Tiễn Duyệt cũng lộ ra thần sắc khẩn trương, các đốt ngón tay nắm chủy thủ đã trắng bệch, hắn thật sự đã dùng sức quá mạnh.
Hoa Lân cười nói:
- Hai người sợ cái gì? Đã có bản đại tiên ở chỗ này, bọn chúng chỉ có đường chạy trối chết mà thôi!
Nói xong đẩy nhẹ Thu Uyển Ly cùng tiến về phía trước.
Thu Uyển Ly chân đều mềm nhũn, cố lùi ra xa rồi lớn tiếng kêu lên:
- Không muốn…. không muốn…! Uyển nhi không muốn đi, hu hu hu…
Hoa Lân không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đẩy nàng về phía trước, chỉ còn cách bóng trắng trong không khí có ba trượng, đột nhiên quát:
- Cút ngay…
Ba bóng trắng kia rõ rằng chấn động, bị Hoa Lân quát một tiếng, quả nhiên “Vù vù vù…” chạy trốn lung tung. Hoa Lân ha ha cười lớn nói:
- Thế nào? Sư phụ nàng nói câu đầu tiên có thể bắt chúng nó biến đi, căn bản không cần mở đàn, tác pháp khỉ gió gì.
Thấy bộ ngực căng phồng của Thu Uyển Ly không ngừng nhấp nhô, lại ôn nhu nói tiếp:
- Uyển nhi phải nhớ kĩ!... Âm dương mặc dù tương sinh, nhưng cũng là tương khắc. Chỉ cần ngươi không sợ chúng, thậm chí phải mạnh mẽ hơn chúng thì chúng chỉ có đường chạy mà thôi. Kĩ năng chủ yếu của u hồn là không chế đầu óc, làm muội sinh ra sợ hãi, sinh ra ảo giác. Nếu muội sợ nó, nó sẽ lập tức thừa cơ tiến vào, khống chế tư tưởng của muội. Cái này gọi là Âm Hồn Phụ Thể, thực ra là quỷ nhập thân.
Hoa Lân dẫn bọn họ bước về hướng đại điện xa xa, một mặt chỉ điểm:
- …Hai người phải cố nhớ kĩ một việc!... Công kích của âm hồn đối với thân thể con người không gây ra chút thương tổn nào. Phần lớn là do con người tự sinh ra ảo giác mà thôi. Cho nên rất nhiều người đều là bị quỷ dọa chết, ta chưa thấy một ai bị quỷ ăn thịt, ha ha!... Đương nhiên, chúng nó cũng có cách giết người, tỷ như luyện thành một binh khí thực, trước dùng ảo giác công kích, rồi ẩn sau ảo giác đột nhiên cho con người một kích trí mạng. “Phi Quỷ kích” vừa rồi cũng là một dạng như vậy… Cho nên, nếu hai người gặp phải tình huống loại này thì phải tuyệt đối giữ vững tỉnh táo, phân biệt sát chiêu thật sự của nó. Cứ như vậy, ngươi sẽ phát hiện binh khí đó và so chiêu như với người bình thường trong giang hồ... Được rồi, ta nói đến đây thôi, bây giờ chúng ta tìm chỗ vào. Ta còn muốn xem Hàn Trấn Ly cuối cùng muốn làm gì!
Vừa nói, ba người vừa đi vào trong đại điện…
Chỉ thấy quy mô trong điện thập phần hoành tráng, từ cửa lớn đến tường đối diện chí ít cũng phải hai mươi trượng. Nhưng các trụ ở giữa đã bị sụp đến một nửa, mọi đồ cúng đều thất loạn cả lên. Xa xa ở phía đối diện có hé ra cái bàn bát tiên, trên tường có bức tranh vẽ hình nhân vật.
Tiễn Duyệt kì quái nói:
- Kì quái thật… Trên mặt đất nhiều tro bụi như vậy, nhưng lại không hề thấy dấu chân của Hàn đại hiệp, y đi đâu rồi?
Thu Uyển Ly lập tức phản bác nói:
- Hắn là cái loại đại hiệp gì? Hừ… Sư phụ, chúng ta đuổi theo cho hắn một kiếm chết toi đi!
Thấy Hoa Lân đang sững sờ không cử động, nàng liền tiếp tục nũng nịu nói:
- Được không hả?... Sư phụ…
Tiễn Duyệt sửng sốt, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi…
Hoa Lân đang thi triển “Sưu Thần thuật” dò xét địa đạo nên không trả lời. Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ sẽ trả lời bởi vì chính mình cho tới bây giờ vẫn chưa từng giết người nào. Lúc này, hắn đột nhiên thấp giọng nói:
- Theo ta!
Nói xong, hắn dẫn đầu thẳng hướng bước vào cuối đại điện. Đi đến phía trước bàn bát tiên thì quả nhiên trên mặt đất có hai dấu chân. Trên mặt sàn có một cái khe hình tứ phương, tro bụi chung quanh bị hút xuống, hiển nhiên vừa rồi đã có người mở ra.
Hoa Lân nghĩ thầm nơi này phải có cơ quan mở ra mới đúng, vì vậy quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy bên cạnh bàn bát tiên có một dấu tay nên hắn ấn tay xuống. Không ngờ một chút phản ứng cũng không có, mặc dù đã tìm được cơ quan nhưng hắn không hiểu phương pháp mở ra, rốt cuộc nhịn không được quát:
- Con bà nó! Bằng cơ quan thuật của lão tử, ta không có khoái đùa với ngươi!
Hắn quay đầu nhìn Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt nói:
- … Các người tránh ra!
Trán Tiễn Duyệt lại đổ mồ hôi, nghĩ thầm mặt đất này đều là đá hoa cương nặng nề, không hiểu có phải hắn định dùng sức?
Hắn quả nhiên không đoán sai!
Hoa Lân rút ra Hà Chiếu, trên thân kiếm hồng quang chợt lóe, vung tay đánh ra một kiếm, một tiếng nổ “Oành” vang lên, mặt đất lập tức vỡ nát, đá vụn đều rơi xuống lộ ra một đường hầm sâu thăm thẳm.
Tiễn Duyệt ngay ngốc nhìn mặt đất, nghĩ thầm công lực của người này quả nhiên kinh thế hãi tục, thật sự có thể thắng được Hàn Trấn Ly. Có lẽ Hàn Trấn Ly phía dưới nên lo lắng mới phải…
Ba người theo đường hầm vừa lộ ra, chầm chậm đi xuống liền phát hiện thông đạo phía dưới thập phần rộng rãi. Ba người họ tuy sóng vai đi mà vẫn còn thừa rất nhiều khoảng không. Nhưng phía dưới thật sự quá tối, hơn nữa lại là ban đêm nên Tiễn Duyệt và Thu Uyển Ly căn bản chẳng nhìn thấy cái gì.
Vì vậy, Thu Uyển Ly một mực bám chặt tay áo Hoa Lân, thút thít nói: “
- Sư… Sư phụ! Uyển nhi sợ!
Hoa Lân bất đắc dĩ, Hà Chiếu trong tay hồng quang chợt lóe làm cảnh sắc trong thông đạo nhất thời hiện rõ.
Chỉ thấy hai vách tường có rất nhiều bức họa vẽ người, có lẽ thậm chí chính là chiêu thức võ học cao thâm. Ánh mắt Tiễn Duyệt lập tức sáng ngời, nhưng nghe Hoa Lân quát:
- Cẩn thận! Không nên xem hình vẽ trên tường. Chiêu thức trên đó không có tuần tự, nếu cứ theo đó mà luyện, nhất định khí huyết đảo nghịch mà chết… Đi thôi, chúng ta đi xem Hàn Trấn Ly rốt cục muốn làm trò gì?
Thông đạo này quả thực rất dài, cứ từ từ đi tới mãi không hết. Được ba mươi trượng thì đường đi phía trước đột nhiên bị một cánh cửa rất dày phong bế.
Còn cách năm trượng, Hoa Lân giơ tay ngăn mọi người lại. Thu Uyển Ly chăm chú nhìn, lập tức sợ tới mức kinh hãi thét to:
- A! Sư… Sư phụ!
Chỉ thấy mặt đất có vài bộ hài cốt, hai bên vách tường cắm đầy ám khí sắc bén. Hiển nhiên có người đường đột tiến vào cấm địa, bị cơ quan khởi động bắn chết.
Tiến Duyệt cũng hớp một hơi thanh khí, chỉ thấy phía trước có vô số cách thử, kẻ ngu cũng biết nếu sai một bước khẳng định bị bắn. Điểm chết người ở nơi cánh cửa phía cuối đường. Nơi đó tịnh không có chỗ an toàn để đặt chân, nếu mạo hiểm chạy nhanh khẳng định sẽ chết nhanh hơn.
Nhưng Hoa Lân không chút nóng nảy, bởi vì cơ quan trên mặt đất đối với hắn không có chút tác dụng nào. Hắn dùng “Sưu Thần thuật” nhìn qua, lập tức phát hiện cách an toàn vượt qua thông đạo, vì vậy lên tiếng:
- Tiễn Duyệt, ngươi phải cẩn thận, nhìn kĩ xem ta bước vào chỗ nào rồi bước theo đúng chỗ đó.
Nói xong ôm Thu Uyển Ly, bước theo đúng cách thức, vòng vòng vèo vèo đi đến phía đối diện.
Đi tới cánh cửa vừa to cừa nặng, chỉ thấy trên cửa có một cái lỗ khóa, phải có chìa mới có thể mở ra. Hoa Lân buồn bực nói:
- Kì quái! Hàn Trấn Ly làm sao lại có được cái chìa khóa này? Hơn nữa hắn đối với cơ quan nơi này sao cũng quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là hậu nhân của Thần Kiếm Sơn Trang…
Không ai có thể trả lời được.
Hoa Lân lại thi triển “Sưu Thần thuật” tìm kiếm, phát hiện sau cánh cửa này một trượng, có vô số lỗ phóng ám khí. Nếu dùng lực phá cửa, số ám khí này tất sẽ nhanh chóng bắn ra.
Hoa Lân đột nhiên ha ha cười lớn:
- Tính toán lợi hại! Chúng ta về thôi…
Tiễn Duyệt thần sắc buồn bã, tưởng rằng Hoa Lân đã buông xuôi, đành phải quay trở lại phế địa.
Lùi lại đủ mười trượng, Hoa Lân đột nhiên xoay người, Hà Chiếu trong tay phóng ra nhanh như điện xẹt “Tranh” một tiếng truyền đến, cửa đá dày một trượng bị Hà Chiếu xuyên thấu. Cùng lúc, chỉ nghe “Ca ca ca….” tiếng cơ quan phát động, vô số ám khí mãnh liệt bắn tới.
Tiễn Duyệt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chủy thủ trong tay đang chuẩn bị ngăn cản, không ngờ tay trái Hoa Lân lăng không một chưởng, một màn sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Ám khí “thu thu thu”bắn lên màn sáng, đều “đinh đinh đang đang” rơi xuống.
Nguyên lai, ám khí này bắn xa hơn mười trượng nên lực đạo đã suy giảm, căn bản không thể bắn thủng tấm khiên chân nguyên của Hoa Lân. Hắn vẫy tay phải một cái, Hà Chiếu lại xuyên tường trở về.
Tiễn Duyệt hoảng sợ biến sắc, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, trường kiếm lại ở trong tay Hoa Lân, quả thực không dám tin vào mắt mình.
Khi Hà Chiếu bay trở về, nó lại phải ngăn cản thêm một đợt ám khí hung ác khác. Hoa Lân nhếch môi khẽ cười, nghĩ thầm “Ta muốn xem ngươi rốt cục có bao nhiêu ám khí để phóng ra?” Quả nhiên, Hà Chiếu bay qua bay lại năm lần, cơ quan trên tường “cạch” một tiếng, cuối cùng cũng bị phá.
Hoa Lân cười nói:
- Chúng ta đi thôi, bây giờ an toàn rồi.
Tiễn Duyệt chỉ có thể sửng sốt, nghĩ thầm nguyên lai cơ quan cũng thể phá giải kiểu đó? Nhưng không có chìa khóa thì vẫn không thể mở cái cửa to nặng kia, chẳng lẽ hắn lại muốn dùng sức?
Tiễn Duyệt lại đoán trúng!
Hoa Lân đi tới phía trước của chặn, nhấc chân đá tới một cước. Chỉ nghe một tiếng “Oành”, tấm cửa nham thạch dày một trượng thế mà bị hắn đá cho nát bét.
Bụi đất bay lên, Thu Uyển Ly giơ tay áo che mũi nói:
- Ài… ài… Sư phụ à, người thực sự bá đạo quá!
Hoa Lân quay đầu lại, thấy nàng nhíu mày bộ dạng thập phần đáng yêu, ha ha cười:
- Ta đã nói với muội, cửa lớn nào ta cũng từng đạp qua. Muội thấy sao?
Tiễn Duyệt lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn ngó tường đổ đá vỡ, phát hiện nó dày chừng một trượng. Hắn thật không rõ, Hoa Lân còn trẻ như vậy, làm thế nào có được công lực khủng khiếp như thế? Chẳng lẽ hắn thực sự là tiên nhân?
Lập tức, hắn lại nhớ đến phi kiếm của Hoa Lân có thể tự động trở về, trong lòng càng củng cố loại hoài nghi này….
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK