“Tôi đi xem xét một lát, cậu đừng chạy lung tung. Mau ra đại sảnh đợi đi” Lâu Yến Vy nói rồi bước đến phòng nghỉ ngơi.
Càng đi, mùi xăng càng giảm. Chẳng lẽ là đã sai hướng rồi chăng?
Tô Hạo Trần nhìn Lâu Yến Vy vội vã rời đi thì cậu ấy đưa tay lên ngửi tay của mình rồi bước vào nhà vệ sinh.
Lâu Yến Vy gõ cửa phòng nghỉ, Tô Lan Huyên nghi ngờ hỏi: “Yến Vy, có chuyện gì vậy?”
“Em cảm giác sắp có chuyện xảy ra rồi. Chị ơi, bên này không có gì bất thường chứ?”
“Không có” Tô Lan Huyên vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi với Lệ Thu Uyển.
“Chẳng lẽ là do em suy nghĩ nhiều rồi sao?” Lâu Yến Vy kiểm tra phòng rồi nói: “Chị à, hay là để cho em đóng giả chị nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra thì rủi ro cũng không lớn như vậy. Em vừa ngửi thấy có mùi xăng, làm sao có thể có xăng trong khách sạn được chứ? Em lo lắng rằng sẽ có nguy hiểm”
“Không được. Lần này Tô Lan Huyên sẽ không để Lâu Yến Vy mạo hiểm nữa: “Lâu Yến Vy à, em yên tâm đi. Không sao đâu. Trong ngoài khách sạn đều là người của chúng ta mà. Không sao đâu. À đúng rồi, em ngửi được mùi xăng từ đâu vậy? Chẳng lẽ có người muốn phóng hỏa sao? Hay là...”
Chữ “xăng” dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến hai chữ phóng hỏa. Lệ Thu Uyển nghe vậy thì cũng bối rối: “Lan Huyên, có chuyện gì vậy? Rủi ro gì vậy, cái gì mà xăng và phóng hỏa gì vậy? Có người muốn gây rối trong đám cưới sao?”
“Mẹ, không có chuyện gì đâu. Mẹ có thể ra đại sảnh chờ được rồi” Tô Lan Huyên không muốn nói thêm gì nữa, kẻo lại khiến cho Lệ Thu Uyển lo lắng.
“Có chuyện gì, ngay cả mẹ mà cũng gạt sao” Lệ Thu Uyển tỏ vẻ không vui: “Lan Huyên, mẹ có thể nhận ra là buổi lễ cưới hôm nay có gì đó không đúng
Ban nãy Lệ Thu Uyển đi qua đại sảnh, nhưng tất cả những người được gọi là khách trong đại sảnh trông không được tự nhiên và dường như họ không giống đến đây để dự tiệc cưới chút nào.
Sau khi bị Lệ Thu Uyển truy hỏi thì Tô Lan Huyên buộc phải nói cho bà ấy biết mục đích của đám cưới này.
Khi Lệ Thu Uyển biết được sự thật thì bà ấy nói: “Sao lại lấy chuyện hôn lễ đại sự làm mồi nhử được chứ. Thật là liều lĩnh mà”
Tô Lan Huyên kiên quyết nói: “Mẹ chồng đối xử với con như con gái ruột nên con sẽ không bao giờ để đã kẻ giết bà ấy cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mà không bị trừng phạt được.”
Lệ Thu Uyển thở dài nói phản bác, nhưng vẫn phối hợp cùng Tô Lan Huyên đi vào đại sảnh.
Nhưng đây chỉ là nghe theo lời Tô Lan Huyên một cách miễn cưỡng mà thôi. Chỉ có mẹ là hiểu con của mình nhất. Khi bà ấy biết con gái mình có thể gặp nguy hiểm thì Lệ Thu Uyển làm sao có thể buông tay được chứ, nhưng bà ấy cũng biết tính tình của Tô Lan Huyên cũng giống y như bà ấy, đó là đều mạnh mẽ giống nhau. Lúc này bà ấy mới rời khỏi đó trước.
Cả Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đều không ở cùng với Tô Lan Huyên trong phòng nghỉ. Lâu Yến Vy ở phòng đổi diện với phòng nghỉ để theo dõi hành lang và động tĩnh của Tô Lan Huyên qua mắt mèo bất cứ lúc nào.
Bạch Hồng Hoa ở trong một căn phòng phía trên phòng nghỉ để ngăn không cho bất cứ ai vào phòng nghỉ thông qua cửa sổ.
Về việc có xăng trong khách sạn, Tô Lan Huyên cảm thấy không phải là chuyện nhỏ nên cô liền nói với Lục Đồng Quân qua tai nghe.
Tô Lan Huyên muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên hết pin và tai nghe mất tiếng.
“Làm sao lại hết pin được nhỉ” Tô Lan Huyên lẩm bẩm. Tại đại sảnh của tiệc cưới.
Lục Đồng Quân không an tâm để Vạn Hoài Bắc đi kiểm tra nên anh kêu Vạn Hoài Bắc và Tần Chẩn Đông đi uống rượu với mấy người trước rồi tự mình đi kiểm tra lần nữa.
Vừa tới hành lang, Tô Hạo Trần đã đi tới: “Anh rể, chị của em đang tìm anh. Chị kêu anh đi tới phòng nghỉ”
“Được rồi, tôi đi ngay” Lục Đồng Quân quay người về phía phòng nghỉ. Khi đến gần phòng nghỉ thì Vệ Đông, Vệ Tây chạy tới với vẻ mặt trịnh trọng:
“Lão đại, chúng tôi có phát hiện ở bãi đậu xe”
Lục Đồng Quân nhíu chặt mày: “Đi”.
Lục Đồng Quân đi đến bãi đậu xe và đúng thật là tìm thấy xăng ở góc bãi đậu xe.