Con gái nuôi?
Ba chữ này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn cả kinh há hốc mồm. Tô Lan Ninh cũng hâm mộ ghen tỵ vô cùng.
So với nhà họ Lý, đừng nói là nhà họ Tô không tính là gì, ngay cả nhà họ Sở cũng phải nhường nhịn mấy phần. Nếu Tô Lan Huyên thực sự trở thành con gái nuôi của Lý Kính Hòa thì chẳng phải địa vị còn cao hơn mình hay sao? Tô Lan Ninh ghen tỵ điên rồi, sao cô ta có thể chịu đựng Tô Lan Huyên đạp lên đầu mình?
Tô Lan Huyên cũng rất kinh ngạc khi thấy Lý Kính Hòa muốn nhận mình làm con gái nuôi. Cha ruột ruồng bỏ cô, thoắt cái lại có một ông lớn muốn nhận cô là con gái nuôi, không thể nghi ngờ là kéo cô từ dưới vũng bùn lên thiên đường.
Lý Kính Hòa rất nghiêm túc, trông giống như đang đùa, nhưng Tô Lan Huyên vẫn cảm thấy huyền ảo.
“Tổng giám đốc Lý, ông nghiêm túc hả?” Tô Lan Huyên nuốt nước miếng, bình tĩnh lại: “Sao ông lại muốn nhận nuôi làm con gái nuôi?”
Lý Kính Hòa cười hiền lành: “Lý Kính Hòa tôi đây nói câu nào chắc nịch câu đó! Tôi với cô Tô hợp ý nhau, có lẽ đây chính là duyên phận. Chỉ cần cô Tô đồng ý, cô sẽ là con gái nuôi duy nhất của tôi đây. Tôi sẽ coi cô như con gái ruột của mình.”
Con gái ruột? Tức là cho dù không có quyền chia tài sản của nhà họ Lý thì cũng sẽ không bạc đãi mình. Điều kiện này vô cùng hấp dẫn! Tô Lan Ninh chỉ hận không thể thay thế Tô Lan Huyên trở thành con gái nuôi của Lý Kính Hòa. Chuyện tốt như thế sao lại không cho mình?
Lý Kính Hòa là doanh nhân, sẽ không làm mua bán lỗ vốn. Ông ta nhận Tô Lan Huyên là con gái nuôi chính là đang đặt cược Tô Lan Huyên sẽ trở thành chủ mẫu của nhà họ Lục. Một khi ông ta thắng cược thì sẽ là trăm lợi mà không có một hại đối với nhà họ Lý.
Tô Hạo Trần đều bị thuyết phục: “Chị, chị còn ngơ ngác làm gì? Mau đồng ý đi! Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống! Có nhà họ Lý làm chỗ dựa, để em xem thử còn ai dám bắt nạt chúng ta.”
Tô Hạo Trần cũng là nói thật. Tô Khánh Thành nghe vậy chỉ thấy xấu hổ vô cùng. Tần Huệ Mẫn né tránh không dám đối diện với Tô Lan Huyên. Tô Lan Huyên không phải kẻ ngốc, bánh từ trên trời rơi xuống chắc chắn là cái bẫy, chẳng qua thân phận con gái nuôi của nhà họ Lý đích xác có thể giúp cô vả mặt những kẻ này.
Tô Khánh Thành muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô chứ gì? Sợ cô liên lụy tới nhà họ Tô chứ gì? Tô Lan Ninh chẳng phải muốn giẫm đạp cô trên mọi mặt hay sao? Vậy thì cô phải trở thành con gái nuôi của nhà họ Lý! Cô không cần thứ khác, chỉ cần danh hiệu cô chủ nhà họ Lý mà thôi!
“Vâng.” Tô Lan Huyên đồng ý, liếc nhìn đám người Tô Khánh Thành, sau đó cười tủm tỉm nói với Lý Kính Hòa: “Tôi cũng cảm thấy rất có duyên với tổng giám đốc Lý, tự nhiên lại có cảm giác thân thiết.”
Ai mà chẳng biết nói dối?
Lý Kính Hòa cười hài lòng: “Được được, lát nữa tôi sẽ kêu người chuẩn bị nghi thức nhận con nuôi, để mọi người đều biết cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa tôi đây! Tôi cũng có con gái!”
Tô Lan Huyên không ngờ còn có nghi thức. Long trọng đến thế sao? Xem ra ông ta thật sự coi trọng chuyện này.
Tô Lan Ninh ghen tỵ đỏ cả mắt. Tần Huệ Mẫn vừa hâm mộ vừa tức giận, hung tợn đụng Tô Khánh Thành một phát. Tô Khánh Thành hoàn hồn, bước lên trước tươi cười đầy mặt, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: “Tổng giám đốc Lý, con gái tôi hợp ý với ngài, thật đúng là phước đức của Lan Huyên…”
“Tổng giám đốc Tô, chẳng phải ông mới nói Tô Lan Huyên đã không còn là con gái của ông hay sao?” Lý Kính Hòa ngắt lời Tô Khánh Thành, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Trí nhớ của tổng giám đốc kém đến thế à? Chẳng lẽ quên mất rồi?”
Tô Khánh Thành rất xấu hổ, nụ cười trên môi Tô Lan Huyên sâu hơn, chẳng qua không có chút nhiệt độ. Tô Hạo Trần châm chọc: “Bây giờ thấy chị tôi sắp làm con gái nuôi của nhà họ Lý nên lại nịnh bợ hả? Thế thì khác nào tự vả mặt mình? Mặt ông đau không?”
Những lời này thực sự thống khoái. Sắc mặt Tô Khánh Thành thay đổi liên tục, trông rất đẹp mắt. tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh nhất
Tô Lan Huyên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, đây là lần cuối cùng tôi bước chân vào nhà họ Tô. Bước ra khỏi cánh cửa này, tôi và nhà họ Tô không còn liên quan tới nhau nữa. Mong ông hãy nhớ kỹ những lời ông đã nói.”
Tô Hạo Trần châm biếm: “Làm người ấy, đừng thực dụng quá thì tốt hơn. Chung quy có đôi khi vả mặt quá nhanh, bây giờ muốn nhận chị tôi cũng đã trễ rồi. Lúc nãy ông phủi sạch quan hệ với chị tôi dứt khoát lắm đấy, vậy thì phiền ông sau này đừng quấy rầy chị tôi nữa.”
Lý Kính Hòa nhìn lướt qua Tô Khánh Thành, nói với Tô Lan Huyên: “Tôi đỗ xe ở ngoài cửa, chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào đó để trao đổi nghi thức nhận con nuôi, cô có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi.”
Tô Lan Huyên không muốn ở lại nơi này nữa. Cô ôm thùng gỗ lim, kìm nén đau đớn trên eo, bước ra nhà họ Tô.
Tô Khánh Thành muốn nói lại thôi, không có mặt mũi nào gọi Tô Lan Huyên. Chờ nhóm người Tô Lan Huyên rời đi, Tô Lan Ninh không kìm nén được sự ganh ghét trong lòng, đáy mắt tràn đầy ghen tỵ: “Sao Tô Lan Huyên lại tốt số thế cơ chứ! Tại sao tổng giám đốc Lý lại nhận chị ta làm con gái nuôi? Nếu chị ta trở thành con gái nuôi của nhà họ Lý thì chẳng phải đạp lên đầu con hay sao?”
“Tổng giám đốc Lý có phải bị điên không vậy? Con tiện nhân Tô Lan Huyên đó có gì?” Tần Huệ Mẫn cũng nghĩ mãi không hiểu: “Lan Ninh nhà mình mạnh hơn Tô Lan Huyên gấp trăm lần, cho dù muốn nhận con nuôi thì cũng phải nhận Lan Ninh.”
“Hai người các cô mới bị điên rồi.” Tô Khánh Thành hoàn toàn bùng nổ, hối hận vô cùng: “Sao tôi lại nghe lời các cô mà đoạn tuyệt quan hệ với Tô Lan Huyên chứ! Đó chính là nhà họ Lý! Chỉ cần bám được nhà họ Lý thì nhà họ Tô sẽ được tiến vào xã hội thượng lưu của thủ đô, địa vị cũng sẽ khác hẳn!”
Tô Khánh Thành thật sự hối hận. Có nhà họ Lý giúp đỡ thì công ty có vấn đề nào mà không thể giải quyết? Bây giờ chẳng những bỏ lỡ cơ hội nâng cao một bước mà còn đắc tội với Lý Kính Hòa, Tô Khánh Thành hối hận xanh cả ruột.
Thấy Tô Khánh Thành phẫn nộ vô cùng, Tô Lan Ninh cũng biết lúc này Tô Khánh Thành vô cùng hối hận, vội vàng trấn an: “Cha, đánh mất nhà họ Lý cũng không sao đâu, chúng ta còn có thể lôi kéo quan hệ với nhà họ Chu cơ mà. Dựa vào con… con đang là cô chủ của nhà họ Sở, chú Chu chắc chắn sẽ nể mặt con.” Tô Lan Ninh suýt nữa lỡ mồm, may mà cô ta phản ứng nhanh.
Tần Huệ Mẫn cắn răng, oán hận nói: “Chúng ta đã đắc tội Tô Lan Huyên, tức là đắc tội nhà họ Lý. Con đường này không đi được nữa, chúng ta còn có nhà họ Chu thì sợ gì? Hơn nữa tôi không tin Lý Kính Hòa sẽ thật sự nhận Tô Lan Huyên làm con gái nuôi, chẳng qua là nói mồm thôi.”
Chuyện đã tới nước này, Tô Khánh Thành chỉ có thể mong đợi vào nhà họ Chu. Sao ông ta có thể để người khác cắm sừng mình không không?
Ra khỏi nhà họ Tô, Tô Lan Huyên giao thùng gỗ lim cho Tô Hạo Trần, kêu cậu ấy về bệnh viện trước, cô còn có lời muốn nói với Lý Kính Hòa.
Hai người tìm một nơi yên tĩnh, xe dừng lại. Tô Lan Huyên nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc Lý, ông thật sự không truy cứu chuyện tối qua, hơn nữa còn muốn nhận tôi làm con gái nuôi sao?”
Lý Kính Hòa cười hiền hòa: “Đúng thế. Chuyện tối qua không phải đều là trách nhiệm của cô. Tôi biết rõ con trai tôi là người như thế nào. Lần trước tôi đã cảnh cáo nó rồi, thằng nhóc đó còn chưa biết điều, lần này tôi bất chấp cái mặt già này tới xin lỗi cô Tô, mong cô Tô có thể tha thứ.”
Tô Lan Huyên không nhìn thấy chút dối trá nào trong mắt Lý Kính Hòa. Nhưng cô biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại không thể nói rõ khác thường ở đây. Chẳng lẽ đúng như Lục Đồng Quân nói, nhà họ Lý cũng biết rõ phải trái hay sao?
Chuyện tối qua là do Lý Thái khiêu khích trước. Bất kể thế nào, chỉ cần nhà họ Lý không truy cứu thì cô và Lục Đồng Quân sẽ được bình yên vô sự. Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Tô Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Lý, ông có thể nói thật với tôi lý do ông nhận tôi làm con gái nuôi được không? Ông cũng thấy rồi đấy, tôi với nhà họ Tô đã không còn quan hệ, một người không có bối cảnh, còn không giúp đỡ được nhà họ Lý thì thân là người làm ăn như ông e rằng sẽ không kinh doanh lỗ vốn.”
Nghe vậy, Lý Kính Hòa nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tô Lan Huyên có chút thưởng thức.
“Cô Tô quả nhiên là thông minh.” Giọng Lý Kính Hòa tiếc hận: “Tiếc rằng cô không phải là con gái ruột của tôi. Nếu tôi thật sự có một cô con gái vừa thông minh vừa xinh đẹp như cô thì tốt biết bao.”
“Tổng giám đốc Lý quá khen.” Tô Lan Huyên cười khẽ: “Tôi muốn nghe nói thật hơn là những lời sáo rỗng.”
Lý Kính Hòa cười sang sảng: “Cô Tô nhanh mồm nhanh miệng, tôi thích. Vậy thì chúng ta nói thẳng luôn đi. Con trai tôi coi trọng cô, mà cô Tô xem ra cũng không muốn gả vào nhà họ Lý, vậy thì tôi chỉ còn cách cho cô làm con gái nuôi của nhà họ Lý để chặn tâm tư của con trai tôi. Điều thứ hai, tôi thật lòng cảm thấy cô Tô hợp ý tôi.”
Hai điều này, Lý Kính Hòa không nói dối. Tô Lan Huyên lại cau mày: “Vậy còn điều thứ ba?”
Lý Kính Hòa sửng sốt, nụ cười càng sâu sắc hơn: “Đúng là không thể lừa gạt được cô Tô, thực sự có điều thứ ba, chẳng qua bây giờ còn chưa phải là lúc nói ra. Chờ đến thời cơ, cô Tô đương nhiên sẽ biết. Nhưng cô Tô yên tâm, tôi không có ý hại cô đâu, tôi thật lòng muốn nhận cô làm con gái nuôi.”
Lý Kính Hòa thẳng thắn nói rõ mọi chuyện, Tô Lan Huyên cũng không chọn được khuyết điểm nào.
“Cô Tô, thực ra danh hiệu con gái nuôi nhà họ Lý cũng có ích đối với cô, chúng ta đều theo như như cầu.” Lý Kính Hòa hứa hẹn: “Làm con gái nuôi của tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Vừa rồi tôi thấy em trai cô không khỏe, tôi có thể mời bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho em trai cô.”
Tô Lan Huyên trầm tư, bỗng cười nói: “Đúng là vụ làm ăn rất có lời. Có thể làm phi vụ này.”
Đầu tiên không nói tới chuyện khác, chỉ cần nghĩ tới sắc mặt của mẹ con Tần Huệ Mẫn Tô Lan Ninh, trong lòng cô lại vui sướng.
“Cô Tô thật sảng khoái.” Lý Kính Hòa cười nói: “Vậy thì sau này tôi sẽ gọi cô là Lan Huyên. Tôi kêu người chuẩn bị nghi thức nhận con nuôi thay tôi, chọn ngày lành tháng tốt.”
“Được.” Tô Lan Huyên rất sảng khoái. Dù sao cô cũng không thiệt hại cái gì.
Sau khi bàn bạc xong, Tô Lan Huyên xuống xe ở cửa công ty. Cô chỉ xin nghỉ nửa buổi, kìm nén đau đớn trên eo đi làm.
Chuyện vừa rồi cứ như một giấc mơ. Bất kể là thật hay giả thì cũng đã xong xuôi, trong lòng Tô Lan Huyên cũng kiên định hơn.
Tô Lan Huyên vừa đi về phía cổng công ty, vừa lấy di động ra, định gọi cho Lục Đồng Quân. Nhưng bên kia còn chưa bắt máy thì một vị phu nhân trông rất quý phái đã nhiệt tình đi về phía cô.
“Cháu là Tô Lan Huyên đúng không? Lan Huyên, cháu xinh đẹp quá, tướng mạo phúc hậu, có phước, con trai cô tinh mắt thật đấy.” Trần Hương Thủy quan sát Tô Lan Huyên, nhìn kiểu gì cũng thấy hài lòng.
Tô Lan Huyên mờ mịt: “Xin hỏi cô là ai vậy ạ?”
Trần Hương Thủy buột miệng: “Cô là mẹ chồng tương lai của cháu.”
Vừa dứt lời, Trần Hương Thủy vội che miệng lại. Xong đời, lỡ mồm rồi, có khi nào sẽ làm hỏng kế hoạch của con trai không?
Tô Lan Huyên càng nghi hoặc: “Cô ơi, có phải cô nhầm người không ạ?”
“Không nhầm không nhầm.” Trần Hương Thủy xua tay. Dù sao cũng nói rồi, bà bất chấp tất cả: “Có phải cháu đang yêu đương với con trai cô không?”
Nghe vậy, Tô Lan Huyên trợn tròn mắt: “Cô là mẹ của Lục Đồng Quân ạ?”
“Đúng thế đúng thế.” Trần Hương Thủy vội vàng gật đầu, cười nói: “Lan Huyên, đây là quà gặp mặt cô tặng cháu, sau này nếu con trai cô dám bắt nạt cháu thì cháu cứ bắt nạt lại nó, đừng sợ gì hết, có cô chống lưng cho cháu.” Nói rồi, Trần Hương Thủy lấy ra một chiếc hộp trang sức, bên trong là vòng tay phỉ thúy đế vương lục trị giá hơn 30 tỷ đồng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK