Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai biết lúc này Tô Lan Huyên lấy máy tính để làm gì.

Tô Lan Ninh chỉ xem như là Tô Lan Huyên đang vùng vẫy trước khi chết.

Cho dù báo cảnh sát thì sao?

Chỉ cần vũng nước bẩn này tạt vào Tô Lan Huyên thì sẽ hủy hoại danh dự của Tô Lan Huyên, đạt được mục đích, vậy là được.

Tô Lan Ninh âm thầm nháy mắt với Trâu Quốc. Trâu Quốc trông thì thật thà nhưng lại là một tên trộm ranh.

Vừa nghe phải gọi cảnh sát, Trâu Quốc nhìn Tô Lan Huyên với vẻ mặt tràn ngập đau lòng: "Em thật sự ra tay độc ác như vậy sao? Tô Lan Huyên, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cho dù em chê anh muốn bỏ anh, nhưng bé Bảo vô tội."

Nói xong, một người đàn ông to lớn như Trâu Quốc khóc lóc như thế này chiếm được cảm tình của khá nhiều người.

Trâu Quốc ôm lấy cậu bé, khóc lóc thảm thiết: "Bé Bảo, là bố vô dụng, không thể cho con một mái ấm hoàn chỉnh. Sau khi bố mất, con có thể đến cô nhi viện. Con đừng trách mẹ con, mẹ con mong muốn một cuộc sống giàu sang, điều này không có gì là sai cả."

Vẻ mặt Tô Lan Huyên lãnh đạm nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trâu Quốc. Từng chữ từng chữ của người này thật sự là quá thâm độc.

Lời này rõ ràng là đang buộc tội cô là người máu lạnh và ích kỷ đây mà?

Cậu bé khóc rưng rức, ôm chầm lấy Trâu Quốc: "Bố, bố đừng chết, hu hu, mẹ, con không muốn mẹ đâu, mẹ hư lắm."

Cuộc thảo luận trong sảnh tiệc càng trở nên căng thẳng.

Lưu Lệ Phương không nghe tiếp được nữa, tức giận nói: "Người đâu, đuổi hai người này đi ra ngoài, đây là chỗ nào chứ!"

Một nhân viên bảo vệ lập tức đi vào, Tô Lan Huyên giơ tay lên: "Mẹ nuôi, khoan đã."

Từ đầu đến cuối, Tô Lan Huyên đều bình tĩnh, giống như một người ngoài cuộc đang xem kịch, hai tay gõ nhanh trên bàn phím máy tính, không ai có thể nhìn ra cô đang làm gì.

Tại thời điểm này, còn có tâm trạng chơi máy tính à?

Cô Tô này thật đúng là có trái tim to lớn nha.

Tần Huệ Mẫn ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đứng lên: "Lan Huyên, sao con lại máu lạnh như vậy, đây là con ruột của con đấy."

Vạn Hoài Bắc ở trên lầu lo lắng: "Lão đại, nếu anh không đi xuống thì cô Tô sẽ không thể rửa sạch vũng nước bẩn này nữa."

Từ góc độ của Lục Đồng Quân, anh hoàn toàn có thể thấy chính xác những gì Tô Lan Huyên đang làm.

Lúc này Tô Lan Huyên vẫn có thể không sợ hãi đối mặt với nguy hiểm, xứng đáng là cô gái anh thích.

“Không cần, cô ấy sẽ lo liệu được.” Lục Đồng Quân không còn lo lắng, ngược lại nếu anh xuất hiện, nước bẩn trên người Tô Lan Huyên mới không thể rửa sạch được.

Nhìn thấy Tô Lan Huyên thờ ơ, Tô Lan Ninh cũng nôn nóng: "Chị, chị nói gì đi, đứa nhỏ này thật đáng thương, làm sao chị có thể cam tâm..."

“Đúng vậy, đứa nhỏ này thật đáng thương, thế mà còn có người tàn nhẫn dùng đứa nhỏ làm trò như vậy.” Tô Lan Huyên lớn tiếng ngắt lời Tô Lan Ninh, bày máy vi tính ra trước mặt mọi người: “Bắt gian gặp cả đôi, cho dù là hắt nước bẩn vu khống thì ít nhất cũng phải tìm được bức ảnh có kỹ thuật chỉnh sửa tốt hơn tí chứ. Với trình độ chỉnh sửa thế này mà còn dám lấy ra?"

"Đây là bức ảnh chụp công việc của tôi. Một lần tôi chụp một bức ảnh trong một bữa tiệc cocktail, không ngờ rằng nó lại bị người khác sử dụng để ghép ảnh rồi đến đây ăn nói lung tung.”

Trên màn hình máy tính chính là những tấm ảnh vừa rồi Trâu Quốc lấy ra, nhưng những tấm trên máy tính rõ ràng là ghép.

Sau khi xem những bức ảnh trên máy tính, mọi người đã hiểu.

Những bức ảnh này là giả, khuôn mặt trong bức ảnh đó là của Tô Lan Huyên, nhưng bức ảnh chụp khuôn mặt này rõ ràng là lấy từ bức ảnh ở quầy lễ tân.

Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn liếc mắt nhìn nhau, không ngờ kỹ thuật máy tính của Tô Lan Huyên lại lợi hại như vậy.

Khi đó, cô ta chỉ ngẫu nhiên tìm kiếm trên mạng một vài tấm ảnh để dùng, nào đâu ngờ rằng Tô Lan Huyên sẽ phơi bày ngay tại chỗ.

Lưu Lệ Phương nhìn bức ảnh thì càng tức giận hơn, tức giận chỉ tay về phía Trâu Quốc: "Sao dám dùng thủ đoạn đê ​​hèn để vu oan con gái nuôi của tôi? Rốt cuộc cậu có rắp tâm gì? Người đâu, không cần chờ cảnh sát tới nữa, trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát cho tôi."

Trâu Quốc cũng hoảng sợ, liếc nhìn Tô Lan Ninh rồi đẩy cậu bé về phía trước: "Tôi không có vu khống. Bé Bảo là con của Tô Lan Huyên. Tôi có thể làm xét nghiệm quan hệ thân nhân để chứng minh rằng tôi không nói dối." Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

“Đùa à.” Tô Lan Huyên chế nhạo: “Tùy tiện lấy một đứa trẻ nói là con của tôi, yêu cầu giám định quan hệ thân nhân, tôi sẽ đồng ý ư? Hôm nay có một đứa, ngày mai lại có đứa khác. Vậy thì đến lúc nào mới xong đây? Xem pháp luật là vật trang trí hả?"

Mọi người cùng thảo luận.

"Đúng đó, bức ảnh này rõ ràng là giả. Hơn nữa người đàn ông đó trông không được đẹp lắm, cô Tô làm sao có thể thích được."

"Mang theo một đứa trẻ đến đây vào lúc này, tôi cảm thấy người đàn ông này có rất nhiều mưu mô, sự thành thật cũng chỉ là vẻ bề ngoài."

"Vừa rồi tổng giám đốc Lý hứa sẽ cho ba phần trăm cổ phần làm của hồi môn, có người lập tức dẫn đứa nhỏ tới nhận mẹ, đây rõ ràng là vì tiền."

"Không nghĩ tới người đàn ông này lại có thể giở trò hung ác như vậy, có lẽ sau lưng có người sai khiến anh ta."

"Các người nói xem sẽ là ai?"

Tô Hạo Trần từ phòng tắm đi ra, biết có chuyện không hay, liền đứng trước mặt che chở cho Tô Lan Huyên.

"Nói đi, ai sai khiến anh làm chuyện này, chính là hai mẹ con kia đúng không?"

Tô Hạo Trần không sợ trời không sợ đất, làm sao lại sợ đắc tội mẹ con Tần Huệ Mẫn.

Thấy ​​sự việc bại lộ, Trâu Quốc bất ngờ ngã xuống đất thở dốc, tay chân co quắp và sùi bọt mép khiến mọi người hoảng sợ lùi về sau.

Tô Lan Ninh vội vàng nói: "Mau đưa người đi bệnh viện, đừng để liên quan đến mạng người. Chị ơi, dù sao đây cũng là một mạng người."

Đứa nhỏ cũng sợ hãi kêu lên: "Bố, bố..."

Lưu Lệ Phương cũng lo lắng về việc có người chết ở đây: "Mau đưa người đến bệnh viện."

Chỉ cần người rời đi, chuyện hôm nay sẽ không giải quyết được gì, đứa con ngoài giá thú của Tô Lan Huyên sẽ không thể làm rõ, từ nay về sau sẽ là một vết bẩn.

Tô Lan Ninh đã nghĩ ra ý tưởng này.

Nhưng Tô Lan Huyên sao có thể để người ta đi dễ dàng như vậy?

Trước khi bảo vệ tiến lên, Tô Lan Huyên đã đi đến bên cạnh Trâu Quốc, ngồi xổm xuống, đặt tay lên ngực Trâu Quốc.

Tô Lan Ninh lo lắng, trong mắt lóe lên một tia hung ác, nói thêm: "Chị, chị làm gì vậy? Người ta sắp chết rồi, nếu còn không đưa đến bệnh viện thì sẽ muộn đó. Chị có thể thấy chết mà không cứu à!”

"Câm miệng."

Tô Lan Huyên nhìn lướt qua cô ta với ánh mắt sắc bén, sau đó dùng tay ấn mạnh vào ngực Trâu Quốc, ghé vào tai Trâu Quốc nói điều gì đó bằng giọng nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy. Trâu Quốc ngừng co giật, mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.

"Thật là thần kỳ, cô Tô còn biết cứu người nữa, thật là giỏi."

"Đúng vậy, cô Tô thật là tốt bụng, người này vu oan cho cô ấy như vậy mà cô ấy còn lấy ơn báo oán."

Một tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt Tô Lan Ninh: "Tô Lan Huyên, chị đã làm gì, nói gì mà tại sao anh ta lại khá lên?"

Ngay khi Tô Lan Ninh vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Trâu Quốc luống cuống bỏ chạy, thế nhưng anh ta lại không hề bị què.

Mọi người chợt nhận ra rằng hóa ra anh ta chỉ đang giả vờ khập khiễng để lấy được sự đồng tình của mọi người.

Thân thủ Tô Lan Huyên rất nhanh, giữ chặt vai Trâu Quốc, dùng chiêu ném người qua vai chế ngự anh ta.

Cô tập taekwondo không phải để chưng.

Trâu Quốc bị đập mạnh xuống đất, toàn trường khẽ hít hà một hơi.

Có người khiếp sợ, có người kính trọng, cũng có người hâm mộ.

Vạn Hoài Bắc trên lầu hai thốt lên kinh ngạc: "Cô Tô quá dũng mãnh! Lão đại, sau này anh có chịu nổi không?"

Khóe miệng Lục Đồng Quân vẽ ra một nụ cười cưng chiều, cười mà không nói lời nào.

Lý Kính Hòa nói: "Cậu cả Lục, tôi đi trước một bước."

Ầm ĩ thành ra như vậy cũng đã sắp kết thúc được rồi, Lý Kính Hòa cũng có thể ra mặt.

“Ừm.” Lục Đồng Quân đáp và tiếp tục ngồi xuống uống trà.

Trâu Quốc bị chế ngực, bấy giờ cảnh sát ập đến. Một viên cảnh sát trong đó nhận ra Trâu Quốc: "Thằng nhóc này, anh ngồi tù sáu năm mới ra ngoài, giờ lại phạm tội nữa. Ôi, anh nghiện vào tù rồi à, đi thôi."

Sáu năm tù?

Người đàn ông này vừa rồi còn nói rằng anh ta đã có quan hệ với Tô Lan Huyên vào năm năm trước.

Theo lời cảnh sát nói, bây giờ ai cũng hiểu đây thực sự là hành vi vu khống.

Trâu Quốc lập tức cầu cứu Tô Lan Ninh: "Cô Tô, cứu tôi, cô Tô, cô có thể đồng ý những gì đã hứa với tôi không."

Bùm!

Những lời này lại khiến cả hội trường như muốn nổ tung.

Thì ra là cô hai nhà họ Tô đã nhờ người hãm hại Tô Lan Huyên.

Kế hoạch ác độc như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Mọi người đều nhìn về phía Tô Lan Ninh, ánh mắt Tô Lan Ninh né tránh, hoang mang, vô thức trốn về phía sau, ấp úng không nói nên lời.

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm Tô Lan Ninh: "Em gái thân yêu, em có nên giải thích cho mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra không?"

“Tôi hoàn toàn không biết người đàn ông này, làm sao tôi biết anh ta đang nói về cái gì.” Tô Lan Ninh đẩy hết trách nhiệm trên vai không còn sót lại gì.

Chu Ánh Nguyệt lên tiếng: "Vừa rồi rõ ràng là cô đứng về phía người đàn ông này. Nếu không biết thì ai tin chứ? Tại sao anh ta lại nhờ cô giúp đỡ thay vì người khác?"

Tô Lan Huyên hơi kinh ngạc, không ngờ Chu Ánh Nguyệt sẽ nói thay cô.

Tô Lan Ninh ngụy biện: "Tôi không có. Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông này đáng thương. Làm sao tôi có thể biết người đàn ông này là một kẻ nói dối."

“Cô Tô, sao cô lại qua cầu rút ván?” Trâu Quốc kích động nhìn Tô Lan Ninh chằm chằm: “Rõ ràng là cô bắt tôi làm chuyện này.”

“Anh đang nói nhảm gì thế, tôi không biết anh, sao tôi lại để anh làm chuyện này?” Tô Lan Ninh không chịu thừa nhận, thừa nhận thì sẽ xong đời, cô ta đành đưa mắt nhìn Sở Lâm Minh với ánh mắt cầu cứu.

Sở Lâm Minh nhíu mày không nói lời nào. Anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức giải quyết cho đồ ngu Tô Lan Ninh này.

Tần Huệ Mẫn nói: "Lời nói của một kẻ lừa đảo, một tội phạm đang được cải tạo, sao mọi người có thể tin tưởng được chứ? Hơn nữa, Lan Huyên, trước kia con ngẫu hứng làm bậy nên chúng tôi mới thực sự nghĩ rằng con có liên quan gì đó với người này. Dẫu sao thì lời đối phương nói cũng không như lời nói dối, hơn nữa con..."

"Người này dám vu oan cho con gái của tôi, không thể dễ dàng tha thứ như vậy. Con gái tôi vô tội, làm sao có thể bị người ta vu oan?"

Người đang nói chính là Tô Khánh Thành. Lúc này ông ta đứng ra chỉ đơn giản là muốn xoa dịu quan hệ với Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên được nhà họ Lý coi trọng, ông ta không thể để Tô Lan Huyên bị hủy hoại.

Đương nhiên Tô Lan Huyên biết Tô Khánh Thành có ý định gì nên cô cũng không có bao nhiêu cảm kích.

Lưu Lệ Phương lấy tư thế bao che cho con ra: "Nếu ai dám đổ nước bẩn lên người Lan Huyên, Lưu Lệ Phương tôi là người đầu tiên không tha thứ."

Điều này không chỉ bảo vệ Tô Lan Huyên, mà Lưu Lệ Phương còn đang bảo vệ thể diện của nhà họ Lý.

Bất thình lình, Chu Đức Độ đi tới từ phía sau, nói: "Cô Tô, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Người bịa đặt cũng đã bị bắt, không thể cứ mãi giữ lấy không buông, mất đi sự rộng lượng."

Ồ!

Tô Lan Huyên giễu cợt đáp trả: "Rộng lượng theo như lời tổng giám đốc Chu nói chính là bị người ta vu khống, mặc cho người ta xâu xé, dung túng cho tội phạm?"

Thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà.

Trên mặt Chu Đức Độ không nén được giận, ông ta không ngờ mình đã ra mặt mà Tô Lan Huyên vẫn không chịu bỏ qua, không thèm cho ông ta chút thể diện nào.

Đương nhiên, tại sao Tô Lan Huyên lại phải cho ông ta thể diện?

Mặt mũi rõ là lớn nhỉ!

“Lan Huyên, làm sao con có thể nói chuyện với tổng giám đốc Chu như thế được?” Lý Kính Hòa cười bước tới, ngoài miệng lên tiếng trách cứ Tô Lan Huyên nhưng giọng điệu của ông ta lại không có tí ý trách cứ nào: “Tin đồn nhảm này làm tổn hại đến thanh danh của con. Muốn truy cứu như thế nào thì đó là quyền lợi của con."

Hàm ý liên quan gì đến người ngoài?

Ám chỉ Chu Đức Độ đang tọc mạch vào việc của người khác.

Lý Kính Hòa không ngại làm mất lòng Chu Đức Độ.

Tô Lan Huyên cười nói: "Con biết rồi bố nuôi, tung tin đồn thất thiệt, chuyện này con nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Nhưng hôm nay mọi người nể tình đến dự tiệc giới thiệu, tôi sẽ không để những người không liên quan làm mất hứng thú của mọi người."

Chỉ cần bộ mặt thật của Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn được mọi người biết đến, mục tiêu sẽ đạt được.

Tô Lan Huyên liếc nhìn cậu bé. Cậu bé này rõ ràng không phải con của Trâu Quốc, bây giờ Trâu Quốc đã bị bắt, số phận của đứa trẻ này là một vấn đề.

Nhìn cậu bé, Tô Lan Huyên nghĩ đến đứa con mà cô chưa từng gặp mặt, cảm thấy mềm lòng.

Tô Lan Huyên kêu người hầu đưa đứa nhỏ xuống ăn chút gì đó để bình tĩnh lại, còn cô thì đi thay quần áo, vũ hội đã sắp bắt đầu rồi.

Tô Lan Huyên đi chầm chậm trong phòng nghỉ, thay quần áo, nhưng lại bị ai đó đứng trong góc kéo vào trong ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK