Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lan Huyên lang thang trên phố, không biết nên đi đâu.

Đêm đã về khuya.

Trên đường cũng không còn mấy bóng dáng người qua lại.

Tô Lan Huyên cảm thấy hơi đói bụng, ban nãy ở bữa tiệc gần như cô cũng chẳng ăn được gì.

Nhìn quanh ven đường thấy có một quán thịt nướng, Tô Lan Huyên ngồi xuống gọi vài xiên thịt và một chai bia.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Lan Huyên hít vào một hơi. Nếu để người ngoài biết con gái nuôi của nhà họ Lý đêm khuya đi lang thang trên phố ăn thịt xiên nướng vỉa hè, e rằng sẽ khiến mọi người phải sốc.

Tô Lan Huyên cũng không muốn mình cứ bị cố định trong thân phận là con gái nuôi của nhà họ Lý, nguyên lai cô vẫn là Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên ăn thịt nướng và uống bia, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại.

Loại thoải mái này mới là cuộc sống của cô.

Trong một chiếc xe đang đỗ bên lề đường, Lục Đồng Quân đang nhìn chằm chằm vào Tô Lan Huyên, anh vẫn luôn đi theo sau cô nhưng không có đến gần.

Ở chung lâu như vậy, Lục Đồng Quân tự thấy mình có đủ hiểu biết với Tô Lan Huyên, mãi cho đến đêm nay anh mới biết trong lòng người phụ nữ này còn có tâm sự khác luôn giấu anh.

Có một đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi cạnh bàn Tô Lan Huyên, lúc đầu họ vẫn ăn uống trò chuyện vui vẻ, sau đó đột nhiên họ lại cãi nhau.

Người đàn ông tức giận đá chân vào chiếc ghế, đùng đùng giận dữ chất vấn cô gái: “Cô đã từng sinh con rồi sao? Không phải nói cô là gái non sao? Cô nói dối à?”

Cô gái đau lòng khóc nức nở nói: “Em không cố ý lừa dối anh, Vỹ, em xin lỗi, đều tại trước đây còn trẻ tuổi em không hiểu chuyện, nên mới phạm phải sai lầm hồ đồ như vậy, nhưng em yêu anh là thật lòng mà.”

“Đến cả con cô cũng đã từng sinh rồi, tôi còn cần cô làm gì nữa. Tôi không muốn nhặt lại đồ thừa của người khác, sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Người đàn ông từ chối vô cùng tuyệt tình.

“Vỹ, Vỹ,…” Cô gái vừa khóc nức nở vừa đuổi theo gọi tên anh ta.

Tình huống phát sinh ngắn ngủi khiến Tô Lan Huyên càng thấy phiền não hơn, tự nhiên nảy sinh cảm giác tự ti.

Có phải đàn ông đều ghét phụ nữ đã sinh con rồi không?

Lục Đồng Quân nhất định sẽ để ý.

Cô đã lừa gạt anh.

Uống cạn một chai bia, Tô Lan Huyên lảo đảo bắt taxi về nhà. Có lẽ là vì mệt mỏi, cũng có lẽ bởi vì say nên đặt mình xuống giường cái là cô ngủ luôn.

Dưới lầu, Lục Đồng Quân vẫn ngồi trong xe, cũng không có xuống xe hay lên lầu, anh châm một điếu thuốc và lẳng lặng hút.

Lục Đồng Quân anh một khi đã muốn biết chuyện thì không gì là không tra ra được.

Nhưng anh lại không dám đi điều tra xem tại sao đêm nay Tô Lan Huyên lại khác thường như thế.

Khói thuốc chầm chậm lan tỏa.

Bên trong xe khói thuốc lượn lờ, dưới mặt đất la liệt đầu lọc thuốc lá.

Trời dần dần sáng, lúc này Lục Đồng Quân mới rời đi, lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lục.

Trần Hương Thủy đã dậy từ sớm, mấy ngày nay bà cũng không đi tìm Tô Lan Huyên, buổi tiệc giới thiệu ngày hôm qua bà cũng không tiện ló mặt sợ bị lộ tẩy. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org

Sắc mặc Lục Minh Húc tối lại: “Bác dâu, bác nói vậy là có ý gì? Con chưa bao giờ mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Lục.”

“Ồ!” Trần Hương Thủy cười nhạo một tiếng, sau đó rời đi mà không thèm nói gì.

Bà chính là cố ý khiến cho Lục Minh Húc cảm thấy không thoải mái, còn có ý tứ gì có quỷ mới biết, bà chỉ thuận miệng nói thế thôi.



Tô Lan Huyên vẫn đi làm bình thường, đồng nghiệp trong công ty ai cũng đối xử với cô vô cùng ân cần.

Cô cảm thấy không có quen.

Mọi người chỉ là vì lợi cho bản thân mà thôi, bữa tiệc giới thiệu hoành tráng như vậy có ai là không biết cơ chứ.

Sự ân cần của đồng nghiệp hoàn toàn là vì cái danh con nuôi của nhà họ Lý mà thôi.

“Tô Lan Huyên, tổng giám đốc Lục gọi cô đến phòng làm việc một chuyến.” Một đồng nghiệp tiện nhắn lại.

“Được.” Tô Lan Huyên thu dọn một chút rồi đứng dậy đi đến phòng làm việc.

“Tổng giám đốc Lục.”

Tô Lan Huyên gõ cửa rồi đi vào: “Anh tìm tôi à?”

“Đóng cửa lại.” Lục Tây Anh ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Tô Lan Huyên vừa nghi ngờ vừa đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lục Tây Anh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Chỉ là muốn xác nhận lại một chút, cô muốn đi tổng bộ tập đoàn Đại Lục có phải không? Nếu cô không muốn đi, tôi sẽ đề bạt cô làm quản lý sản phẩm ở đây.”

Nếu đi tổng bộ thì cô chỉ là một thành phần nhỏ bé, còn ở công ty con này cô lại có thể lập tức được thăng chức.

Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc, Lục Tây Anh đây là đang muốn giữ cô lại hay sao?

Lục Tây Anh thấy Tô Lan Huyên không nói gì, anh ta dựa lưng vào ghế rồi cười nói: “Cô có thể về nhà suy nghĩ thêm…”

“Không cần đâu tổng giám đốc Lục, nếu có thể tranh cử thành công, tôi vẫn hy vọng có thể đi đến tổng bộ.” Tô Lan Huyên nói thẳng, không phải cô không sợ đắc tội Lục Tây Anh, trước đây cô luôn muốn đi đến một nền tảng cao hơn, nhưng hiện giờ cô lại càng muốn thay đổi môi trường xung quanh.

Lục Tây Anh nhíu mày, biết rõ là không giữ lại được mà vẫn muốn thử.

“Được.” Lục Tây Anh đan mười ngón tay vào nhau, rồi đột nhiên nhìn cô và nói: “Tối hôm qua trên bữa tiệc, cô rất tuyệt.”

“Tổng giám đốc Lục, anh cũng đến à?”

Tối hôm qua cô không có nhìn thấy Lục Tây Anh.

“Tôi xem tin tức.”

Cũng đúng, nếu như hôm qua Lục Tây Anh đi thì đám thiên kim hào môn kia đã hét lên chói tai rồi.

Lục nam thần cũng không phải là cái danh hão đâu.

“Cảm ơn.” Tô Lan Huyên cười nhạt: “Tổng giám đốc Lục, còn chuyện gì khác không?”

“Kết quả xét duyệt đã có, ngày mai cô có thể đến tổng bộ đưa tin.” Lục Tây Anh nhìn Tô Lan Huyên nói: “Chúc mừng nhé.”

Cho dù Tô Lan Huyên quyết tâm đi, nhưng vẫn là ngoài ý muốn.

Sau khi Tô Lan Huyên rời khỏi văn phòng không lâu, danh sách cũng được công bố, mà người được điều đến tổng bộ làm mọi người vô cùng bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK