Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường vào trong núi chỉ có một con đường duy nhất.

Lục Đồng Quân gật đầu, trong bóng đêm, hai bóng hình màu đen cùng nhau đi về phía cửa thôn.

Nếu như bị người ta thấy, không chừng sẽ dọa người ta nhảy dựng lên mất.

Đêm.

Dần dần tối.

Nếu hôm nay Lục Đồng Quân đã đến núi Hoa Đào, vậy thì không thể không mang Tân Kiều Lam trở về.

Kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm. Gió nối lên. Lục Đồng Quân vẫn ngồi trong phòng chính đánh cờ.

Trong thôn có tiếng xe truyền đến.

Người đã tới.

Lục Đồng Quân không biến sắc, không vội vàng nóng nảy mà tiếp tục chơi cờ, Ước chừng hai mươi phút sau, cửa sân đã bị đá văng.

Một nhóm người đứng ở trước cổng, mỗi người đều lai giả bất thiện.

Mà người cầm đầu chính là Chu Á.

“Tô Lan Huyên kêu người tiết lộ hành trình của Lục Đồng Quân.

Không đưa Tân Kiều Lam tới mà lại đưa Chu Á tới.

Vẻ mặt Lục Đồng Quân thản nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Không có ai đâu”

Chu Á bước chân vào: “Lục Đồng Quân nơi này chỉ có một mình anh, hôm nay anh cảm thấy trong tay mình nắm chắc bao nhiêu phần có thể chạy thoát khỏi tôi?”

Chu Á đi vào, đứng sau anh ta còn có hơn 30 người nữa.

Lục Đồng Quân đặt quân cờ xuống, chống nạng đứng lên, mắt sáng như đuốc: “Sao anh có thể khẳng định chỉ có một mình tôi?”

Lục Đồng Quân không hề hoảng hốt không hề vội vã, thật sự Chu Á cũng có vài phần không dám chắc chắn.

Sự tồn tại của Lục Đồng Quân trên đường như là một thần thoại, nếu không biết Lục Đồng Quân chỉ có một mình anh ta cũng không dám tùy tiện mang người đến.

Chu Á cảnh giác nhìn bốn phía: “Lục Đồng Quân, anh đừng làm tôi sợ”

Lục Đồng Quân cười lạnh lùng: “Ông đây chính là hù dọa anh”

“Lục Đồng Quân” Chu Á thẹn quá hoá giận: “Một người què như anh, anh cảm thấy có thể đánh thẳng tôi và nhiều người như vậy sao?”

Chu Á lạnh lùng ra lệnh: “Lên cho tôi, ai đánh trúng Lục Đồng Quân được một quyền tôi thưởng cho người đó một trăm triệu. Ai phế được anh ta tôi thưởng một tỷ”

Số tiền lớn được ban ra ắt sẽ có người dũng cảm.

“Mọi người cùng tiến lên”

Không biết ai hô một tiếng, mọi người đều như đánh tiết gà, đồng loạt xông lên phía trước. Còn chưa đụng tới Lục Đồng Quân, đã thấy trong tay Lục Đồng Quân lấy ra thứ gì đó, mọi người đồng loạt phanh lại Có người bởi vì dừng lại quá nhanh, Theo quán tính bổ nhào về phía trước, sau đó là những hình ảnh vô cùng buồn cười.

Một cái bổ nhào đã lập tức làm ngã mười mấy người, đều là ở tư thế quỳ gối trước chân Lục Đồng Quân.

Lục Đồng Quân từ trên cao nhìn xuống mấy người đang quỳ rạp dưới chân mình, bình tĩnh chống nạng: “Không phải ngày lễ tết dịp gì đặc biệt, sao lại hành lễ lớn với tôi thế này? Thật là khiến người ta cảm thấy ngại quá, tôi còn chưa chuẩn bị lì xì đâu”

Mọi người: ”..”

Bọn họ đâu có muốn quỳ, ai lấy được chiếc nhãn tượng trưng cho.

thân phận đứng đầu trong tay Lục Đồng Quân, thấy chiếc nhãn như thấy được Tân Chấn Đông. Tân Chấn Đông đã “chết”, chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Đa số những người này đều là dốc sức làm việc cho Tân Chấn Đông cho tới ngày hôm nay. Sau khi Tân Chấn Đông “chết”, bọn họ bèn đi theo Tân Kiều Lam, Tân Kiều Lam không nên chuyện, bọn họ chỉ có thể đi theo Chu Á.

Thế nhưng rốt cuộc thì Chu Á cũng không danh chính ngôn thuận, người chân chính phục tùng mệnh lệnh của Chu Á rất ít.

Lục Đồng Quân không thèm quan tâm mà vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nói ra phía ngoài cửa: “Hạ Vân Hạ Đình, mang tiền đến đây, tôi sẽ phát Ìì xì cho bọn họ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK