Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ cần có thể giúp mẹ chồng tôi đòi lại công đạo, tội ác độc thì có làm sao?” Tô Lan Huyên không yếu đuối, sắc lạnh nói lại: “Nếu như Lục Minh Húc không làm, pháp luật đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta, cũng không cần chú hai diễn khúc máu mủ tình thâm ở đây khiến ông nội khó xử! 

Phía bên cảnh sát đã thẩm vấn qua rồi, Lục Minh Húc vẫn kiên quyết nói là Tô Kiều Lam tìm người giết Trần Hương Thủy, không liên quan đến anh ta. 

Nhưng mà cục diện lớn như vậy, hai người đó e là đã âm mưu không chỉ ngày một ngày hai rồi, Lục Minh Húc nói anh ta không tham gia thì ai tin? 

Lê Cẩm Tú cũng ở trong phòng thẩm vấn, Tứ Bảo mật tích, Lê Cẩm Tú nhìn thấy người bắt cóc nhưng lại bỏ lơ, muốn trở thành người phụ nữ của Lục Đồng Quân. 

Lúc đầu Tô Lan Huyên với Lục Đồng Quân nghĩ rằng Lê Cẩm Tú và Lục Minh Húc là đồng bọn, nhưng mà bây giờ xem ra Lê Cẩm Tú cũng chỉ là một con cờ của Lục Minh Húc. 

Lục Minh Húc tâm sâu cao ngạo làm sao có thể để một giáo viên bình thường trở thành bạn gái của anh ta, thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại cũng có thể đoán được dụng ý của Lục Minh Húc. 

Lê Cẩm Tú là giáo viên của Hạ Lăng, từ lúc bắt đầu Lục Minh Húc đã nhắm vào Hạ Lăng rồi. 

Tô Lan Huyên không chút lưu tình vạch trần tâm tư của Lục Tử Việt. 

Lục Tử Việt nhân lúc Lục Đồng Quân không có ở đây đến tìm ông cụ Lục cầu xin, nhưng quên mất còn có Tô Lan Huyên, miệng mồm của Tô Lan Huyên còn độc địa hơn cả Lục Đồng Quân. 

Ông cụ Lục có khả năng bị dăm ba lời nói của Lục Tử Việt làm lay động, mềm lòng, nhưng có Tô Lan Huyên ở đây thì đừng có hy vọng dắt mũi được ông cụ. 

Dưới đáy mắt của Lục Tử Việt lướt qua một tia hận thù, đối với Tô Lan Huyên ông ta thật sự hận vào trong xương tủy. 

“Tô Lan Huyên, ngoài miệng cô cứ kêu từng chữ chú hai, nhưng mà mỗi một chữ đều muốn đoạn tử tuyệt tôn của tôi, cô cũng máu lạnh vô tình quả rồi.” 

Tô Lan Huyên nhìn thấy được sự hận thù trong đáy mắt của Lục Tử Việt nói: “Diệt cỏ diệt không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi, lời người xưa thật sự quá đúng rồi, lần trước tôi đã quá nhân từ với các người” 

“Tô Lan Huyên” Ánh mắt của Lục Tử Việt tràn đầy hận thù, ngón tay chỉ về phía Tô Lan Huyên: “Các người muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn, Tô Lan Huyên cô bây giờ có núi lớn để dựa, sẽ có một ngày tôi phải tận mắt xem xem người thân cô phạm pháp, cô có thể vì đại nghĩa diệt thân không?” 

“Cũng sẽ như vậy? 

Lục Tử Việt không nói ra được chữ nào, lúc ông ta đi nhìn ông cụ Lục nói: “Cha, là cha tiêu diệt máu mủ nhà con” 

Nói xong lời này Lục Tử Việt liền rời đi, kể từ lúc đó không ai gặp lại Lục Tử Việt nữa. 

Tô Lan Huyên nhìn về phía ông cụ Lục, những ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của ông cụ Lục không được khỏe, cơ thể cũng không khỏe, đều là Xa Thành Luân điều trị cho ông cụ Lục. 

Hai ánh mắt của ông cụ Lục trống rỗng nhìn về phương hướng rời đi của Lục Tử Việt, tay nắm chặt nạng, trên gương mặt già nua có thêm nhiều nếp nhăn nhìn như già đi rất nhiều. 

“Ông nội, cháu dìu ông về phòng nghỉ ngơi” 

Ông cụ Lục lắc đầu nói: “Lan Huyên, con đi chăm sóc đám trẻ, không cần lo cho ông đâu, ông ngồi đây chút” 

“Ông nội.” 

Lúc này Tô Lan Huyên đột nhiên nghe được tiếng khóc của con nên vội vàng đi lên lầu. 

Trong phòng em bé. 

Hạ Lăng bể Tứ Bảo từ trong tay Tô Hạo Trần: “Cậu, để con chăm sóc cho em cho” 

Nói là ôm nhưng dường như là giành lấy. 

Tô Hạo Trần cau mày nói: “Hạ Lăng, cậu đang chăm sóc cho em trai” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK