Hai người bọn họ đều có với nhau bốn đứa con trai và đã đăng ký kết hôn rồi, đúng là đã đến lúc nên tổ chức một hôn lễ.
Nhưng Tô Lan Huyên lại cảm thấy điều này không còn cần thiết nữa.
“Bỏ đi, đó chỉ là hình thức mà thôi, phiền phức quá” Tô Lan Huyên nói: “Mỗi ngày phải chăm sóc cho
hai đứa nhỏ này đã bận rộn không ngơi tay, Bây giờ mỗi ngày em chỉ muốn được ngủ cho đến khi nào đã thì dây. Ngủ một giấc đến khi trời tối chứ chẳng muốn bất cứ điều gì nữa."
“Chị ơi, không tổ chức hôn lễ sao mà được cơ chứ?” Lâu Yến Vy với tư cách thành viên trong họ nhà gái, là người đầu tiên phản đối: “Tổ chức, phải tổ chức, còn phải tổ chức một hôn lễ hoành tráng lộng lẫy nữa kìa”
Lâu Yến Vy chủ động tích cực như vậy, Tô Lan Huyên cảm thấy chắc chắn có mánh khóe gì bên trong.
Quả nhiên, về tiếp theo của Lâu Yến Vy chính là: "Anh rể, anh định đưa bao nhiêu sính lễ thế? Anh. thấy đấy, bây giờ chị ấy chỉ còn một mình em là người của họ nhà gái thôi. Vì vậy, nếu anh muốn cưới chị
của em, thì phải sắm thật nhiều sính lễ mới rước được chị em về nhà, sính lễ chắc chắn không được ít đầu đấy."
Nói đến tiền, Lục Đồng Quân không có tư cách gì để lên tiếng, liền giao cho Tô Lan Huyên xử lý.
Tô Lan Huyên cười nhẹ nhàng nói: "Yến Vy này, gần đây chị phát hiện em thông minh hơn rất nhiều
rồi đấy"
Đã suy nghĩ đến quà sính lễ của cô luôn rồi.
"Chị à, chị không được vì thương cho anh rể mà không nhận sính lễ đâu đấy, tục ngữ nói rất đúng, những thứ không mất tiền mua thì không đáng quý, con người cũng vậy thôi."
Tô Lan Huyên tán thành gật đầu: "Câu nói này có lý".
Vừa nghe đến đây, Lâu Yến Vy lại càng thêm hăng hái, cô ta nở nụ cười mê tiền rồi nói: "Anh rể, anh xem chị gái của em đã nói như vậy rồi, quà sính lễ chắc chắn phải có đấy nhé."
Lục Đồng Quân cùng Tô Lan Huyên đưa mắt nhìn đối phương một cái, trao đổi bằng ánh mắt với nhau, Lục Đồng Quân ôm lấy Tam Bảo, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Lan Huyên đã sinh cho anh những bốn đứa con trai kháu khỉnh, vất vả như vậy rồi, anh nhất định không thể đối xử tệ với cô ấy được, nói sao cũng phải trao khoảng mấy trăm tỷ tiền sính lễ chứ, như vậy đi, bốn trăm tỷ, cộng thêm một biệt thự, em vợ, em thấy có được không?"
“Được, đúng là quá được luôn ấy chứ, anh rể thật là hào phóng” Lâu Yến Vy dường như nhìn thấy có rất nhiều xấp tiền đã chui vào trong túi của mình rồi, cô ta cười không khép được miệng: "À đúng rồi, một
biệt thự ở thủ đô đáng giá khoảng bao nhiêu tiền vậy? Có đến mấy trăm tỷ không? Anh rể, anh đúng là
rộng rãi quá đi."
Lục Đồng Quận bình tĩnh nhàn nhã tiếp tục uống trà: "Em vợ đã vừa lòng chưa"
Đến lượt Tô Lan Huyên ra tay rồi.
Tô Lan Huyên khe khẽ hỏi: "Lâu Yến Vy à, Lục Đồng Quân cũng đã nói là sẽ tặng quà sính lễ rồi, em là người của họ nhà gái, chắc chắc sính lễ sẽ do em nhận rồi. À đúng rồi, của hồi môn của chị em chuẩn bị khoảng bao nhiêu? Theo như phong tục bao đời nay ở thủ đô thì cũng không được ít hơn bên phía nhà trai, nếu không sau này sẽ không thì ngóc đầu lên được. Còn nếu theo phong tục của chỗ mẹ chị thì hình như của hồi môn phải gấp ba lần quà sính lễ cơ ..."
“Chị ơi, đợi đã” Lâu Yến Vy vội vàng cắt ngang: “Còn cần... của hồi môn?”
“Sính lễ hồi môn, tam mại lục sinh, phép tắc từ xưa tới nay đều là như vậy, đây không phải là lời em đã nói sao?” Tô Lan Huyên phản kích lại, chớp mắt nhìn Lục Đồng Quân rồi mỉm cười: “Ông xã ơi, chúng ta lại phát tài rồi, của hồi môn, cộng thêm ba căn biệt thự, cả đời này chúng ta không cần phải lo lắng gì
nữa cả rồi."
Lục Đồng Quân phối hợp nở nụ cười: "Cám ơn em vợ, em mới đúng là rộng rãi."
Nụ cười trên mặt Lâu Yến Vy lập tức chảy xệ xuống: "Không thể chơi tiếp được nữa, hai vợ chồng anh chị ức hiếp người quá đi."
Quà hồi môn không lấy được còn phải bỏ tiền túi ra bù lại nữa.
Mối làm ăn này đúng là lỗ to rồi.
Tô Lan Huyên cười nhẹ: "Yến Vy, em là chỗ dựa tinh thần của chị đấy, là người của họ nhà gái, em phải thay chị nâng cao thể diện của nhà mình lên đi chứ."
Lâu Yến Vy nhanh chóng thay đổi lời nói không chút đỏ mặt, mỉm cười nói: "Thực ra thì, của hồi môn rồi sính lễ gì đó tất cả những thứ này chỉ là hình thức, phô ra cho người ngoài xem thôi, có vẻ thực sự cũng không cần thiết. Chị ơi, em đồng ý với những chị vừa nói. Hôn lễ này không tổ chức cũng chẳng sao, đó chỉ là hình thức thôi mà, những người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết”
Khóe miệng Tô Lan Huyên giật giật: "Lâu Yến Vy, giới hạn cuối cùng của em là ở đâu hả?"
“Chị à, chị cũng biết là em không có giới hạn rồi, thì đừng phá vỡ ranh giới của em nữa” Nụ cười của Lâu Yến Vy vừa tắt liền nói: “Em đi lên lầu ngủ bù một giấc đây.”
Lâu Yến Vy chuồn còn nhanh hơn cả con thỏ.
Con mèo mà cô ta mang về cũng lao theo lên lầu.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đưa mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười, vừa rồi bọn họ cũng chỉ là đang đùa giỡn với Lâu Yến Vy một lát thôi.
"Bà xã ạ, anh sẽ nhờ mẹ lo liệu chuẩn bị chuyện hôn lễ, em không cần phải làm bất cứ điều gì cả, chỉ
cần đợi làm cô dâu của anh là được rồi." Lục Đồng Quân nói: "Người phụ nữ của Lục Đồng Quân anh,
không thể thiếu thốn gì được."
“Tùy anh thôi” Tô Lan Huyên không nói lại được Lục Đồng Quân: “Đừng chọn ngày gần quả, vóc dáng của em vẫn còn chưa trở lại được như ngày trước. Em không muốn trở thành cô dâu xấu xí nhất trong lịch sử và làm cho anh mất mặt đâu."
Lục Đồng Quân cưng chiều nhìn Tô Lan Huyên, anh đang định nói chuyện, thì Tô Lan Huyên đã giành nói trước: "Đừng có nói là trong mắt anh em như thế nào cũng đẹp, con mắt của khách khứa đều tinh tường lắm đấy, với vóc dáng bây giờ của em cũng không thể mặc váy cưới được."
Lục Đồng Quân trước mặt người dân cả nước đã khen đến mức độc nhất vô nhị trên đời này như vậy rồi, nhất định cô không thể làm cho anh mất mặt được.
"Mọi chuyện đều nghe theo lời bà xã hết."
Những ngày sau đó, Lục Đồng Quân bắt đầu xem ngày lành tháng tốt, chọn ngày cưới, chuẩn bị cho
hôn lễ.
Khi Trần Hương Thủy nghe tin hai người bọn họ muốn tổ chức hôn lễ, bà ta đã tràn đầy nhiệt huyết,
vô cùng hào hứng. Trước đây bà ta đã bắt đầu nghiên cứu xem sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người họ như thể nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể trổ hết tài nghệ của mình được rồi.
Lâu Yến Vy đã đi đăng ký tham gia bài kiểm tra rồi, Bạch Hồng Hoa từ nước M trở về, nghe tin Lâu Yến Vy chuẩn bị đi làm trong cục cảnh sát, liền buột miệng nói: "Cậu điên rồi à, đây không phải là dễ vào miệng cọp hay sao?"
“Hồng Hoa, tại sao cậu cũng nói như vậy? Lâu Yến Vy ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chống cằm và nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tiếp tục làm những mối làm ăn thua lỗ hay sao? Thiên Dạ thì tiêu đời rồi, chúng ta cũng không thể quay lại, tớ cũng sẽ không thể quay lại được nữa, chúng ta không thể làm những việc như vậy cả đời được. Hơn nữa, chúng ta rửa tay gác kiếm, cải tà quy chính không phải rất tốt hay sao? Sau này chúng ta có người chống lưng cho rồi."
Bạch Hồng Hoa rất ngạc nhiên không ngờ Lâu Yến Vy lại có thể nói ra những điều này.
"Số tiền trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của cậu đủ để cầu tiêu xài cả đời. Chúng ta đã sống tự do quen rồi, cậu có chắc chắn rằng mình có thể chịu đựng được khổ cực không? Mỗi ngày đều phải đi làm tan làm đúng giờ, tăng ca, trực ca, bị người ta giám sát và ràng buộc."
Lâu Yến Vy giống như một con chim tự do, chứ không phải phải là một con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng.
"Tớ và đội trưởng Lãnh đã quy định rõ ràng với nhau hết rồi. Nếu có việc gấp có thể giao cho chúng ta, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của một mình anh ấy. Chỉ thị của người khác hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến, cũng không cần phải đi làm tan làm đúng giờ gì đó như cậu đã nói. Đừng lo lắng, giống như bình thường chúng ta đi thực hiện nhiệm vụ vậy đó".
Bạch Hồng Hoa có linh cảm không được tốt: "Tại sao lại là chúng ta?"
Lâu Yến Vy cười hì hì: "Tớ cũng đã đăng ký thay cho cậu nữa rồi."
Lâu Yến Vy bật cười, ôm lấy cổ của Bạch Hồng Hoa: "Chúng ta đã nói với nhau rồi, cả đời này sẽ mãi mãi ở bên nhau, sao nào, chẳng lẽ cậu muốn bỏ rơi mình hay sao?"
Bạch Hồng Hoa im lặng vài giây, liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy, bất lực thở dài nói: "Mình còn có thể từ
chối sao?"
Vậy là đã đồng ý rồi.
“Tất nhiên là không được rồi” Lâu Yến Vy mỉm cười.
Với thân thủ của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa mà đi tham gia bài kiểm tra đánh giá, thì chỉ giống
như chơi bời mà thôi.
Có tổng cộng hai mươi người tới tham gia đánh giá, cuối cùng chỉ có ba người được thông qua, hai người trong đó chính là Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa.
Có rất nhiều anh đàn ông to cao cảm thấy xấu hổ về bản thân, thậm chí họ còn không bằng một người phụ nữ.
Lãnh Phú Cường đích thân đến xem từng bài kiểm tra đánh giá, biểu hiện của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa, khiến anh ta vô cùng hài lòng, ánh mắt tán thưởng nhìn hai người bọn họ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Cuối cùng Tô Lan Huyên cũng kết thúc kỳ ở cữ.
Vào ngày đầu tiên được sinh hoạt như bình thường, cô liền dắt theo Lâu Yến Vy và An Nhã Hân đến trung tâm mua sắm để dạo quanh.
Ở nhà lâu như vậy rồi, thật sự sắp ru rú đến mức sinh bệnh mất thôi.
Tô Lan Huyên đã tự mua cho mình rất nhiều thứ, coi như là tự thưởng cho bản thân, trước khi đi ra ngoài. Lục Đồng Quân đã đưa cho cô một tấm thẻ, đây là loại thẻ đen số lượng hiếm hoi trên thế giới và không giới hạn mức tài khoản đấy.
Lúc sinh con, gia đình của anh phá sản, lúc cô đang ở cữ, tài sản của Lục Đồng Quân đã nhiều hơn So với trước đây, chỉ có điều người ngoài đều không hề biết rằng Lục Đồng Quân đã gầy dựng mọi thứ lại từ đầu, công ty mới của Lục Đồng Quân vẫn chưa xuất hiện chính thức trước bàn dân thiên hạ.
Nói thẳng ra là, Lục Đồng Quân lợi dụng lúc Tô Lan Huyên ở cữ để xáo lại hoàn toàn bộ bài này.
Nhưng kế hoạch lần này cũng rất mạo hiểm, nhưng giờ phải liều thôi, may mắn là anh đã giành được chiến thắng.
An Nhã Hân đi xem túi xách trên lầu hai, Lâu Yến Vy bước vào nhà vệ sinh, Tô Lan Huyên chọn giày trong cửa hàng.
Tô Lan Huyên vừa nhìn đã ưng ý một đôi, liền nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô lấy cho tôi thử đôi giày cao gót màu trắng kia, cỡ 36."
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Tôi lấy đôi giày đó rồi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK