Vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên, Tần Chấn Đông và Lệ Thu Uyển tạm thời không cãi nhau nữa.
Lệ Thu Uyển nói: "Nể mặt con gái, bà đây không chấp nhặt với ông"
Tần Chấn Đông đáp: "Tôi cũng nể mặt con gái không thêm tính toán với bà"
Lệ Thu Uyển lườm Tần Chấn Đông, vài chục năm tu dưỡng biến thành công cốc chỉ trong một buổi sáng gặp Tần Chấn Đông.
"Đều do con gái quý hóa của ông, nếu cái đứa tên Tần Kiều Lam kia dám làm con gái và cháu ngoại của tôi bị thương, bà đây sẽ không nể nang đâu đấy."
Lệ Thu Uyển đến thủ đô được mấy ngày đã nắm rõ được sự việc, cho nên bà mới tìm đến Tần Chẩn Đông.
Tần Chấn Đông đuối lý trong chuyện này, khí thế yếu hơn vài phần: "Có lẽ tôi có cách tìm được Kiều Lam"
Tô Lan Huyên ngủ mê man cả đêm, đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, cảnh vật xung quanh lạ lẫm khiến cô hoảng hốt trong lòng.
Đây là một căn phòng rất đơn giản, có tủ quần áo, bàn, giường nhưng không có đồ dư thừa.
Có người đánh cô ngất xỉu. Nhưng cô cũng được tự do, tay chân không bị trói, không giống như bị bắt cóc.
Căn phòng này cũng có hơi thở sinh hoạt, quần áo nam treo trên tường.
Tô Lan Huyên xoa gáy, vẫn rất đau, ký ức trước khi hôn mê ập tới trong đầu.
"Mę!"
Tô Lan Huyên gọi ra tiếng, cô cũng không để ý tại sao mình lại ở chỗ này, vén chăn lên xuống giường.
Tô Lan Huyên mở cửa muốn rời khỏi nhưng khi cô nhìn thấy người trước cửa thì kinh ngạc mở to hai mắt.
Trong đầu Tô Lan Huyên nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, cũng đoán xem ai là đã đánh cô ngất đem tới nơi này. Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng người đó lại chính là Lục Minh Húc.
Trong tay Lục Minh Húc cầm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên người vẫn là mặc bộ quần áo vỉa hè, cười với Tô Lan Huyên: “Tỉnh đi, dậy ăn bánh ngọt đi, tooi làm đấy”
“Là cậu, hết thảy mọi chuyện này đều là cậu làm, Lục Minh Húc, tâm địa độc ác của cậu không chết, chính cậu đã bắt cóc con tôi, là cậu tìm người giết mẹ chồng tôi có đúng không?”
Tô Lan Huyên kích động, hình ảnh Trần Hương Thủy bị đâm ngã trên mặt đất như đang hiện ra ngay trước mắt.
Vẻ mặt Lục Minh Húc mông lung mờ mịt: "Chị dâu, chị đang nói cái gì thế? Sao em nghe không hiểu gì? Người giết bác đâu là chị, bây giờ cảnh sát đang truy nã chị, em tốt bụng nên mới đem chị đến đây”.
“Là tội giết mẹ chồng?” Đột nhiên Tô Lan Huyên nhớ tới, đúng rồi, lúc đó khuôn mặt hé ra của người ám sát Trần Hương Thủy giống cô như đúc.
Người đó đã giả mạo cô để giết Trần Hương Thủy.
Lục Minh Húc rút điện thoại di động ra đưa cho Tô Lan Huyên: “Chị nhìn cho kĩ đi.”
Tô Lan Huyên nghi hoặc nhận lấy chiếc điện thoại, vừa mở ra nhìn sắc mặt lập tức đại biển, trên mạng tràn ngập tin tức cô giết Trần Hương Thủy, cư dân mạng bình luận phía
dưới mắng chửi vô cùng khó nghe.
Cô đang bị truy nã.