Trong nhà cũ của nhà họ Lục.
Tam Bảo ăn uống no say rồi thì lăn ra ngủ.
Tô Lan Huyên nhìn con trai và thầm rơi nước mắt, Tam Bảo đói, khóc thì có người dỗ dành, nhưng còn Tứ Bảo thì sao?
Tứ Bảo đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?
Lúc đói, lúc khát, khóc lên thì ai sẽ dỗ dành đây?
Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng bước chân thì khẽ gạt đi nước mắt.
Lục Đồng Quân đẩy cửa bước vào và nói: “Lan Huyên, Tam Bảo. ngủ rồi sao?”
“Ùm” Tô Lan Huyên điều chỉnh lại cảm xúc rồi hỏi: “Tình hình bên anh thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”
“Lê Cẩm Tú đã nói dối, anh đã bảo Hạ Đình đi tìm cô ta, chắc sẽ có manh mối nhanh thôi”
Lục Đồng Quân không còn thời gian để đợi thêm nữa, nhất định Lê Cẩm Tú biết người bắt cóc con anh là ai, nếu như không hỏi được thì đổi cách khác.
“ừ”
Tô Lan Huyên không nói thêm gì, cứ đưa mắt nhìn Tam Bảo.
“Lão đại” Vạn Hoài Bắc gõ cửa.
Lục Đồng Quân liếc nhìn Tô Lan Huyên rồi cùng Vạn Hoài Bắc đến phòng sách.
Vạn Hoài Bắc nói: “Gia tộc Nika đã sụp đổ rồi”
“Ừm Lục Đồng Quân không hề thấy kinh ngạc, nếu như đến chút thực lực đó mà Bóng Đêm cũng không có thì cũng đừng nên lăn lộn làm gì nữa “Vẫn chưa có tung tích của Tân Kiều Lam, một con người không thể tự dưng mất tích được..”
Lục Đồng Quân chau chặt mày và nói: “Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là cô ta đã không còn trên đời này nữa, hai là đã thay hình đối dạng”
Lục Đồng Quân lăn lộn trên giang hồ bao năm, có chuyện gì mà anh chưa từng gặp qua chứ?
Nhưng Lục Đồng Quân biết được chuyện này là cũng nhờ có chuyện Lệ Thu Uyến và Tân Chấn Đông giả chết nhắc nhở, Tân Kiều Lam cũng không phải không có khả năng thay hình đổi dạng, sống ẩn mình.
Tân Kiều Lam là tội phạm truy nã quốc tế, chỉ cần cô ta lộ diện thì sẽ bị bắt ngay.
Nhưng phía cảnh sát không có manh mối gì nên chuyện này rất có khả năng.
Vạn Hoài Bắc suy nghĩ một lát rồi nói: “Lão đại, chuyện này thật sự là do Tân Kiều Lam làm sao?”
“Tôi và Lan Huyên đều nghĩ giống nhau, ngoài cô ta ra thì chúng tôi không nghĩ ra ai khác nữa”
Lục Đồng Quân luôn biết rất rõ bản thân mình đang làm gì, anh cho người thẩm tra hết những người đó chỉ là để rung cây dọa khi thôi và cũng vì muốn mượn chuyện này để cảnh cáo những người đó, nếu dám động đến người nhà họ Lục thì sẽ có hậu quả thế nào.
Vạn Hoài Bắc thở dài rồi nói: “Lão đại, nếu như do Tân Kiều Lam làm thì anh cảm thấy bây giờ Tứ Bảo… Có ổn không?”
Đã gửi cả ngón tay đến rồi thì e rằng thằng bé cũng không ổn được đến đâu.
Ánh mắt Lục Đồng Quân hơi nặng nề, anh nói: “Tôi chỉ có thể khẳng định là thãng bé vẫn còn sống, nếu không thì cô ta đã đưa xác của thằng bé đến đây rồi”
“Vậy rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì? Bắt cóc thắng bé vì mục đích gì? Nếu như nói cô ta nhằm vào anh thì cô ta nên liên lạc với anh rồi mới phải, lâu vậy rồi còn gì, cứ nấp mãi như thế làm gì chứ? Làm người ta sốt ruột chết đi được”
“Cô ta muốn cho tôi và Lan Huyên phải bị giày vò, phải nơm nớp lo lắng cho Tứ Bảo”
Lục Đồng Quân đan hai tay vào nhau, nói với vẻ lạnh lùng: “Đây là một cuộc chiến tâm lý, tâm tư của Kiều Lam còn thâm sâu hơn cả Nhã Viên, đã ba ngày trôi qua rồi, tôi đoán nhất định một hai ngày nữa cô ta sẽ xuất hiện thôi”
Vạn Hoài Bắc nghe anh nói như thế thì thở phào và nói: “Lão đại, xem ra anh đã biết nên ứng phó như thế nào rồi nhỉ?”