Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng tươi sáng, gió thổi nhè nhẹ…

Tục nói “dưới chân thiên tử vạn tượng doanh.” Kinh đô Tân Hạ đế quốc này quả nhiên cực kỳ phồn hoa, đâu đâu cũng cẩm lâu ngọc thai.

Từ khi Hòa Thân vương Thu Thiên thí huynh đoạt vị tới nay, Cao Hạ quốc đổi quốc hiệu thành Tân Hạ. Sơ đăng đế vị (1), Thu Thiên lập tức thi hành chính sách “Nhường ngoại an nội”, khiến cả nước trên dưới đều chỉnh đốn một phen. Lãnh Nguyệt Quốc ở phương bắc vẫn hổ thị đam đam (2) chưa dám loạn động.

Quốc gia an thái, dân tâm tự nhiên cũng quy thuận. chỉ thấy trên đường đông đúc, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói.

Lúc này, một bạch y tiên tử từ hướng nam chậm rãi đi tới, hút theo ánh mắt của những người đi đường nghỉ chân.

Nếu ngắm kỹ, chỉ thấy tiên tử kia khoảng mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân quần áo lụa mỏng màu trắng, bên hông còn có một đai lưng mong manh, bước đi nhẹ nhàng tựa như tiên nữ xuất trần.

Nàng đúng là Diệp Thanh, từ khi tu luyện “Tu Chân chi pháp”, thân thể nàng càng thành thục (3), đôi gò bồng đảo đầy đặn, tinh tế đáng yêu, khiến đường cong của nữ nhân vốn đã nhu nhuyễn xinh đẹp lại càng thêm đầy đặn… không chỉ khiến người ta nhìn thấy đầu váng mắt hoa, mà ngay cả những kẻ tu chân trước mặt đều sinh ra cảm giác yêu mến.

Đang lúc nàng đi tới, phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, người đi đường lập tức từ trung tâm tránh ra, nhanh chóng dạt vào ven đường.

Diệp Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội kị binh kiêu dũng phóng tới. Dẫn đầu là một thiếu niên tâm cao khí ngạo. xem tuổi, ước chùng hai mươi tuổi… Trong nháy mắt, đội kỵ binh kia đã đi xa, chỉ còn nghe phía sau có người nói:
- Thất hoàng tử lại đi lấy thiêm (4), ta nhìn hắn là muốn đá cho cái…

Một vị văn sĩ trẻ tuổi bên cạnh nhẹ gióng nói:
- Ùm… sống mà như hắn, một ngày nào đó cũng bị đá thôi.

Người trước lập tức phản bác nói:
- Hừ! vị tất… Bởi vì mỗi lần đại đội nhân mã đi lấy thiêm, ta xem hắn như là bị quốc sư làm phép, cố ý không chỉ điểm cho hắn.

Vẵn sĩ kia lắc đầu nói:
- Quốc sư có thể làm phép. Nhưng là ngươi không có nghĩ tới, nếu hắn xuất lĩnh tất cả thần binh vệ đi lấy thiêm, hơn nữa tất cả các thiêm đều mang tới. ngươi nói hắn có lấy trúng thiêm không?

- Cái đó…
Người nọ quả nhiên sửng sốt.

Lúc này chỉ nghe một khẩu âm nam tử từ bên ngoài nói:
- Quốc sư của các ngươi thật sự lợi hại vậy sao? Được nghe các ngươi kể chuyện thần kỳ như vậy, ta thật sự có chút không tin.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sáu gã thương nhân trang phục kỳ lạ. Người nói chuyện vừa rồi đúng là thủ lĩnh của bọn họ.

Vì vậy, người đầu tiên nói về thiếu niên nọ lập tức đáp:
- Ngươi thật là cô văn quả lậu (5)!... Ngươi chẳng lẽ không biết? Quốc sư của chúng ta trước kia đúng là thiên hạ đệ nhất thần toán... sau đó lại được tiên nữ ở Thần Kiếm sơn trang lại tặng một quyển “Vô Tự thiên thư”. Tới bây giờ, quái thuật của ngài càng thêm tinh chuẩn, quả thực tính không chút sai sót… Cho nên, bây giờ ngài có quy củ mỗi ngày chỉ xuất mười thiêm. Muốn thử xem Vô Tự thiên thư của ngài có chuẩn xác hay không… không tin, ngươi có thể ra ngoài thử xem, nhất định ngươi sẽ tâm phục khẩu phục. Bất quá thật đáng tiếc, ta phỏng chừng các ngươi không có phúc phận, bởi vì mỗi ngày chỉ có mười suất, nhưng mỗi ngày đều có hơn vạn người tới xin thiêm, bao giờ đến lượt các ngươi?

Diệp Thanh bị nội dung của câu chuyện giữa bọn họ hấp dẫn, nghĩ thầm quốc sư này chẳng lẽ tính cho bình dân bá tánh? Nhưng nhân gian kỳ sự này thật… xảo hợp, mình đang muốn tìm công tử, không bằng đến đó xin một thiêm. Tin rằng nếu mình thi triển “Sưu Thần thuật” nhất đinh có thể tìm trúng thần quẻ.

Diệp Thanh đã định chủ ý, lập tức hướng tới người đi đường bên cạnh hỏi chỗ “rút thiêm”, biết được đó là ở Thiên Sư thai (6) thành bắc, vì vậy hé miệng cười, hứng khởi hướng thành bắc bay đi…

Rốt cục đi vào Thiên Sư thai, Diệp Thanh lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy một tòa tế thai hùng vĩ như núi. Ngửa đầu nhìn lên, thai giai rộng lớn được chia làm ba đoạn, hợp lại chừng hơn một ngàn bậc, phảng phất như đường lên trời.

Mà lúc này, trên thai giai cũng đứng mấy ngàn người tạo thành một đội ngũ rất dài, chuẩn bị lên “lấy thiêm” xem quẻ.

Diệp Thanh nhíu nhíu mày, vốn định phất áo bỏ đi. Nhưng nàng lại thấy người xin quẻ đông như thế, thầm nghĩ vị quốc sư này xem ra cũng có chút bổn sự, hay là cố gắng lên núi xem sao.

Vì vậy, Diệp Thanh cũng lên trên thai giai, xếp hàng đằng sau mọi người.

Hoàn hảo, tốc độ xin thiêm của mọi người cũng tính là rất nhanh, sau một lúc, Diệp Thanh đã bước lên trên tế thai.

Nàng vừa lên tế thai, liền phát hiện tế thai này cực kỳ rộng lớn, địa thế rất cao. Quay đầu nhìn lại thì thậm chí có thể nhìn thấy cả tòa kinh thành. Mà lúc này, tại tế thai mở ra mươi bàn bát tiên, trên mỗi bàn có hai mươi hộp quẻ khác nhau, ở đó cắm dày đặc trúc thiêm, số lượng thật sự nhiều không dưới mười vạn.

Trừ mặt ở phía ngoài, tại mặt sau mỗi bàn bát tiên đều phân biệt bốn huyền y kiếm khách đứng duy trì trật tự. Bọn họ tay phải cầm trường kiếm, tay trái đỡ chuôi kiếm, tinh thần mỗi người đều ngưng trọng trông như lâm vào sinh tử quyết đấu.

Diệp Thanh ngưng thần hướng về phía sau bọn họ nhìn lại, chỉ thấy xa xa ở trung tâm tế thai, mặt đất có khắc một Bát Quái trận đồ thật lớn. Tại chung quanh trận pháp có tám cây cờ màu khắc khác nhau. Một trận gió núi thổi tới, kỳ xí này lập tức theo gió bay phần phật phát ra tiếng "sắt sắt" vang vọng. Tại trung ương của kỳ xí, một nam tử anh tuấn lạnh lùng khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, đối diện hắn còn có một người hỏi thiêm dáng vẻ lo lắng, tựa hồ đang nghe dạy bảo…

Mắt thấy đến lượt Diệp Thanh muốn xin thiêm, không nghĩ tới đội ngũ phía trước xuất hiện dao động. Một cẩm y thiếu niên giận dữ hét:
- Các ngươi đều tránh ra, ta muốn gặp quốc sư… Vì cái gì ta nhiều lần đi xin quẻ, nhưng vẫn không bốc trúng. Ta không tin, các ngươi có quỷ… mau cút ra cho ta…

Một gã huyền y kiếm khách cười nói:
- Hóa ra là thất hoàng tử đến đây?... Ta đã sớm nói với ngươi, xin quẻ phải có thành tâm. Ngươi mỗi lần đến đều phái một lượng lớn thân binh vệ giúp ngươi xin quẻ. Như vậy, hết lần này tới lần khác ngươi không hợp quy củ, lại muốn cướp hàng lên đầu. Loại hành động này thượng thiên đương nhiên không cấp cho ngươi cơ hội a…

Thất hoàng tử kia lập tức thốt nhiên giận dữ, quát:
- Ngươi là ai ? Một tiểu tiểu huyền binh vệ thống lĩnh dám nói với ta như vậy sao? ngươi có tin ta bây giờ sẽ giết ngươi?

Huyền binh vệ thống lĩnh kia lập tức nói:
- Hạ thần thật sự đáng chết… Bất quá, hạ thần còn có một câu xin mạo muội can gián hoàng tử. Chẳng biết người có muốn nghe không?

Thất hoàng tử tức giận, phất tay nói:
- Bổn vương không muốn nghe nói bậy, mau cho ta gặp quốc sư! Hoặc là cho bọn ta lấy một lần quẻ nữa…

Huyền binh vệ thống lĩnh thấy hắn không chịu nghe trung ngôn của mình, không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức quay đầu, cũng không đáp lại thất hoàng tử.

Thất hoàng tử kia do được mẫu thân quá sủng ái, lập tức dẫn người bức tới trước bàn bát tiên, đang định làm khó dễ. Nhưng động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, đôi tặc nhãn bỗng dừng ở trên một thân ảnh màu trắng.

Nguyên lai, rốt cục cũng tới phiên Diệp Thanh lấy thiêm. Nàng khẽ nâng quần lụa mỏng, ưu nhã đi tới trước bàn bát tiên, ngắm liếc ống thiêm trước mặt mình đặt trên bàn, cười nhìn bốn “Huyền vệ binh” hỏi:
- Vị đại ca này… Ta không thể không cách vách lấy thiên trên bàn sao?

Tất cả bốn gã kiếm khách đều sững sỡ, thấy một tuyệt sắc mỹ nữ đang dùng đôi mắt diễm lệ nhìn mình liền cùng kêu lên:
- a?… Được được được! Tiên tử cứ lấy quẻ, thế nào cũng được.

Thất hoàng tử bên cạnh lập tức tỉnh cơn si ngốc đi nhanh tới trước mặt Diệp Thanh, nghiêm mặt nói:
- Uy! Tiểu cô nương, ngươi có biết ta là ai không?

Nhưng Diệp Thanh không nhìn thèm liếc hắn một chút, đi qua người hắn, tới gần vách bàn bát tiên có chữ “Miễu” rồi vươn ngọc thủ, tại ống thiêm thứ bẩy lấy ra một trúc thiêm.

Nàng bạt tay lấy trúc thiêm, tất cả mọi người ở đây đều cả kinh. Nhân vì trên cây trúc thiêm này, quả nhiên hiện lên vài chữ "Cửu Hào thiêm".

Tất cả mọi người bị một trận kinh hãi, nghĩ thầm "Tiên tử này chả lẽ là tiên nhân? Bằng không làm sao có thể làm như vậy, quẻ này tự bay tới, hơn nữa vừa khéo trúng."

Nhưng thất hoàng tử tịnh không lưu ý tới trúc thiêm mà Diệp Thanh bốc trúng, vì đôi tặc nhãn luôn quét tới quét lui trên gò bồng đảo của Diệp Thanh, nào còn thời gian quan sát cái thiêm kia chứ. Lúc này, thất hoàng tử nhịn không được lớn tiếng nói:
- Uy! Tiểu cô nương, cũng để ta nói cho cô?... Bổn vương chính là thất hoàng tử của đương kim thánh thượng, hơn nữa còn là một trong những hoàng tử có khả năng đăng quang hoàng đế nhất. Thế nào? Không bằng theo ta trở về, ta có thể lập tức cho nàng làm chánh phi, hơn nữa tương lai là thái tử phi, đông cung hoàng hâu…

Ai ngờ Diệp Thanh căn bản không có nhìn hắn một chút, hai tay cầm trúc thiêm, xoay người hướng huyền y thống lĩnh hỏi:
- Đại ca ca!... ta lấy một quẻ chín hào, ngươi xem ta có thể vào hay không?

- A? ngươi thế nào…
Huyền y kiếm khách kia sửng sốt một lát, cũng gật đầu nói:
- …Được rồi! ngươi tiến đến hỏi đi!... Huyền Nhất, ngươi dẫn vị cô nương này đi vào!

Một gã huyền y kiếm khách ứng lời:
- Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh.

Diệp Thanh đang muốn tiền vào sau bát quái trận, thất hoàng tử kia lập tức vội vã, nắm tay nàng giữ lại.

Tất cả mọi người cả kinh, dân chúng đều tưởng Diệp Thanh lúc này "xong rồi", nhưng huyền binh vệ cao thủ lại cho rằng thất hoàng tử hôm nay đã quá đáng… Bỗng kết quả lại ngoài sức tưởng tưởng, thất hoàng tử kia lại chộp vào khoảng không, thân ảnh Diệp Thanh nhoáng lên, dưới tình huống không có khả năng, không hiểu kỳ diệu thế nào phiêu hốt tiến vào bát quái trận…

Thất hoàng tử chính đang muối đuổi theo nhưng huyền y thống lĩnh dĩ nhiên ngăn hắn lại, trầm giọng nói:
- Thỉnh thất hoàng tử tự trọng…

Thất hoàng tử không tháy thân ảnh của Diệp Thanh nữa, sớm gấp đến độ như bị lửa thiêu, tức giận quát lớn:
- Nguời đâu! Đánh vào cho ta…

Thần vệ binh phía sau hoàng tử lập tức đi tới, mà huyền binh vệ cũng không chịu yếu thế, song phương giằng co, tay phải đều dặt lên chuôi kiếm.

Tràng diện lập tức có chút không kiểm soát được, dân chúng phía sau lập tức sợ hãi né tránh.

Nhưng Diệp Thanh mặc kệ tràng cảnh phía sau, nàng tự nhiên ưu nhã đi vào Bát Quái trận đồ. Chỉ thấy tại trung ương trận đồ, toàn thân huyền y nam tử kia lộ ra một cỗ ý niệm lạnh lẽo, Diệp Thanh thầm cả kinh, nghĩ thầm "Công lực của hắn có thể trên mình. Xem ra hắn cũng là một người tu chân."

Bát Quái trận đồ này đúng là của quốc sư Hàn Trấn Ly, hắn dĩ nhiên đã vừa tiễn một người dân bốc thiêm đi, vì vậy quay đầu nhìn Diệp Thanh, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nói:
- Xem ra tiên tử là đặc ý tới hàn xá tìm Hàn mỗ, thỉnh ngươi chờ chút. Ta vì muốn tính trước một bậc.

Diệp Thanh cũng không nói gì, thầm nghĩ ta muốn xem ngươi tính chính xác hay không?

Hần Trấn Ly bấm tay tính toán, ném lên mặt đất một lớp cát, dùng một cây gỗ đào phía trên vẽ một họa án kỳ quái, sau nửa ngày liền ngẩng đầu nói:
- Ta vốn tưởng ngươi là tiên tử Tiên Lăng cung, cho nên mạo muội tính trước cho người một bậc… Nhưng từ quái tượng cho thấy, ngươi đã thoát ly sư môn, hơn nữa trước mắt không có gia nhập môn phái nào... chẳng biết ta đoán chính xác không?

Diệp Thanh cả kinh, nghĩ thầm rằng "Mình quả thật thoát ly Thiên Sơn kiếm phái. Mặc dù bản thân bây giừo trở thành người của Kiếm Tiên phái, nhưng trên thực tế, Kiếm Tiên phái của công tử còn không có chính thức thành lập. Hơn nữa, tương lai mình có thể có thân phận phu nhân đi theo công tử, chính mình có thể không có quan hệ với Tiên Kiếm phái. Nghĩ tới đây, gật đầu nói:
- Ngươi quả nhiên không nói sai, không khỏi khiến ta tin tưởng… không bằng như thế này đi, ta hỏi ngươi vài sự tình, xem ngươi có thể đoán được không, nếu ngươi nói đúng, vậy mời ngươi xem giúp ta một quái, thế nào?

Đã thấy Hàn Trấn Ly lắc lắc đầu, tay trái phủi trên mặt đất, cát kia tự động nhập vào một kim dỉnh. Hắn lúc này mởi ngẩng đầu nói:
- ... Hàn mỗ có quy củ, phàm nguời tới xin giải, ta chỉ có thể đáp hắn ba sự tình. Vượt quá số này, chỉ có thể chờ làn sau có duyên… vậy mong tiên tử nghĩ thật kỹ hãy hỏi, để tránh mất đi cơ hội.

Diệp Thanh thản nhiên cười nói:
- Thật không? Nếu ngươi có quy củ này, ta đây không phải mỗi ngày có thể hỏi ngươi ba sự kiện sao?... Bởi vì ngày mai ta nhất định có thể bốc trúng thần thiêm.”

Hàn Trấn Ly lắc đầu nói:
- Tiên tử, ngươi sai rồi, đối với ngươi mà nói, ngày mai là không biết rõ!… bởi vì, có lẽ ta ngày mai không thiết đàn. Hoặc là, ngày mai trước khi ngươi tới, mười thần thiêm đã sớm bị người ta tuyển trúng. Mỗi khi như vậy, ta căn bản không để thần thiêm vào ống trúc. Sau đó, ngươi có thể vô duyên khiến ta xem thiêm cho ngươi, ngươi thành nói dối sao?... Nếu như tiên tử thật sự không tin, chúng ta có thể thử một lần?

Diệp Thanh cười nói:
- Tốt lắm!... ta không tin bốc không trúng thần thiêm của ngươi!

Trong lòng lại nghĩ "Ta không tin ngươi có thể đoán ra ý nghĩ trong lòng của ta. Không được, bổn cô nương cho ngươi chậm rãi một chút."

Hàn Trấn Ly tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, mỉm cười nói:
- Nếu tiên tử thật sự muốn cố tình thử, Hàn mỗ nguyện cùng ngươi đổ một ván… Nhưng, theo ta bây giờ tính ra thì có lẽ tiên tử không lưu lại lâu lắm. Không bằng như vậy, chúng ta bây giờ nói vào chính đề!... tiên tử muốn hỏi gì?

Diệp Thanh cúi đầu nghĩ, cười nói:
- Được rồi, việc đầu tiên, công tử gia nhà ta không thấy đâu, ngươi có thể tính ra tên hắn là gì chứ?

Hàn Trấn Ly sửng sốt, cười vang nói:
- Ha ha ha! Tiên tử quả nhiên lợi hại, vấn đề thứ nhất thử ta…

---------------------

1. Mới lên ngôi hoàng đế
2. Ngó hổ để hành động (ý nói: dè chừng)
3. Phát triển
4. Quẻ bói
5. Thành ngữ: Ý nói kiến thức hạn hẹp
6. Thai: Đàn tế thần
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK