Sau khi uống ly rượu đó, Lãnh Phú Cường hỏi: “Tớ có thể thấy trước đây cậu đối với Lâu Yến Vy không hề có ý gì cả. Cậu quan tâm đến cô ấy từ khi nào vậy?”
“Từ khi nào à?”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm lại câu hỏi này rồi anh ta nhớ tới từ lúc hai người mới quen biết nhau cho đến bây giờ, những lúc bọn họ gặp nhau đều là cãi nhau ầm ĩ và người bị thương luôn là anh ta.
Khi Lưu Quân Đạt dẫn người vây đánh bọn họ, rõ ràng là Lâu Yến Vy có cơ hội chạy trốn nhưng cô lại không đi.
Có lẽ, chính là lúc đó anh ta đã rơi vào lưới tình rồi.
“Cô ấy ngang ngược, giống như ánh mặt trời cuồn cuộn nóng bỏng. Cô ấy đi đến đâu cũng chói chang đến lóa mắt, khiến cho người ta cảm thấy tràn trề sức sống”
Nói xong, Vạn Hoài Bắc đi khỏi đó. Những gì hai người nói trong đêm nay cũng sẽ trở thành bí mật của hai anh em, không có người thứ ba biết được.
Vạn Hoài Bắc quay lại xe và thấy Lâu Yến Vy đã biến mất, trên xe chỉ còn lại một chiếc vòng tay trống trơn.
Đúng thật là một chiếc còng tay không thể giữ được Lâu Yến Vy.
Vạn Hoài Bắc cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, anh ta lấy lại chiếc vòng và khóe miệng hơi nhếch lên.
Kết thúc công việc và về nhà ngủ. Nhà cũ của họ Lục.
Lâu Yến Vy lẻn vào trong phòng không qua cửa trước mà là trèo vào qua đường cửa sổ.
Chân của Lâu Yến Vy vừa chạm đất thì có tiếng cạch. cạch, là tiếng mở chốt cửa phòng. Căn phòng sáng trưng.
Bạch Hồng Hoa mặc đồ ngủ, đang ngồi ở trên ghế sô pha uống trà: “Chịu về nhà rồi à?”
Điệu bộ đó chẳng khác nào cha mẹ bắt được đứa con đi đêm rồi trốn về nhà vậy.
“Hồng Hoa” Lâu Yến Vy nở nụ cười tươi rói rồi lên giọng nịnh nọt nói: “Cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Tớ sợ hai chiếc thuyền của cậu bị lật, cho nên tớ cố ý ở đây đợi” Bạch Hồng Hoa hỏi: “Hẹn hò xong rồi à?”.
“Ngay cả gặp mặt mà tớ còn chưa gặp nữa thì đã bị tên công tử bột tiệt đường rồi. Không nói nữa, tớ buồn ngủ rồi, đi ngủ đây”
Sau đó, Lâu Yến Vy chui vào trong chăn và ngủ thiếp đi. Giọng của Bạch Hồng Hoa phát ra từ bên ngoài cái chăn.
“Không phải cậu ghét nhất loại người như Vạn Hoài Bắc sao?”
Lâu Yến Vy tung chăn lên và nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Hồng Hoa: “Quả thật Công tử bột rất đáng ghét. Tớ chỉ đi ăn cơm với đội trưởng Lãnh thôi mà anh ta đã lấy còng tay còng tớ lại. Thật là to gan mà. Xem ra tớ phải suy nghĩ cho thật cẩn thận việc phải quản lý hậu cung như thế nào rồi, bằng không sau này đến lượt tớ làm chủ ngôi nhà này thì anh ta sẽ được nước lên trời rồi à?”
Ngôi nhà này?
Lâu Yến Vy đã vô thức xem Vạn Hoài Bắc là người một nhà rồi.
Bạch Hồng Hoa thực sự rất khó thích ứng với loại tương phản này, trước đây cô ta thường là đòi đánh đòi giết nhưng bây giờ đã trở thành người một nhà.
Mối quan hệ của hai người không hề có sự quá độ mà cứ thế vượt qua giới hạn luôn.
“Tớ đi rửa mặt đây”
Bạch Hồng Hoa đặt tách trà xuống, nói: “Đúng rồi, Lâu Yến Vy, tớ muốn chuyển khỏi nhà họ Lục. Hôm nay tớ đã đi tìm một căn nhà và đã thuê rồi”
“Được, vậy ngày mai chúng ta chuyển nhà đi”.
Lâu Yến Vy không hỏi tại sao lại chuyển đi, giữa hai người vẫn có một sự ăn ý ngầm. Quả thật là sống trong nhà họ Lục cũng không tiện lắm.
Hai người nói chuyển liền chuyển.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Lâu Yến Vy nói rõ với Tô Lan Huyên về việc chuyển nhà. Tô Lan Huyên có thể hiểu được và không ngăn họ lại.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đã chuyển ra ngoài sống và Tô Hạo Trần cũng bằng lòng đến sống trong gia đình họ Tô. Dù sao thì họ không sống trong nhà họ Lục nữa nên Tô Lan Huyên vẫn cảm thấy có cảm giác hơi mất mát.
Đám cưới của Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân gần như đã chuẩn bị xong, tin tức cũng đã được lan truyền rộng khắp.
Lục Đồng Quân và Lãnh Phú Cường đã lập ra một vài kế hoạch để bắt con rùa rụt cổ trong đám cưới này.
Rất ít người biết đám cưới này là giả, chỉ có Lâu Yến Vy, Bạch Hồng Hoa,Vạn Hoài Bắc và Tô Hạo Trần biết mà thôi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Trong nháy mắt, đã đến buổi tối trước ngày đám cưới. Tại một thành phố lân cận.
Trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, Tần Kiều Lam tức giận đập phá mọi thứ.
“Thế mà bọn họ lại sắp kết hôn rồi. Tất cả mọi thứ tôi làm đều uổng công vô ích”
“Cô chủ, đừng nóng giận. Cẩn thận làm động đến thai khí