“Ừm, ngủ tiếp đi, hai đứa thiểu năng trí tuệ đang chơi trò chơi” Lục Đồng Quân để iPad trong tay xuống, anh đã nghe thấy động tĩnh từ lâu mới nhìn camera giám sát. Lúc nhìn thấy Lâu Yến Vy mặc váy đỏ trèo qua cửa sổ, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo của Vạn Hoài Bắc, anh cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Ừm” Tô Lan Huyên rất buồn ngủ, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bên kia, Vạn Hoài Bắc đã chạy đến kiệt sức, anh ta nằm lên giường, giang hai tay hai chân ra thành hình chữ “đại”,
nhắm mắt lại bày ra bộ dạng "muốn chém muốn giết gì thì tùy cô”: “Đến đi nữ quỷ váy đỏ, ông đây đã từng ngủ với phụ nữ và cả đàn ông, chưa ngủ với nữ quỷ bao giờ cũng coi như là trải nghiệm cảm giác mới lạ”
“Tôi phải bóp chết anh, để anh đến địa ngục với tôi.” Lâu Yến Vy chồm tới trước mặt Vạn Hoài Bắc hù dọa anh ta, vừa dứt lời, Vạn Hoài Bắc đã trở mình đè Lâu Yến Vy xuống dưới thân, nhanh chóng khóa chặt hai tay cô ta trên đỉnh đầu.
“Người khác chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, ông đây thì ngầu rồi, trực tiếp phong lưu với quỷ luôn”
Nói rồi, Vạn Hoài Bắc cắn lên cổ nữ quỷ áo đỏ một cái... Ồ, không phải, là cắn. lên cổ Lâu Yến Vy mới đúng.
“Đau!”
Lâu Yến Vy bị đau kêu lên một tiếng, cũng không giả vờ nữa, lập tức mắng người: “Công tử bột, buông tôi ra, anh cầm tinh con chó à?”
Lâu Yến Vy giãy giụa lắc đầu sang trái rồi lại sang phải, dùng miệng thổi bay những sợi tóc trên mặt để lộ ra khuôn mặt của mình.
“Ồ, sao lại là cô?” Vạn Hoài Bắc kinh ngạc, nói: “Tôi còn tưởng thật sự là nữ quỷ áo đỏ chứ”.
“Anh là quỷ nhát gan, như vậy mà cũng có thể dọa anh sợ tới mức són ra quần rồi”
“Đúng vậy, tôi rất sợ đấy, trái tim nhỏ bé này đang đập loạn lên vì sợ đây này”
1
Vạn Hoài Bắc ôm ngực, bày ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi, nói: “Người phụ nữ xấu xa này, tâm tư cô cũng quá độc ác đấy. Sao cô lại giả quỷ dọa tôi, người dọa người có thể dọa chết người đấy. Nửa đêm bò vào cửa sổ phòng tối, lại ăn mặc ít như vậy, chẳng lẽ là... cô lại muốn đè tôi ra?” .
“Hừ, anh nằm mơ à?” Lâu Yến Vy đẩy Vạn Hoài Bắc ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, khóe miệng Vạn Hoài Bắc khẽ nhếch lên lộ ra ý cười như đã đạt được ý đồ xấu, sau đó anh ta vọt ra xa, cách Lâu Yến Vy rất xa, bày ra dáng vẻ như người sợ bị xâm hại: “Cô đừng qua đây, tôi nói cho cô biết, lần này thề chết tôi cũng phải giữ gìn sự trong trắng của mình”.
“Trong trắng cái mông, vừa rồi anh còn nói đã từng ngủ với đàn ông cơ mà” Lâu Yến Vy ngồi ở mép giường, chất vấn: “Người đàn ông đó là ai? Có phải là người Bóng Đêm các anh không?”
Vạn Hoài Bắc né tránh, không trả lời.
“Được rồi ,Vạn Hoài Bắc chết tiệt, anh dám cắm sừng bổn tiểu thư đây hả, anh có tin bổn tiểu thư sẽ chặt đứt cái chân thứ ba của anh không?”
“Lâu Yến Vy.”
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nghiêm túc gọi một tiếng, nhưng anh ta vẫn đứng cách xa Lâu Yến Vy mấy mét, cảm xúc dần dần dâng trào, thở dài nói: “Lâu Yến Vy, cô buông tha cho tôi đi, hai chúng ta không hợp đầu. Tôi cũng không yêu cầu cô chịu trách nhiệm, chúng ta cứ như vậy, quên đi, hãy để quá khứ theo gió cuốn đi.”
Vạn Hoài Bắc còn nói một cách rất diễn cảm.
Trước đây Vạn Hoài Bắc đuổi theo bắt Lâu Yến Vy chịu trách nhiệm, cô ta trốn cũng không kịp. Bây giờ lại đột nhiên bảo cô ta buông tha cho anh ta, trong lòng cô ta đột nhiên có một chút cảm giác trống rỗng.
Giống như đột nhiên có một ngày, đồ của mình bị người khác cướp đi vậy.
Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc, trong lòng đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Công tử bột, chuyện này, tôi.”