Không biết tổng giám đốc Tô có bằng lòng đến dùng bữa hay không? “
Tô Lan Huyên khẽ liếc nhìn Sở Lâm Minh một cái, cô luôn cảm thấy có thủ đoạn khuất tất gì trong đó.
Thái độ của Sở Lâm Minh hôm nay vô cùng tốt, và cũng rất khiêm tốn.
Đây không giống như Sở Lâm Minh mà cô từng quen biết.
Tô Lan Huyên đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Tô Lan Ninh, trong lòng hiểu ra điều gì đó.
Dạo này đúng là khá buồn chán, có người sẵn sàng chơi đùa cho vui vẻ, cô cũng đi cùng cho vui.
“Được rồi, trước tiên tôi xin cảm ơn sự hiếu khách của tổng giám đốc Sở”
Tô Lan Huyên mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dạng trông rất “hồn nhiên”.
Sở Lâm Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng lịch thiệp làm động tác mời: “Tổng giám đốc Tô, mời cô đi bên này.”
Tô Lan Huyên đứng dậy, thẳng lưng bước đi ra ngoài.
Ánh mắt của Sở Lâm Minh nhìn vào bóng lưng của Tô Lan Huyên luyến tiếc nhìn những mấy lần, vóc dáng quá đẹp, khí chất quá bùng nổ, phong tình vạn chủng.
Trái tim không thế có được luôn náo động.
Sở Lâm Minh sờ sờ cằm, lập tức đi theo cô.
Tô Lan Huyên tình cờ gặp Linda ở gần thang máy: “Linda, hãy chuyển lời cho Nhã Hân giúp tôi, buổi trưa tôi sẽ không ăn cơm cùng cô ấy được nữa”
Linda kính cẩn đứng sang một bên ấn thang máy cho Tô Lan Huyên: “Dạ vâng thưa tống giám đốc Tô.”
Tô Lan Huyên và Sở Lâm Minh bước vào trong thang máy, rồi đi thẳng đến bãi đậu xe.
Sở Lâm Minh muốn mở miệng bảo Tô Lan Huyên ngồi lên xe của mình, nhưng còn chưa kịp mở lời thì Tô Lan Huyên đã lên xe của cô trước rš Sở Lâm Minh cũng không nói gì, tự mình lái xe đi.
Hai người lái xe về hướng nhà hàng Hoa Viên.
Nhà hàng Hoa Viên đang kinh doanh rất tốt, gần như đã kín người.
Sau khi đậu xe xong, Tô Lan Huyên đi vào cùng với Sở Lâm Minh, lên lầu ba, khu vườn trên cao rộng lớn, phong cảnh rất đẹp, hòn non bộ nước chảy róc rách, cỏ cây hoa lá, môi trường như thế này khiến người ta cảm thấy rất thư thái.
“Tổng giám đốc Tô, ở bên này” Sở Lâm Minh đi trước dẫn đường.
Tô Lan Huyên hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Ở ngay phía trước, rẽ bên tay trái.”
Tô Lan Huyên nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn của nhà vệ sinh, cô nói: “Anh gọi món trước đi, tôi đi vệ sinh một lát.”
“Được.”
Sở Lâm Minh đưa mắt nhìn Tô Lan Huyên đang đi về phía nhà vệ sinh, chứ không phải muốn trốn đi, anh ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều và ngồi xuống bàn đã đặt trước.
Sở Lâm Minh rất ân cần, anh ta gọi tất cả những món ăn mà Tô Lan Huyên yêu thích.
€ó câu nói rắng, chỉ cần vung cuốc lên tốt thì không có ngóc ngách nào là không đào được.
Thực ra còn có một câu nói khác, chỉ cần con chó biết liếm láp thì cũng có thể làm nên chuyện.
Trong lòng Sở Lâm Minh thầm vui mừng, xem ra Tô Lan Huyên cũng có tình cảm đối với anh ta, nếu không thì cô sẽ chẳng đồng ý đi cùng anh ta tới đây dùng bữa.
Tô Lan Huyên đang rửa tay trong nhà vệ sinh, vừa lau tay xong, thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên.