Lục Đồng Quân đưa những người này đến sảnh phụ nghỉ ngơi trước.
Tô Khánh Thành uống một hơi cạn sạch ly nước, sau khi tâm tình ổn định hơn mới lấy hết dũng khí còn lại liếc nhìn Lệ Thu Uyển đang ngồi bên cạnh.
Thật sự bà ấy vẫn giống hệt như trong trí nhớ của ông ta.
“Đã hơn mười năm rồi mà bà vẫn đẹp như vậy, vẫn không thay đổi chút nào. Không giống như tôi, đã già rồi” Tô Khánh Thành có vẻ rất xúc động.
Tần Chẩn Đông nghe được Tô Khánh Thành khen Lệ Thu Uyển xinh đẹp thì lập tức bật chế độ ghen tị mà cười khẩy phá đám: “Xinh đẹp cái gì chứ, đã hơn năm mươi tuổi rồi, lại còn là bà ngoại nữa chứ. Chỉ là lớp phấn trang điểm mà thôi, không biết đã bôi bao nhiêu lớp phấn trên mặt rồi đấy. Nếu ông không tin thì hãy thử tẩy trang đi. Nói không chừng ông còn bị dọa chết nữa đấy”.
Lệ Thu Uyển sa sầm nét mặt, cơn tức giận đã bốc lên đến đỉnh đầu.
Lục Đồng Quân là người vai dưới nên tự nhiên sẽ không xen vào mà cứ nhìn Tần Chấn Đông không ngừng lang thang trên bờ vực của cái chết.
Thượng Quan Âu nhàn nhã uống trà, ông ta đã sớm được lãnh giáo miệng lưỡi ngoan độc của Tần Chẩn Đông.
Lý Kính Hòa và Lưu Lệ Phương là những người ngoài cuộc nên họ cũng không nói gì.
Tô Khánh Thành thấy sắc mặt của Lệ Thu Uyển không tốt, vẫn còn có cái nhìn sâu sắc nên ông ta cố hết sức cứu vãn tình thế: “Tôi nhìn làn da này khá tự nhiên, nếu không nói ra thì thật sự còn tưởng là thiếu nữ đôi mươi chứ?”
Một người cố gắng nói những điều tốt đẹp với ý đồ dập tắt ngọn lửa chiến tranh, còn người kia thì lại điên cuồng tìm đường chết.
Tần Chấn Đông cười mỉa mai: “Thiếu nữ đôi mươi sao, ha ha. Lão Tô à, ông đúng là nói dối không biết chớp mắt mà” .
“Tần Chấn Đông” Lệ Thu Uyển chịu không nổi nữa nên bắt đầu ra tay: “Bà đây có là một người đẹp hết thời, ông cũng không phải là đối thủ của tôi đâu?
Lệ Thu Uyển đá ra một đá và Tần Chấn Động theo phản xạ né tránh được, điều này càng làm cho Lệ Thu Uyển tức giận. Hai người họ cứ thế mà đánh nhau ở sảnh phụ.
Đáng ngạc nhiên là không ai khuyên can cả.
Những người đang uống trà thì cứ uống trà và những người đang xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt.
Vạn Hoài Bắc hỏi Lục Đồng Quân: “Lão đại à, cha mẹ vợ của anh đánh nhau, sao anh không ra khuyên can họ vậy?”
“Can sẽ gặp phải tai họa oan uổng thôi. Tốt hơn là nên án binh bất động” Lục Đồng Quân nhấp một ngụm trà và nói đầy ẩn ý: “Tôi cảm thấy bức tranh này rất quen thuộc. Vạn Hoài Bắc à, cậu nghĩ thế nào?”
Vạn Hoài Bắc che mặt: “..”
Đương nhiên là quen thuộc rồi, Lâu Yến Vy vẫn đối xử với anh ta theo cách đó mà.
Một câu nói không hợp liền đấu võ ngay.
Khi Tô Lan Huyên đến nơi, cố tình cờ thấy Lệ Thu Uyển đánh vào ngực của Tần Chấn Đông.
Tần Chấn Động Thiên lùi lại mấy bước rồi mới đứng vững được. Ông ta xoa ngực, miệng vẫn không kém cạnh: “Tính tình hung bạo như vậy mà ngay cả Thượng Quan Âu cũng chịu đựng được bà. Mười mấy năm rồi, tuổi tác tăng mà tính tình này cũng vẫn tăng theo chứ không hề thuyên giảm. Tôi thấy là có vẻ như Thượng Quan Âu đã quen với bà rồi”.
Thượng Quan Âu lập tức gạt đi: “Hơn mười năm rồi tôi không thấy bà ấy ra tay. Tần Chẩn Đông, ông cũng đừng kéo tôi vào chứ, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Đây hoàn toàn là do cái miệng để tiện của ông”
Cũng chỉ có Thượng Quan Âu dám nói cái miệng của Tần Chẩn Đông để tiện.
Lệ Thu Uyển tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội: “Thượng Quan Âu, ông nói lý lẽ với một người vô dụng như ông ta để làm gì. Ông ta chính là một người bướng bỉnh, không đánh thì không biết nghe lời” .
Có đúng là Tần Chẩn Đông không thể đánh bại Lệ Thu Uyển không? Làm sao có thể được chứ.