Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là vô tình hay cố ý mà tay người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên đã hạ thấp giọng, thì thầm với người chủ trì, nhưng mặt cô ta lại ghé sát vào micro trong tay người chủ trì.

Đồ Tô Lan Huyên quyên tặng là giả?

Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở bất cứ bữa tiệc từ thiện nào.

Lấy đồ dỏm ra bán đấu giá không phải là đang đánh lừa mọi người, định mua chuộc danh tiếng hả?

Nhất thời toàn trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao, ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn về phía Tô Lan Huyên đang ngồi ở hàng ghế phía trên.

Nếu như Tô Lan Huyên không lộ ra chút bối rối nào, vậy chuyện này chắc chắn là giả. Người tới dự sự kiện này đều là những nhân vật lớn có máu mặt, mỗi một hành động cử chỉ của cô nhất định không được có chút sai lầm nào, thanh danh càng không thể bị vấy bẩn. Cô không thể khiến Lục Đồng Quân mất mặt.

Lục Đồng Quân nhìn về phía Tô Lan Huyên. Ngay lúc anh đang định đứng dậy, Tô Lan Huyên đã lắc đầu, ý bảo anh không cần ra mặt.

Vạn Hoài Bắc và Lục Tây Anh bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không tin Tô Lan Huyên sẽ lấy đồ giả đi từ thiện.

Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa cũng quay sang nhìn nhau, chuyện này chắc chắn không thể làm như chưa từng xảy ra, nếu cứ để yên đó mặc cho bữa tiệc tiếp tục, thanh danh của Tô Lan Huyên sẽ bị tổn hại nhiều hơn.

Lý Kính Hòa bước lên sân khấu, nở nụ cười với mọi người: "Xấu hổ quá, bởi vì có chút chuyện ngoài ý muốn, bữa tiệc sẽ tạm ngưng nửa tiếng, mong mọi người thứ lỗi".

Nói xong, Lý Kính Hòa đi tới trước mặt Tô Lan Huyên, hạ giọng nói: "Trước tiên để cha tìm hiểu rõ xem rốt cuộc mọi chuyện là sao đã, đừng lo lắng"

"Cha nuôi" Tô Lan Huyên gọi Lý Kính Hòa lại. Cô đứng lên, dưới sự chú ý của toàn trường, cô giương cao giọng, nói: "Có thể mang tất cả mọi đồ được quyên góp tối nay lên sân khấu không, bao gồm cả cái vòng tay mà con quyên tặng nữa."

Lý Kính Hòa nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của Tô Lan Huyên, cô là định làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người đây mà.

Nếu không chẳng sợ dù mọi chuyện được làm rõ thì vẫn sẽ bị người có tâm lợi dụng. Ngoài mặt có thể sẽ không ai nói gì, nhưng sau lưng vẫn sẽ có người nghi ngờ Tô Lan Huyên, cho rằng nhà họ Lý đang bao che cho cô.

Hôm nay Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn không đến, cũng không có mặt mũi tới dự những sự kiện như vậy. Làm cha nuôi của Tô Lan Huyên, chắc chắn Lý Kính Hòa sẽ che chở cho cô.

Còn chưa nói đến Lục Đồng Quân vẫn đang ngồi ở đằng kia.

"Được, cha lập tức làm" Lý Kính Hòa tự mình ra phía sau hậu trường xử lý mọi chuyện. Ông ta mang tất cả mọi đồ được quyên tặng cũng như mời cả giám định sự của buổi tiệc lên sân khẩu.

Người ở dưới sân khấu rướn cổ nhìn cái vòng tay do Tô Lan Huyên quyên tặng.

Nếu chuyện con gái nuôi của Lý Kính Hòa quyên tặng hàng giả là thật, vậy đây không phải là chuyện cười lớn sao?

An Nhã Hân có hơi lo lắng: "Lan Huyên, sao lại thế này, có phải nhầm lẫn gì hay không?"

"Đừng có gấp" Tô Lan Huyên ngoài mặt thì bình tĩnh an ủi An Nhã Hân, kỳ thật bây giờ cô mới là người khẩn trương nhất.

Tô Lan Huyên bước lên sân khấu, đứng trước cái vòng tay được cô quyên tặng kia. Ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng nói đầu u sầu của giám định sự: "Đây đúng là đồ giả, chỉ trị giá mấy trăm nghìn thôi."

Mấy trăm nghìn?

Dưới sân khấu lại bàn tán ầm ĩ cả lên, lẫn trong đó là tiếng cười khinh miệt của một số người.

Vạn Hoài Bắc nghe không lọt tai, hỏi: "Lão đại, anh mặc kệ thật?"

Lục Đồng Quân không nói chuyện, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Tô Lan Huyên. Nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Tô Lan Huyên dù đang đối diện với nghi ngờ bủa vây xung quanh, khóe miệng anh vô thức cong lên.

Lục Tây Anh ngồi bên cạnh nói với Vạn Hoài Bắc: "Anh cả sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu. Nhưng hôm nay là một cơ hội rất tốt, là thử thách của cô Tô. Nếu cô Tô có thể ứng phó được mọi chuyện, vậy cô Tô sẽ nhận được sự tán thành của người trong nghề, chuyện này sẽ giúp cô ấy rất nhiều trong việc ngồi vững ở vị trí bà Lục."

Vạn Hoài Bắc như mới được mở mang đầu óc: "Lão đại, anh là đang trải đường cho cô Tô."

Năng lực của Tô Lan Huyên không chỉ dừng lại ở việc làm thông dịch viên quèn. Vừa rồi khi trao đổi ánh mắt với Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân đã hiểu được suy nghĩ trong đầu Tô Lan Huyên.

Cô muốn kề vai chiến đấu với anh chứ không phải đứng dưới cánh chim của anh, ung dung hưởng thụ những gì anh mang lại.

Người phụ nữ của anh kiêu ngạo từ tận xương tủy. Thứ cô muốn chính là một tình yêu bình đẳng.

Bây giờ Tô Lan Huyên còn chưa đạt tới trình độ có thể sóng vai với anh, nhưng sớm muộn gì, hai người cũng sẽ cùng bước đi song song bên cạnh nhau.

Tô Lan Huyên nhíu mày, đồ cô quyên tặng không thể nào là giả. Bởi vì đây là món quà mà mẹ tặng cho cô vào lần sinh nhật thứ tám. Món đồ này vẫn luôn được cô cất giấu rất kỹ, nhờ vậy mới không bị Tần Huệ Mẫn đoạt mất.

Tô Lan Huyên giơ vòng tay lên quan sát. Lý Kính Hòa có hơi nóng nảy, ông ta nói với giám định sự: "Giám định lại lần nữa đi."

Tiếng bàn tán dưới sân khấu ngày càng nhiều.

Tô Lan Ninh ngồi ở hàng ghế giữa, cô ta ngước nhìn Tô Lan Huyên đang đứng trên sân khấu, làm ra vẻ như đang vô cùng lo lắng cho Tô Lan Huyên: "Lâm Minh, anh mau nghĩ cách giúp chị em đi. Nếu chuyện chị ấy quyên góp đồ giả bị truyền ra ngoài, ắt hẳn sẽ bị mọi người cười chê. Chị ấy thật lòng muốn giúp đỡ các em nhỏ vùng núi mà, mới này chị còn nói với em là tiền đầu giá được nhiều ít không quan trọng, quan trọng là... Tấm lòng"

Sở Lâm Minh nhíu mày: "Bây giờ còn chưa có kết quả cuối cùng, đừng vội kết luận như vậy."

"Em chỉ đang lo lắng cho chị mình thôi. Sớm biết vậy em sẽ đổi cái túi xách Hermès mà em tính quyên góp với món đồ của chị em. Bây giờ chị ấy là con gái nuôi của nhà họ Lý, nếu thanh danh không tốt, lỡ bị nhà họ Lý ghét bỏ thì phải làm sao đây?"

Lời nói này của Tô Lan Ninh mới nghe thì có vẻ như đang nói giúp Tô Lan Huyên, thật ra là đang bỏ đá xuống giếng.

Cái gì gọi là tiền đấu giá được nhiều ít không quan trọng?

Ý cô ta là đang ám chỉ đồ Tô Lan Huyên quyên tặng có khả năng cao là đồ giả, cho nên cô ta mới phải nói câu kia để rào trước.

Quyên góp mấy trăm nghìn cũng là tấm lòng.

Chỉ hai câu nói ngắn ngủn không chỉ bỏ đá xuống giếng thành công, còn tiện thể biểu hiện ra sự thiện lương và hào phóng của bản thân.

Cái túi xách Hermès kia của Tô Lan Ninh vẫn còn ở ngay trên sân khấu, toàn bộ thân túi được nạm kim cương sáng lấp lánh, ai mà nhìn không thấy chứ.

Giọng nói của Tô Lan Ninh không lớn không nhỏ, mấy người ngồi trước sau trái phải cạnh cô ta vừa lúc đều nghe rõ.

Chuyện trước kia Tô Lan Ninh từng bị tống vào tù không có mấy ai biết, nên Tô Lan Ninh vừa nói xong lập tức đã có người hưởng ứng.

"Cô Sở đúng là tốt bụng, tình cảm chị em giữa hai người thật tốt."

"Cái túi Hermès phong cách cổ điển kia, năm đó chỉ có ba cái được bán trên toàn thế giới. Không ngờ trong tay cô Sở lại có một cái, còn hào phóng mà quyên tặng như vậy."

"Đúng thế, bây giờ người có tâm như vậy cũng không còn nhiều"

Dưới cơn mưa lời khen của mọi người, Tô Lan Ninh khiêm tốn cười nói: "Đây đều là chuyện nên làm. Những bạn nhỏ ở vùng núi rất đáng thương, bây giờ tôi cũng đã có cục cưng, không nỡ nhìn những bạn nhỏ đó phải chịu khổ. Coi như là tôi đang tích đức cho cục cưng vậy."

"Cô Sở đang mang thai sao, thật là chuyện đáng chúc mừng. Hèn gì lâu vậy rồi mà cũng chưa thấy cô ra ngoài họp mặt với mọi người"

Tô Lan Ninh tiếp tục cười, trên mặt là biểu cảm hạnh phúc vô cùng: "Mới vừa có thai không lâu".

"Chúc mừng, chúc mừng, cậu Sở, cậu đúng là có phúc khi cười được người vợ tốt như vậy."

Nụ cười trên mặt Sở Lâm Minh có hơi cứng ngắc.

Trong lòng Tô Lan Ninh mừng thầm, cô ta cố tình để mọi người biết chuyện cô ta có thai, mục đích là muốn dùng chuyện này thông báo cho người khác, để cô ta có thể ngồi vững ở cải ghế cô Sở này.

Nhưng trong đám người lại đột nhiên truyền ra một câu nói: "Sao nhà họ Sở lại để một đứa con riêng của chi thử tới tham gia bữa tiệc quan trọng như vậy chứ."

"Hôm nay hình như nhà họ Chu cũng không có ai đến, con trai riêng với con gái hoang, đúng là xứng đôi".

Những lời này lọt vào tại Sở Lâm Minh, sắc mặt anh ta tức khắc tối sầm lại, nhưng anh ta lại không dám làm loạn.

Sắc mặt Tô Lan Ninh cũng có chút khó coi.

Tuy ngoài mặt người khác luôn mở miệng ca ngợi, nhưng cái danh con riêng của cô ta và Sở Lâm Minh lại không thể nào sửa được.

Trên sân khấu đã có kết quả của lần giám định thứ ba, mấy người giám định sự cùng nhau quan sát, sau đó vẫn cho ra kết luận như cũ.

"Vòng tay này là đồ dỏm"

Mặt mày Lý Kính Hòa đanh lại, nếu có nhiều người như vậy nói là giả, vậy chắc chắn là giả rồi.

Tô Lan Huyên thực sự quyên góp một cái hàng giả sao?

"Lan Huyên, con xem.” Lý Kính Hòa đang định hỏi thử Tô Lan Huyên, nếu đây quả thật là giả, vậy ông ta phải nghĩ cách cho qua chuyện này.

Tô Lan Huyên vô cùng nghiêm túc nói với ông ta: "Cha nuôi, cái vòng tay này không phải đồ con quyên tặng. Cái vòng tay con quyên tặng trước kia bởi vì con không cẩn thận té ngã nên cái vòng đã bị xây xước một chút, nhưng cái này lại không có chút vết tích nào"

Tô Lan Huyên đưa cho Lý Kính Hòa xem: "Thật sự không có"

Thanh Bình, người nhân viên phụ trách trông giữ đồ vật được quyên tặng sợ tới mức sắp khóc: "Cô Tô, lúc cô giao cho tôi, tôi chưa hề động tới nó, đây quả thật là đồ cô quyên tặng mà."

Nếu họ tính đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta, cô ta sẽ phải ngồi tù mất.

Tô Lan Huyên nhìn Thanh Bình: "Cô không động tới, nhưng cô có dám bảo đảm rằng nó không bị người khác đánh tráo không? Từ lúc đó tới bây giờ cô chưa từng rời mắt khỏi vòng tay sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK