Một người đồng nghiệp thở dài: “Sếp lớn thật đen đủi. Mấy đứa bé đều bị thất lạc vài lần. Trước đây lạc mất đứa con trai thứ hai, giờ lại lạc mất con thứ tư. Không biết sếp lớn đã gây tội với ai, sao những người này lại chọn xuống tay với bọn trẻ chứ?”
“Đúng vậy, ân oán của sếp lớn lại liên lụy đến con cái. Xem ra người trộm đứa bé không kết hôn, không làm cha mẹ. Nếu là một người mẹ, sao có thể sẵn sàng làm tổn thương đứa bé chứ?”
Tất cả mọi người đều là cựu binh của công ty, tập đoàn Đại Lục trước đây chưa bị lật đổ đã có bọn họ, sau này Lục Đồng Quân lại thành lập tập đoàn Huyên Quân, giữ lại tất cả những người trung thành ưu tú này.
Mọi người vẫn rất biết ơn ông chủ lớn Lục Đồng Quân, xét cho cùng thì về chế độ phúc lợi, trong ngành không có gì đáng nói.
Trong khi ăn, Lạc Huy Hoàng nói: “Kẻ bắt đứa bé cũng sẽ không bắt một cách vô cớ. Dù sao cũng dẫn đến việc ngồi tù” “Nhưng dám chống lại nhà họ Lục thật đáng khâm phục. Đồng nghiệp vừa ăn vừa thản nhiên hỏi: “Lạc Huy Hoàng, con của anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy anh cũng trạc tuổi chúng tôi, hẳn là kết hôn rồi nhỉ? Sáng nay tôi còn thấy anh mua sữa bột”
Lạc Huy Hoàng dừng lại một lúc rồi điềm nhiên nói: “Chưa kết hôn. “Không có con thì mua sữa bột làm gì?” “Tôi mua sữa bột cho con của chị gái để gửi về quê cho chị ấy. Tôi ăn xong rồi, còn có bản báo cáo chưa chuẩn bị xong. Tôi đi trước đây, rảnh thì mời mọi người đi ăn cơm.
Lạc Huy Hoàng bước ra khỏi căn tin trở về chỗ ngồi trong văn phòng, anh ta lấy điện thoại di động ra xem tin tức hai ngày qua.
Thông tin về đứa con thất lạc của nhà họ Lục đang trên tìm kiếm nóng và phần thưởng đã được tăng từ ba mươi tỷ lên trăm rưỡi tỷ.
Trăm rưỡi tỷ, cả đời có mấy người kiếm được nhiều tiền như vậy. Số tiền cao như vậy cho thấy người nhà họ Lục đang sốt ruột như thế nào. “Lạc Huy Hoàng, Lạc Huy Hoàng”.
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Lạc Huy Hoàng định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.
Đó là An Nhã Hân.
Nhà họ An hợp tác với tập đoàn Huyện Quân và An Nhã Hân tiện đường đi theo cha An đến đây.
Sau khi thảo luận xong việc, An Nhã Hân đang định đến nhà họ Lục để thăm Tô Lan Huyên thì tình cờ gặp Lạc Huy Hoàng ở công ty. Xuất phát từ phép lịch sự, cô ấy mới lên tiếng chào hỏi.
Lạc Huy Hoàng không nhận ra An Nhã Hân, anh ta đặt điện thoại xuống, nghi hoặc hỏi: “Cô là?”.
Trên người An Nhã Hân không có thẻ nhân viên, cũng không giống nhân viên trong công ty.
“Tôi là An Nhã Hân đây, bạn tốt của Tô Lan Huyên, tôi biết anh là bạn học cùng lớp đại học với Tô Lan Huyên” An Nhã Hân cười nói: “Ngày anh đi phỏng vấn tôi đã nhìn thấy anh. Anh thật giỏi, thật sự thành công trong cuộc phỏng vấn và được vào làm việc”.
Nghe nói là bạn tốt của Tô Lan Huyên, trong mắt Lạc Huy Hoàng hiện lên vẻ chán ghét nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười vui vẻ: “Hình như có chút ấn tượng”
An Nhã Hân nói: “Tôi đang định đến thăm Tô Lan Huyên. Con trai út của cậu ấy mất tích. Chắc là anh cũng biết chuyện này”
“Ừ, mọi người trong công ty đang bàn tán về chuyện này” Lạc Huy Hoàng nói: “Đứa bé thật tội nghiệp”.
“Đúng vậy, đứa bé còn chưa đầy ba tháng đã thất lạc nhiều ngày như vậy, trong lòng Tô Lan Huyên rất lo lắng”.
“Cô An” Linda đi tới: “Tổng giám đốc An đang đợi cô ở cửa dưới tầng” “Ồ, được” An Nhã Hân lại nói với Lạc Huy Hoàng: “Gặp lại sau” An Nhã Hân cũng đang vội vã đến nhà cũ của nhà họ Lục nên rời đi. Lạc Huy Hoàng hỏi Linda: “Cô An là người nào của tổng giám đốc An tập đoàn
An thị?”
Lạc Huy Hoàng biết sự hợp tác giữa tập đoàn An thị và tập đoàn Huyện Quân là một vấn đề thực tế.
Linda thắc mắc: “Cô An là cô chủ của tập đoàn An thị. Lạc Huy Hoàng, anh không biết sao?”
Lúc trước An Nhã Hân nói Lạc Huy Hoàng và Tô Lan Huyên là bạn cùng lớp, vừa rồi bọn họ cũng nói chuyện rất vui vẻ, thế nên Linda rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Huy Hoàng không biết An Nhã Hân.