Tô Lan Huyên phải đi cùng với Lục Đồng Quân đến cảm ơn những vị khách ngày hôm nay đã đến chia buồn cùng gia đình.
Tô Lan Huyên khó khăn lắm cuối cùng cũng có thời gian rảnh uống một ngụm nước, Vạn Hoài Bắc đi tới: "Chị dâu, chị mệt lắm rồi đúng không, hay là nghỉ ngơi một lát đi? Đói bụng không? Tôi có mua một chút đồ ăn, chị ăn chút lót dạ đi."
“Trên đời chẳng có bữa ăn trưa nào là miễn phí hết cả” Tô Lan Huyên uống ngụm nước rồi nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói đi”.
“Chị dâu thật là khách sáo” Vạn Hoài Bắc cười hỏi: “Chị dâu, chị có biết Lâu Yến Vy đã đi đâu rồi hay không?”
"Không biết." Tô Lan Huyên không hề nói dối, cô thật sự không biết.
Tô Lan Huyên nói: "Tôi thấy chắc là Lâu Yến Vy cũng sợ tôi sẽ bán đứng con bé nên ngay cả tôi nó cũng không nói, nhưng mà nếu anh muốn tìm người thì chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì đâu nhỉ, sử dụng cái mạng lưới thông tin của tổ chức Bóng Đêm các anh, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm một câu: "Vậy thì mất mặt biết bao nhiêu."
Tô Lan Huyên vui vẻ nói: "Anh tới hỏi tôi, thì không sợ mất mặt ư?"
"Chị dâu, chị là người nhà gái, chuyện Lâu Yến Vy bắt nạt tôi, chị xem mà làm sao thì làm đi"
Tô Lan Huyên: "..." Giờ còn quay sang trách móc cô rồi. Chuyện này liên quan gì đến cô cơ chứ?
"Tôi cũng không phải là nhà sản xuất. Tất nhiên sẽ không chịu trách nhiệm những chuyện sau khi bán được hàng đi rồi, Vạn Hoài Bắc thân mến, anh tìm nhầm người rồi."
Cô cũng không phải là mẹ của Lâu Yến Vy.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nở nụ cười xấu xa: "Chị dâu, chị cả giống như mẹ, Lâu Yến Vy gọi chị một tiếng là chị, thì cũng coi như là mẹ của cô ấy rồi phải không? Nếu đã là mẹ, mà con gái của nhà mình làm loạn rồi bỏ chạy, chẳng phải chị nên quản hay sao?"
Tô Lan Huyên trợn tròn mắt sau khi nghe được những lý lẽ hoang đường này.
Cô còn nghi ngờ rằng những lời này có phải là do Lục Đồng Quân chỉ anh ta hay không.
"Vậy thì có phải là anh phải gọi tôi một tiếng... mẹ vợ?" Vai vế này, trong chốc lát đã được nâng cao lên rồi. Khóe miệng của Vạn Hoài Bắc giật giật: "..."
Tô Lan Huyên lại chân thành nói: "Vạn Hoài Bắc, anh nhất định không thể cứ tìm Lâu Yến Vy đòi con bé phải chịu trách nhiệm như vậy được. Anh nói xem, nếu cái bụng của anh nhô to lên cũng còn có thể cậy có con mà ra oai... à cũng không
đúng, bụng của anh cũng không to lên được. Nói tóm lại là, người bên nhà gái sẽ không chịu trách nhiệm thu dọn đống hỗn độn này đâu, anh tự mình đi mà giải quyết, đều là người trưởng thành hết rồi, chút chuyện này cũng không giải quyết được ư?"
Vạn Hoài Bắc ủ rũ chán chường, anh ta biết rằng Tô Lan Huyên không đáng tin cậy mà.
Vạn Hoài Bắc nói: "Chị dâu à, mọi chuyện là thế này, Lâu Yến Vy bỏ đi biệt tăm biệt tích mà không nói một lời nào, cũng không nhắn nhủ gì với tôi hết, cha mẹ tôi có ý rằng nếu Lâu Yến Vy không chịu trách nhiệm thì bọn họ sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi. Chị dâu à, chị cũng biết tôi sợ cái trò ở rể của quỷ dạ xoa kia đến nhường nào. Nếu em lén lút đi kết hôn với một người phụ nữ khác sau lưng cô ấy, rồi khi cô ấy quay lại tranh luận cãi vã với tôi thì tôi sẽ phải chịu thiệt thòi rồi."
Tô Lan Huyên chăm chú lắng nghe rồi nói: "Vậy anh có ý gì đây?"
Vẻ mặt của Vạn Hoài Bắc vô cùng nghiêm túc nói: "Chị để cho tôi thật sự trở thành chồng đi ở rể của quỷ dạ xoa thì tôi cũng khó xử chẳng biết phải làm sao, nhưng trước đây. nếu cô ấy đã có được tôi rồi, vậy thì cô ấy sẽ có quyền ưu tiên được cưới tôi. Nếu cô ấy từ bỏ quyền lợi này, vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Chị dâu, chị cũng làm chứng cho tôi đi, kẻo sau này Lâu Yến Vy quay trở lại sẽ không buông tha cho tôi đâu."
Tô Lan Huyên nhìn Vạn Hoài Bắc từ trên xuống dưới nhìn rồi thốt lên: "Câu nói này của anh làm tôi có ảo giác rằng người đang đứng trước mặt mình đây là một người phụ nữ vậy."
Vừa là ở rể, vừa cưới về làm chồng, lời nói đều bị đảo
ngược trở lại, nam cưới vợ nữ gả chồng, vậy mà khi tới chỗ của Vạn Hoài Bắc thì lại trở thành nữ cưới chồng nam gả vợ thế này.
Vấn đề quan trọng là Vạn Hoài Bắc đã nói một cách vô cùng nghiêm túc.