Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khánh Thành không có việc gì, tin tức này cuối cùng cũng khiến người ta an tâm một chút.

Vụ bắt cóc này quả thực giống như một trò đùa.

Cộng thêm việc Tô Khánh Thành bị lột sạch quần áo, ông ta vì quá mất mặt nên chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.

Tô Khánh Thành muốn trở lại nhà họ Tô, nhưng Lan Huyên đã đưa ông ta đến thẳng khu biệt thự Nam Sơn.

Biệt thự Nam Sơn là khu biệt thự nổi tiếng nhất ở thủ đô, những người sống ở đây không phải người giàu thì chính là người rất giàu.

Ai ai cũng là kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Bằng thực lực của Tô Khánh Thành, cho dù có tiền mua cũng không có đủ tư cách mà mua chỗ này.

Biệt thự ở đây không phải là cứ có tiền là mua được, bạn phải có cả quyền, có cả một địa vị xã hội nhất định.

Tiền tài phân hóa con người thành đủ loại giai cấp khác nhau, cho.

dù bạn có không muốn thừa nhận cũng phải chấp nhận sự thật này.

Dọc theo đường đi, Tô Khánh Thành rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên ông ta đến biệt thự Nam Sơn, hơn nữa nơi đây còn là nhà của con rể tương lai, làm sao ông ta có thể không vui cho được?

Lan Huyên lái xe vào biệt thự Nam Sơn, trực tiếp dừng trước cửa nhà Lục Đồng Quân, sau đó đưa chìa khóa xe cho người giúp việc để họ di chuyển xe tới bãi đỗ.

“Lan Huyên, sau này các con sẽ sống ở đây hả?” Tô Khánh Thành nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt, giống như một kẻ nhà quê lần đầu lên tỉnh, trong mắt chỉ toàn là hân hoan vui vẻ.

Tô Khánh Thành nhìn căn biệt thự cao cấp của Lục Đồng Quân, lại nghĩ đến căn biệt thự nhà mình, sau khi so sánh liền phát hiện nơi mình ở quả thực quá tồi tàn, đứng tại nơi đây mới biết đến thế nào là nhà ở cao cấp thực sự.

“Thỉnh thoảng đến ở vài ngày” Lan Huyên nói: “Nơi này cách thành phố quá xa, không tiện đi làm”

“Con sắp thành bà chủ trẻ của nhà họ Lục rồi, còn cần phải ra ngoài làm gì nữa, có kiếm được mấy đồng đâu”

Lan Huyên cười nói: “Lão Tô, suy nghĩ này của cha con không đồng ý, không cần biết con kiếm được bao nhiêu tiền, cho dù chỉ có vài chục triệu, đó cũng là tiền do con tự mình kiếm được, có thể nắm chắc được”

Khi hai người đi ngang qua một hồ nước nhân tạo, Tô Khánh Thành hỏi: “Sao lại đào một cái hồ lớn như vậy ở trong nhà, lãng phí quá, trồng cái gì trong đó thế con?”

“Hoa thủy tiên” Lan Huyên liếc mắt nhìn rồi nói: “Cách đây không lâu Lục Đồng Quân đã tìm người đến sửa sang lại, vì con nói thích hoa thủy tiên cho nên anh ấy đã trồng cho con một khu vườn. Ở trong nhà cũ của họ Lục cũng trông một mảnh”

Nghe thấy Lục Đồng Quân trồng hoa để lấy lòng Lan Huyên, Tô Khánh Thành cũng vui mừng thay cho con gái: “Lan Huyên, con rể này đối xử với con thật tốt, cha cũng yên lòng”

Hai người đi đến đâu, những người hầu đều kính cẩn cúi đầu gọi Lan Huyên một tiếng: “Chào cô Tô.”

Lan Huyên không cảm thấy gì, nhưng Tô Khánh Thành lại cảm thấy trong lòng lâng lâng hạnh phúc: “Lan Huyên, khi nào thì hai đứa kết hôn, đã chọn ngày chưa? Chuyện này không thể chậm trễ được, chẳng may có gì đó thay đổi thì chỉ sợ gà bay trứng vỡ mất”

“Không vội” Lan Huyên thực sự không vội, Trần Hương Thủy còn chưa tỉnh lại, bên người Lục Đồng Quân chưa dọn sạch mấy đóa hoa đào nát kia, thế nên cô chẳng hề cảm thấy gấp gáp chút nào.

So với cái danh phận bà chủ trẻ nhà họ Lục, cô càng thích cái tên cô Tô này hơn.

Lan Huyên bước vào phòng khách, lập tức liền có người hầu bước lên giúp cô đổi giày.

Lan Huyên hỏi: “Lục Đồng Quân đâu?”

Người hầu cười nói: “Ở trong phòng bếp, cậu chủ nói muốn tự mình nấu canh cho cô Tô.”

Tô Khánh Thành kinh ngạc: “Con rể đích thân xuống bếp nấu canh cho Lan Huyên? Người đàn ông tốt đấy, Lan Huyên, có thể kết hôn được”

Tô Khánh Thành chỉ hận không thể cho hai người kết hôn ngay tại chỗ.

Lan Huyên trợn mắt liếc nhìn Tô Khánh Thành: “Cha còn không mau tranh thủ thời gian thay bộ đồ trên người đi”

Tô Khánh Thành thiếu chút nữa đã quên mất rằng trên người mình vẫn đang mặc áo khoác của con gái.

Lan Huyên kêu người hâu đưa Tô Khánh Thành lên tầng thay quần áo, còn mình thì tự đi xuống phòng bếp.

Trong phòng bếp rộng lớn, Lục Đồng Quân đang xắn tay áo nếm thử hương vị của nước canh, bên cạnh còn có mấy đĩa điểm tâm, tất cả đều là những thứ khiến người ta có cảm giác thèm thuồng.

Lan Huyên âm thầm đi tới, ôm chầm lấy Lục Đồng Quân từ phía sau: “Sao hôm nay anh lại tốt bụng thế? Còn tự mình xuống bếp nấu canh?”

Lục Đồng Quân nghiêng đầu nhìn Lan Huyên, rất hưởng thụ tư thế được cô ôm chặt từ phía sau như vậy.

“Bây giờ em đã là hai người, nhất định cần ăn uống ngon miệng.

Cho nên có thể xuống bếp phục vụ hai mẹ con em là vinh hạnh của anh”

Lục Đồng Quân múc một muỗng canh lên: “Nào, nếm thử đi”

Lan Huyên nếm thử một ngụm: “Ngon quá, đây là loại canh gì?”

“Canh gà đen” Lục Đồng Quân tắt lửa, múc cho Lan Huyên thêm một chén. “Em ngồi xuống trước, anh sẽ bưng đồ tới ngay”

“Được” Lan Huyên cũng thuận tay cầm theo mấy đĩa điểm tâm, ra ghế ngồi chờ ăn cơm.

Đột nhiên cô có cảm giác như đang được trở lại những ngày tháng ở căn nhà trọ cũ, nhìn Lục Đồng Quân nấu cơm, cô ở bên cạnh chờ ăn, cuộc sống đơn giản mà ấm áp.

“Lan Huyên, bây giờ em đã có bầu, chuyện kết hôn của chúng ta phải tiến hành thôi.” Lục Đồng Quân bưng canh lên: “Ở chỗ ông nội, ngày mai anh sẽ đi qua thông báo.”

“Không vội” Lan Huyên vẫn sử dụng câu trả lời này: “Chẳng phải cô vẫn còn chưa tỉnh sao. Cô rất mong chờ hôn lễ của chúng ta, chắc hẳn cũng muốn được tự mình tham dự hôn lễ. Nếu chúng ta hoàn thành nó trước khi cô tỉnh lại, nhất định cô sẽ cảm thấy rất tiếc nuối”

Lục Đồng Quân nhớ tới thái độ vô cùng quan tâm của Trần Hương.

Thủy đối với chuyện kết hôn của mình, lấy mức độ quan tâm ấy, một khi anh kết hôn, người làm mẹ như bà chắc chắn muốn tự mình tham dự và lo liệu.

Lan Huyên biết cân nhắc mọi chuyện chu đáo như thế khiến trong lòng Lục Đồng Quân cảm thấy vô cùng ấm áp: “Được, nghe lời em”

“Đồng Quân, em nghe người hầu nói hôm nay anh tự mình xuống bếp nấu canh gà cho em” Tân Nhã Viên từ trên lầu bước xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ra vẻ như bây giờ mới phát hiện Lan Huyên: “Ồ, cô Tô cũng ở đây sao…”

Vừa có được một chút không gian riêng tư đã bị Tân Nhã Viên phá hủy.

“Canh gà này là của…”

Lục Đồng Quân đang định nói món canh này được hầm để bồi bổ thân thể cho Lan Huyên nhưng đã bị cô mỉm cười ngắt lời: “Canh gà vừa nấu xong, cô Tân mau ngồi xuống uống đi. Sức khỏe của cô còn yếu, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt…

Lan Huyên đích thân múc cho Tân Nhã Viên một bát, ngay khi Tân Nhã Viên đang định uống thì Lan Huyên quay sang nói với Lục Đồng Quân: “Hôm khác anh nhớ hầm cho em món canh hồ ly nhé. Nghe Nhã Hân bảo thịt hồ ly rất ngon, canh hồ ly chắc chắn cũng cực kỳ mỹ vị.”

Lan Huyên cố ý nói những lời này để thử Tân Nhã Viên, muốn thăm dò thái độ của cô ta.

Tân Nhã Viên không có phản ứng gì khác thường, chỉ cười nói: “Tôi cũng thấy bảo canh hồ ly rất ngon, hôm nào chúng ta ăn thử đi: Nói chuyện rất cẩn thận chặt chẽ, không hề có sơ hở.

Sự thù địch của Lan Huyên đối với Tân Nhã Viên, Lục Đồng Quân cũng có thể cảm nhận được.

Thả hai người phụ nữ này ở chung dưới một mái nhà quả nhiên là một chuyện phiền phức.

“Mọi người đang ăn cơm sao, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, tôi tới rồi đây”

Người còn chưa xuất hiện đã thấy tiếng của Vạn Hoài Bắc vang lên.

“Lão đại, em mang đến cho anh một tin tốt. Vừa nãy em nói chuyện với Xa Thành Luân, anh ta nói dì đã tỉnh lại rồi”

Đây thực sự là một tin tốt.

Lục Đồng Quân nói: “Để tôi gọi điện thoại hỏi Xa Thành Luân luôn”

Vốn dĩ anh đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng bây giờ Trần Hương Thủy đã tỉnh lại, Lục Đồng Quân đương nhiên vô cùng kích động.

Điện thoại vừa được kết nối, Lục Đồng Quân liền hỏi: “Mẹ tôi đã tỉnh rồi sao?”

“Ừ, vừa mới tỉnh, tôi đang định gọi điện thoại cho anh” Xa Thành Luân nói: “Ban nãy dì Trần còn thầm thì nói muốn trở về, muốn gọi điện cho anh, nói rằng có chuyện vô cùng quan trọng phải đích thân nói với anh”

“Mẹ tôi có thể được chuyển trở về bệnh viện thủ đô không?”

“Đã tỉnh lại rồi thì đương nhiên có thể đón về chăm sóc”

“Được, vậy tôi lập tức phái người đến đón mẹ về.”

Nghe tin Trần Hương Thủy đã tỉnh và muốn trở về, Lan Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tô Lan Ninh đã làm Trần Hương Thủy bị thương, chuyện này luôn khiến Lan Huyên cảm thấy áy náy trong lòng. Cô có liên quan tới Tô Lan Ninh, nên mới liên lụy đến Trần Hương Thủy.

Giờ người đã tỉnh lại, cảm giác tội lỗi trong lòng cô cũng vơi bớt đi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK