trên tay chưa khô, lập tức điểm lên mi tâm Thu Uyển Ly, nói :
- Muội là đồ đệ của ta, đương nhiên cũng phải mở!
Thu Uyển Ly lập tức bĩu môi:
- Không cần, không cần! Uyển nhi mới không cần!
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng đôi mắt to của nàng đảo loạn một lúc, phát hiện chung quanh chẳng có cái quái gì, vì vậy yêu kiều nói:
- Sư phụ gạt người, nào có cái gì không rõ ràng đâu?
Hoa Lân dắt tay nàng nói:
- Muội tưởng người ta là tảng đá hay sao?... Đi nhanh lên nào!
Nói xong dẫn đầu chạy về phía nội viện.
Chưa đi được mấy bước, xa xa đột nhiên truyền đến “Oành…..” một tiếng nổ, hình như có một gian phòng bị người ta phá hủy. Lần này thanh âm vô cùng rõ ràng, Hoa Lân tay trái ôm eo Thu Uyển Ly, nhanh chóng lao về phía trước.
Ba người vượt qua cửa viện, phía trước xuất hiện một hoa viên rộng lớn.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, một nam tử cao lớn mặc áo xanh đứng ngạo nghễ giữa hoa viên, trong tay nắm một thanh bảo kiếm sắc lạnh như nước. Ngoài ba trượng, một tòa lương đình sụp một nửa, tro bụi phía trước vẫn bốc lên mù mịt. Nó hiển nhiên bị nam tử áo xanh một kiếm phá sập, công lực thế này, đặc biệt khiến người ta chấn động tâm thần!
Thu Uyển Ly lập tức cả kinh kêu lên:
- A! Là hắn…
Cách xa nhau đến hai mươi trượng, Hoa Lân và nam tử áo xanh kia liếc mắt nhìn nhau, không khí ở giữa dường như ngưng kết đầy kiếm khí, đột nhiên khóe miệng nam tử áo xanh lộ ra một nụ cười kì quái, Hoa Lân chợt nhận ra, chỉ nghe “Vù” một tiếng, một đạo bạch quang nhanh như thiểm điện lặng lẽ bắn về phía sườn trái Tiễn Duyệt.
Hoa Lân lập tức chặn trước một bước, Hà Chiếu trong tay nhanh chóng phóng ra, chỉ nghe “Đang” một tiếng, bạch quang kia “Hô hô hô…” xoay tròn, bị hắn một kiếm tống thẳng lên trời.
Tiễn Duyệt kinh hãi nói:
- Là nó, đúng là nó giết huynh đệ của ta!
Ba người lúc này mới nhìn rõ, nguyên lai đây là một thanh phi kiếm quỷ dị. Thân kiếm hình như bị một lớp ánh xanh sáng chói bao bọc, trong bóng đêm tựa như một ngọn lửa sáng thảm đạm. Lúc này, phi kiếm quỷ dị đứng im giữa không trung, lại quay về nhanh như điện xẹt, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên thân kiếm màu xanh biếc hoàn toàn trở thành một dải trắng.
Hoa Lân tay cầm Hà Chiếu phóng ra, bạch quang đột nhiên chuyển hướng, bắn về phía Thu Uyển Ly nhanh như chớp giật.
Ba người nhất thời sắc mặt đại biến, Thu Uyển Ly sợ tới mức kinh hãi thét lên. Hoa Lân không kịp quay đầu lại, chân phải nhanh chóng lùi về phía sau, điên cuồng xuất ra một đạo kiếm khí, “Đang” một tiếng, bạch quang kia rơi xuống sát ngươi Thu Uyển Ly, khẽ rung rồi nhanh chóng bay đi.
Một lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng tơi xuống, bị gió thổi, tan tác bay đi như từng dải lụa…
Hoa Lân toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu chậm nửa bước, hoặc là xuất kiếm sai một tấc, chắc chắn “đệ tử khai sơn” xinh đẹp kia đã hồn về Tây Thiên mất rồi!
Chỉ thấy Thu Uyển Ly vẫn chưa hoàn hồn vì quá hoảng sợ, còn chưa kịp nói gì, Hoa Lân đột nhiên vội vàng đứng thẳng, tay trái kéo nàng vào lòng, nghiêng người về phía trước tống ra một cước. Nguyên lai phi kiếm quỷ dị đột nhiên lộn trở lại, nhanh như tia chớp bắn về hông trái Thu Uyển Ly.
Phi kiếm như có mắt, thấy một kích này của Hoa Lân quỷ kiếm lại chuyển hướng, hung mãnh phóng tới phía sau Tiễn Duyệt. Nhưng Hoa Lân đã có kinh nghiệm, lần này sớm có chuẩn bị, Hà Chiếu tay phải chém về phía sau trước một bước, “Đang“ một tiếng bức nó bay ngược lên trời.
Hoa Lân cũng âm thầm đổ mồ hôi, nghĩ thầm “Quỷ kiếm so với Ngự Kiếm quyết của tu chân giả có khi còn nhanh hơn, chỉ cần chậm nửa phân, hai người khẳng định phải thành du hồn dưới kiếm”. Điều này thật sự khiến cho hắn mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Quỷ kiếm kia quả nhiên lợi hại, giữa không trung đột nhiên tăng tốc hóa thành một đạo bạch quang hung mãnh vọt xuống. Hoa Lân tay phải rung lên, Hà Chiếu hóa thành hai mươi tư điểm tinh quang, hiển nhiên chính là “Thất Tinh Liên Hoành” của Thiên Sơn Kiếm Phái, khóa chặt thế công của phi kiếm. Lại nghe “Đang” một tiếng, quỷ kiếm kia lại bị đẩy ngược trở về…
Lúc này, nơi xa xa truyền đến tiếng cười của nam tử áo xanh:
- Các ngươi cứ từ từ xem! Ta không rảnh bồi tiếp…
Vừa dứt lời, phía xa một tiếng nổ “Phành” truyền tới, có vẻ một phiến đá vô cùng nặng đã hạ xuống đóng cửa đại điện.
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã không thấy bóng dáng người áo xanh kia đâu nữa.
Quỷ kiếm trên bầu trời cũng sững lại một chút, bạch quang chợt lóe, nhanh chóng bắn về phía đại điện xa xa. Nhưng một lúc sau, bạch quang kia lại vù một tiếng lùi lại, bay vào rừng cây nhỏ bên trái.
Tiễn Duyệt hoảng sợ nói:
- Phi kiếm… Phi kiếm này, chẳng lẽ đúng là “Ngự Kiếm quyết” trong truyền thuyết?
Hoa Lân hừ lạnh nói:
- Hừ! Cái gì là Ngự Kiếm quyết?... Nếu ta đoán không sai, tà kiếm này nhất định đã hấp thu một lượng lớn hồn phách, trở thành một thanh phi quỷ kích! Không chừng vì chủ nhân thanh kiếm mất lý trí, luyện kiếm không thành, dứt khoát nhảy vào lò luyện kiếm, đem thân luyện cùng bảo kiếm.
Tiễn Duyệt mi mắt trợn ngược, hoảng sợ hỏi:
- Cái gì?... Đem thân luyện kiếm?
Hoa Lân thấy hắn mặt mũi trắng bệch, khó hiểu nói:
- Làm sao vậy? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua?
Tiễn Duyệt gật đầu nói:
- Đã hai trăm năm trước từng có lời đồn nhưng bây giờ mới được chứng thực cho nên ta thật sự cảm thấy kinh khủng!… Nơi này vốn gọi là Thần Kiếm sơn trang, hai trăm năm trước có thể nói là một mình ngạo thị giang hồ. Cho tới bây giờ vẫn không ai dám coi thường đệ tử Thần Kiếm sơn trang. Đến một hôm, thiếu chủ Thần Kiếm sơn trang Tiêu Viễn Lâu bắt đầu luyện một thanh tuyệt thế thần binh, nghe nói hắn kết hợp cả Tiêu gia Tiên thuật tổ truyền, luyện được ba năm lẻ sáu tháng, khi thần binh sắp thành hình thì, không hiểu sao Tiêu Viễn Lâu lại nổi giận, nhảy vào lò luyện kiếm, rốt cuộc kiếm hỏng người vong… Từ đó trở đi, Thần Kiếm sơn trang bắt đầu có tà ma quấy nhiễu. Từ trên xuống dưới hơn chín trăm người, kẻ chết, người bỏ chạy mất. Không lâu sau thì Thần Kiếm sơn trang trở thành Tử Vong cấm địa. Bẵng đi hơn mười năm, chuyện bảo kiếm Thần Kiếm sơn trang bỗng nhiên lan truyền trong giang hồ, vì vậy có một số kẻ không sợ chết quyết tâm tầm bảo. Không ngờ bọn họ trở về bình an vô sự nên nơi này sau đổi tên gọi thành “Kiếm Trủng”... Nghe ngươi nói vậy, chẳng lẽ quái kiếm kia đúng là hồn phách của Tiêu Viễn Lâu? Chuyện này... Chuyện này thật sự đáng sợ!
Hoa Lân gật gật đầu, nói:
- Tiêu Viễn Lâu nhất định muốn luyện tập Ngự Kiếm thuật, cho nên luyện kiếm ba năm. Không ngờ luyện kiếm không thành đã chết trước. Ai…
Hoa Lân đột nhiên quay đầu nhìn Thu Uyển Ly hỏi:
- Đúng rồi, muội vừa kêu kẻ lạ mặt đó là ai?... Chẳng lẽ muội quen biết hắn?
Thu Uyển Ly dậm chân nói:
- Huynh phản ứng chậm quá vậy? Người ta sớm đã quên rồi! Hừ…
Hoa Lân bực mình trả lời:
- Phải đợi ta hỏi mới trả lời hả?
Thu Uyển Ly bĩu môi nói:
- Hắn… Hắn đúng là Hàn Trấn Ly mà!
- A?... Hắn đúng là Hàn Trấn Ly? Hắn tới nơi này làm gì?
Hoa Lân sững sờ.
Trong mắt Tiễn Duyệt hiện lên một tia sáng kì dị, run giọng nói:
- Hắn… Hắn nhất định là vì bản Thiên Cơ đồ mà đến! Chẳng lẽ lời đồn đại đều là thật?
- Thiên Cơ đồ là cái gì nữa đây?
Tiễn Duyệt không dám nhìn thẳng hắn, thấp giọng nói:
- Nghe nói Thiên Cơ đồ ghi lại toán pháp “Trắc Thiên Thập Tam Bặc”, cùng với một món tiên khí. Vô luận ai tìm được Thiên Cơ đồ, đều có cơ hội tham thấu Thiên đạo, phi thăng Tiên giới, đúng là Tiêu gia gia truyền Tiên Thuật mà ta vừa nói đến.”
Hoa Lân đột nhiên ha ha cười lớn:
- Thú vị thú vị… thật thú vị! Nếu Thiên Cơ đồ thật sự lợi hại như vậy, Tiêu gia làm sao lại tan tành thế này? Hơn nữa, Tiêu gia làm sao lại chẳng xuất hiện bất kì Tiên nhân nào?
- Ách!...
Chuyện này ta không biết, bất quá ta nghe Nhị ca nói ở phía dưới Thần Kiếm sơn trang, có vô số thông đạo ngang dọc giống như một mê cung khổng lồ… Ta thấy nếu chúng ta quay đầu lại, biết đâu có thể an toàn rời đi!
Hoa Lân cười cười, nghĩ thầm Tiễn Duyệt này thật sự không đơn giản, một mặt khuyên mình quay đầu chạy nhanh, nhưng lại hết lần này tới lần khác nói ở phía dưới có mê cung. Rõ ràng là dẫn dụ mình đi tìm mà! Nhưng không có cách nào khác, Hoa Lân cũng vẫn là con người, đối với sự việc mới lạ luôn cảm thấy tò mò. Hắn cố ý lớn tiếng nói:
- Không được… Phía dưới đã có mê cung, nói không chừng mọi nguồn gốc tội ác đều ở phía dưới. Trừ ma vệ đạo là tôn chỉ của bản đại tiên, đã đến đây, tất nhiên phải xuống đó! Như vậy đi, hai người chờ ta ở Mê Hoặc lâm, sau khi xong việc ta sẽ đến! Hai người thấy sao?
Tiễn Duyệt ngay lập tức hồi đáp:
- Đại hiệp đã có ý như vậy thì Tiễn mỗ tự nhiên cũng muốn đi cùng. Cho dù phải chết dưới đó, cũng là lại được cùng bốn huynh đệ hội họp…
Tiễn Duyệt bản tính không phải xấu xa, cũng không phải ham muốn bảo vật. Chỉ có điều có Hoa Lân cao thủ này ở bên, lòng hiếu kỳ đã bị kích phát đến cực điểm.
Hoa Lân gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ “Bản thiếu gia nhìn người vô số, sớm đã biết ngươi sẽ nói vậy.”
Vì vậy hắn định dắt Thu Uyển Ly chuẩn bị bước vào đại điện. Ai ngờ Thu Uyển Ly lại đột nhiên hét to:
- A!… Sư, sư phụ!
Thanh âm nũng nịu , run rẩy không thôi. Ngọc thủ chỉ về phía trước, sắc mặt sợ hãi tới nỗi trắng bệch…
Hoa Lân nhìn theo hướng tay nàng chỉ, chỉ thấy ba bóng trắng trong suốt nhẹ nhàng đi tới…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK