Nghe được tiếng khóc của đứa bé, Lục Đồng Quân lo lắng mà khởi động xe: “Lan Huyên, em dỗ con một lát, sẽ về nhà ngay thôi”
Ngay sau khi xe của Lục Đồng Quân rời đi, Lạc Huy Hoàng đi ra ngoài, anh ta đi tới xe của mình rồi mở cửa ngồi vào.
Đứa bé vẫn còn đang khóc, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt: “Vừa rồi thật nguy hiểm, suýt nữa bị phát hiện. May mà tôi nói đây là bé gái, không thì xảy ra chuyện rồi”
“Hoảng cái gì?” Lạc Huy Hoàng khiển trách: “Ai bảo cô đưa đứa bé đến bệnh viện? Nếu bị người khác nhận ra, chúng ta sẽ ngồi tù cả đời”.
Người phụ nữ sợ một hồi, cô ta không phải là chị của Lạc Huy Hoàng mà là một đối tượng kết giao trước đây của Lạc Huy Hoàng, được gọi là Lưu Quế Tiên.
Lưu Quế Tiên đến Thủ đô để nhờ vả Lạc Huy Hoàng, vì vậy cô ta không nghĩ rằng mình sẽ dính líu đến vấn đề này.
Cô ta đang ôm đứa con trai út thất lạc của nhà họ Lục trên tay.
Trong vòng tay cô ta đâu phải là một đứa trẻ mà rõ ràng là một củ khoai nóng phỏng tay.
Lưu Quế Tiên sợ chết đi được.
Đứa trẻ cứ khóc mãi, Lưu Quế Tiên không sao dỗ được cậu bé, tiếng khóc của cậu bé khiến Lạc Huy Hoàng cảm thấy vô cùng bực bội, anh ta hét lên: “Cô đừng cho nó khóc nữa”
“Tôi có dỗ được nó đâu, chắc là nó đói rồi” Lưu Quế Tiên bị cậu nhóc giày vò đến mức đầu tóc ướt đẫm mồ hôi. Cô ta cũng sốt ruột, cậu bé cứ khóc mãi, nếu như để cho người khác chú ý thì sẽ rắc rối.
Lạc Huy Hoàng nôn nóng nói: “Nếu nó đói thì cô cho nó uống sữa đi”
“Tôi làm gì có sữa? Sữa bột đều ở nhà hết rồi” Lưu Quế Tiên rất uất ức khi bị lớn tiếng.
Tứ Bảo khóc rất dữ dội, khóc đến bất chấp tất cả, tiếng khóc khiến cho người ta nghe thấy thì càng lúc càng thấy bực bội.
Lúc này, điện thoại của Lạc Huy Hoàng đã reo lên, anh ta nhìn lên màn hình và lập tức bắt máy: “Lúc nào cô đến đón thằng bé vậy? Tôi chỉ đồng ý giúp cô giữ đứa trẻ này mấy ngày thôi đấy”
“Mười giờ tối mai, anh đưa thắng bé đến bến tàu thì tự khắc sẽ có người đến tiếp ứng”
Đầu bên kia của điện thoại là một giọng phụ nữ rất khàn, giọng nói không hề dễ nghe.
Cô ta nói xong thì tắt điện thoại.
Lạc Huy Hoàng thấy cậu bé vẫn còn khóc thì mặt mày đỏ bừng, máu nóng nổi lên, anh ta bế cậu bé lại.
Lạc Huy Hoàng hét vào cậu bé: “Đừng có khóc nữa, nếu như mày khóc đến chết thì không có liên quan gì đến tao đâu nha”
Lạc Huy Hoàng rất thô lỗ, Tứ Bảo vẫn cứ khóc, anh ta nhất thời nổi nóng, không kiềm được nên đưa tay ra bóp Tứ Bảo.
“Lạc Huy Hoàng, anh làm gì thế?” Lưu Quế Tiên giật mình, nhanh tay giật cậu bé lại rồi nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ, anh tức giận với một đứa trẻ làm gì chứ?”
Lưu Quế Tiên bế cậu bé lại dỗ dành, lúc nãy cô ta đã bị Lạc Huy Hoàng làm hết hồn.
“Vậy thì cô đừng cho nó khóc nữa, khóc đến mức tôi bực cả mình” Lạc Huy Hoàng tối sầm mặt lại rồi nói: “Muốn trách thì chỉ có thể trách mẹ nó, Tô Lan Huyên đùa cợt tôi thì tôi sế cho cô ta biết cái giá của việc đùa cợt tôi là gì”
Người đàn ông lăm lăm ý định trả thù.
Tứ Bảo khóc thút thít, cuối cùng thì không khóc nữa vì đã quá mệt.