Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200: Lục Đồng Quân nghìn dặm theo đuổi vợ

Cho Lan Huyên mượn tiền, không phải là một đi không trở lại, không bao giờ lấy lại được sao?

Lâu Yến Vy lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bởi: "Không có tiền, tiêu hết rồi. Hai ngày trước em đã mua một căn nhà ở nước ngoài, đã tiêu hết tiền rồi." “Em gái ngoan, em thế này thật không coi trọng nghĩa khí. Lan Huyện cười cười, đặt tay lên vai Lâu Yến Vy: “Sẽ tính lãi cho em, không mượn không đâu

Lâu Yến Vy trợn trừng mắt: "Hôm qua lúc chị mua quần áo và túi xách không phải có khí phách lắm sao" “Không phải là đã tiêu hết rồi.” Lan Huyên nói: “Cũng có tập đoàn Tô Thị trả lãi mỗi tháng, được chia không ít tiền, nếu không thì chị cũng không có tiền”

Tập đoàn Tô Thị giao cho người thuê quản lý, hàng tháng đều có lợi nhuận, Lan Huyên cũng không quản lý nữa. "Vậy chị tìm Lục Đồng Quân mượn đi. Tài sản của anh ta lên đến hàng nghìn tỉ, không thiếu tiền đầu." "Chị với anh ấy đã chia tay rồi, làm sao còn có thể lấy tiền của anh ấy chứ, không có khí thế gì cả." Lan Huyền cười nói: "Em gái ngoan, cho chị mượn ba mươi tỷ là được rồi."

Nói xong, Lan Huyền lại hỏi Hoàng Sơn: "Ba mươi tỷ có đủ không?"

Hoàng Sơn nhanh chóng tính toán rồi nói: "Đủ rồi."

Lâu Yến Vy: "... “Chú Sơn Mao, chú và chị gái hợp sức ăn cướp hả, tìm người chuyển hàng thôi mà tốn đến ba mươi tỷ sao?"

Hoàng Sơn cũng theo chiêu này của Lan Huyên, nói: "Bây giờ Thiên Dạ không đủ khả năng bỏ tiền ra thanh toán, lỗ hổng tài chính càng ngày càng lớn. Tôi e rằng số tiền ba mươi tỷ này còn chưa đủ để lấp đầy lỗ hổng

Nghe vậy, Lâu Yến Vy lập tức nói: "Em chỉ cho vay ba mươi tỷ, không hơn đầu."

Lan Huyện cười: "Cảm ơn." Có tiền là có thể tìm người được rồi.

Lan Huyên bảo Hoàng Sơn lấy tiền đi đến chợ nhân tài, không phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ cần chịu đi chuyển hàng là có thể rồi.

Vì để đảm bảo có thể giao hàng đúng hẹn, Lan Huyên đã đích thân đến bến tàu giám sát.

Muốn chỉnh đốn Thiên Dạ nói khó thì cũng không khó, điều quan trọng là phải có đủ tiền. Trên đời này, chỉ cần có thể ra giả, giao tiền thì có thể xử lý chín mươi phần trăm chuyện.

Lan Huyên gọi một phần nước trái cây, một phần bánh kem tại cửa hàng đồ uống ở bến tàu, vừa nhàn nhã ăn uống vừa sắp xếp tình hình tài chính và số liệu kinh doanh của Thiên Dạ trong những năm qua. Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đều ở trên tàu quan sát chuyển hàng.

Hoàng Sơn đi giao dịch với người mua.

Khi Lan Huyện đang kiểm tra dữ liệu trên máy tính thì đột nhiên trên đỉnh đầu có một giọng nói đàn ông vang lên. "Lan Huyện?" Lan Huyện ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông dáng người phát tưởng, tóc còn hơi hỏi, trông vô cùng chán ghét. Lan Huyên nhất thời không nhớ ra cô đã từng gặp người này ở đâu. "Anh là?" "Anh là Lạc Huy Hoàng đây, chúng ta học cùng lớp thời đại học, em không nhớ sao? Anh còn đã từng theo đuổi em, viết cho em một bức thư tình nữa. "Xin lỗi, người viết thư tình cho tôi nhiều lắm, thật sự là tôi nhất thời chưa nhớ ra được."

Lạc Huy Hoàng cười nói: "Lan Huyên, em vẫn hài hước như trước nhỉ, có điều so với trước kia, em đã xinh đẹp nữ tính hơn rồi."

Lan Huyện cười gượng một tiếng: "Anh cũng thay đổi khá nhiều đấy, trở nên mập mạp như thế này."

Lạc Huy Hoàng có hơi đỏ mặt tía tai, trước mặt nữ thần mà anh ta từng ngưỡng mộ trong lòng, anh ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã trở thành một ông chú béo phệ, đầu tóc cũng đã hỏi không ít. "Mấy năm gần đây anh đã gặp phải không ít chuyện. Đúng rồi, anh làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật của nước ngoài, bây giờ đã được thăng chức lên chủ quản rồi. Lương mỗi năm là ba tỷ, cuộc sống cũng xem như là khả ổn, còn em thì sao?"

Khi Lạc Huy Hoàng nhắc đến công việc của mình thăng quan tiến chức thuận lợi thì mang theo cả ý khoe khoang trong đó. Hình tượng đã khiến người ta thất vọng, anh ta lại càng không thể để nữ thần thất vọng về công việc của mình. "Tôi... tạm thời thất nghiệp."

Lời này của Lan Huyên nửa thật nửa giả, cô là bà chủ phía sau tập đoàn Tô Thị, cũng không cần phải trực tiếp đến giữ chức.

Cũng xem như là thất nghiệp nhỉ.

Về chuyện tiếp quản Thiên Dạ, đương nhiên Lan Huyền sẽ không nói ra, mà chưa chắc nói ra người khác sẽ tin. Lạc Huy Hoàng ngồi xuống đối diện Lan Huyên, rất nhiệt tình: "Vậy em đến đây làm gì?" "Du lich." "Em đã kết hôn chưa?" "Chưa"

Chỉ trong vài ba câu, Lạc Huy Hoàng đã sắp xếp được một số thông tin. Không nghề nghiệp, không có bạn trai, một mình đến thành phố này để du lịch, quần áo mặc trên người cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, chắc là cũng học theo người ta đi du lịch không mang theo tiền. Có vẻ như nữ thần của anh ta sống cũng không sung sướng gì.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lạc Huy Hoàng nhìn Lan Huyền càng thêm thoả mãn.

Đa số đàn ông đều không thích phụ nữ giỏi hơn mình, loại phụ nữ không có năng lực nhưng có khuôn mặt xinh đẹp luôn được ưa thích và dễ kiểm soát nhất.

Lạc Huy Hoàng mỉm cười, bày ra dáng vẻ phong thái lịch lãm của một người đàn ông, nói: "Lan Huyên, sau mấy năm tốt nghiệp chúng ta còn có thể gặp lại nhau ở nơi này, cho thấy chúng ta có duyên, chúng ta không thể phụ lòng với sự sắp đặt của ông trời được. Đúng lúc anh vẫn đang độc thân, em làm bạn gái anh nhé."

Lan Huyên như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, kinh ngạc nhìn Lạc Huy Hoàng: "Anh không đùa chứ? Trước đây trông anh cũng không xấu lắm mà tôi còn không nhìn trúng anh. Bây giờ thanh niên hăng hái hăm hở đã trở thành một ông chú béo phệ, anh cảm thấy tôi còn có thể nhìn trúng anh sao?"

Lời nói này của Lan Huyện rất thẳng thắn, Lạc Huy Hoàng ngượng ngùng một hồi rồi nói: "Mấy năm nay bận rộn công việc, quả thực đã bỏ bê việc quản lý hình tượng, nhưng những thứ này đều là vẻ bề ngoài mà thôi. Lan Huyền, anh biết em không phải là người nông cạn như vậy.

Lan Huyên một tay sờ máy vi tính, một tay chống cằm nhún vai: "Đó là bởi vì anh không hiểu tôi thôi, tôi chính là người nông cạn như vậy đấy!" "Nếu như em không hài lòng, sau này anh sẽ giảm cân” Lạc Huy Hoàng biết mình không có lợi thế về ngoại hình nên nói: “À đúng rồi, anh đã mua một căn nhà ở trong nội thành, giá hơn chín tỷ đấy. Còn nữa, em có nhìn thấy chiếc xe đỗ trước cổng không, chính là chiếc BMW đó, là của anh đấy." Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn, đó chỉ là một chiếc BMW trị giá hơn ba tỷ mà thôi. Cậ*p nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Lạc Huy Hoàng có tâm tư gì, trong lòng Lan Huyền biết rất rõ. Vừa rồi khi Lạc Huy Hoàng ngồi xuống, anh ta đã cố ý để chìa khóa xe BMW lên bàn, sợ rằng người khác không biết anh ta lái chiếc BMW.

Đây là đang khoe khoang sự giàu có với cô.

Lan Huyên đang định mở miệng thì một chùm chìa khóa xe từ phía sau ném lên bàn, một giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên từ sau lưng khiến Lan Huyền sởn cả tóc gáy. "Số tài sản ít ỏi đó của anh, cô ấy không thèm đâu."

Lan Huyền đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Đồng Quân đang đứng phía sau, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Anh đến đây từ lúc nào thế?

Sao cô không chú ý đến?

Lục Đồng Quân mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám đậm, kết hợp với một chiếc khăn quàng nhạt màu, đứng ở đó khiến trong đầu mọi người chỉ nghĩ đến một một hình tượng hoàng tử anh tuấn.

Khí chất cao quý của người giàu có thể hiện hết lên trên mặt.

Đủ để áp đảo Lạc Huy Hoàng.

Lạc Huy Hoàng liếc nhìn Lục Đồng Quân, ánh mắt của người đó quá đáng sợ, khiến người ta không thể không sợ hãi.

Anh ta cũng đã lăn lộn ở nơi làm việc nhiều năm như vậy, rất biết nhìn người, người này vừa nhìn là đã biết không hề đơn giản.

Nhưng trước mặt nữ thần, Lạc Huy Hoàng vẫn cố hết sức duy trì phong thái lịch lãm của một người đàn ông "Lan Huyên, đây là ai thế?"

Lan Huyền cũng không thèm nhìn Lục Đồng Quân, cười híp mắt nói: "Tài xế công nghệ, đừng quan tâm đến anh ta, hai chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta."

Lục Đồng Quân: ""

Vợ anh vẫn còn tức giận.

Lạc Huy Hoàng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là một tài xế. Thảo nào lại có nhiều chìa khóa xe như vậy.

Người bình thường có ai ra ngoài mà mang theo nhiều chìa khoá như vậy chứ, vừa nhìn là đã biết đang muốn dụ dỗ các em gái.

Sau khi nghĩ như vậy, Lạc Huy Hoàng liền cảm thấy rằng loại khí thế không dễ trêu chọc của đối phương chỉ là giả vờ.

Lan Huyền nâng hai má, cười với Lạc Huy Hoàng, đột nhiên rất nhiệt tình nói: "À đúng rồi, bức thư tình năm đó anh viết cho em, em vẫn đang còn giữ đấy." “Thật sao?” Lạc Huy Hoàng như mở cờ trong bụng, tưởng rằng chuyện mình khoe khoang xe sang nhà xịn đã khiến Lan Huyền động lòng: “Lan Huyên, cuộc đời thật ngắn ngủi. Năm đó, sau khi tốt nghiệp anh liền rời khỏi thủ đồ. Bây giờ gặp lại nhau ở đây chính là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời." “Em cũng cảm thấy vậy, đây là duyên phận tốt nhất mà ông trời đã sắp đặt.” Lan Huyên chủ động nói: “Để lại phương thức liên lạc đi, chúng ta thường xuyên giữ liên lạc, đi ra uống trà hay gì đó. “Được chứ.” Lạc Huy Hoàng không đợi được nữa mà đọc số điện thoại cho Lan Huyên.

Hai người trao đổi thông tin liên lạc cho nhau, Lục Đồng Quân bị bỏ lại ở bên cạnh.

Lục Đồng Quân rất muốn khiêng Lan Huyện rời đi, nhưng anh không dám. Lần này anh đến đây để chịu đòn nhận tội, nếu như lại đặc tội cô nữa thì sẽ đáng sợ lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK