Về phần yêu cầu của Tô Hạo Trần, Tô Lan Huyên chưa bao giờ từ chối, thân thể của Tô Hạo Trần không tốt, không giống với những người khác.
Bạn cùng lứa đi học đọc sách trên trường, kết bạn với bạn bè bình thường.
Thế nhưng Tô Hạo Trần lại ở trong bệnh viện uống thuốc, trị liệu hóa chất, coi bệnh viện là nhà..
Trong lòng Tô Lan Huyên lúc nào cũng cảm thấy cậu thua thiệt, khi đó Tô Hạo Trần muốn ăn cái gì, muốn cái gì, làm việc gì, chỉ cần không tổn hại đến thân thể, chỉ cần cô có thể làm được, đều sẽ đồng ý.
Thế nhưng, Tô Hạo Trần muốn đi đến trụ sở huấn luyện Bóng Đêm, chuyện này lại khiến cho Tô Lan Huyên khó xử.
"Hạo Trần, chuyện này chị phải quay về thương lượng một chút với anh rể em, hỏi ý kiến của anh rể em một chút, tối mai em đến nhà ăn cơm, chị sẽ nói cho em biết kết quả."
Trụ sở huấn luyện Bóng Đêm là một nơi bí mật, không phải là người của Bóng Đêm, cơ bản là không thể đi được. Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, trên đảo chính là nơi che giấu lớn nhất của Bóng Đêm, càng nhiều người biết, lại càng thêm một phần nguy hiểm.
Lúc này Tô Lan Huyên mới phải suy nghĩ nhiều.
"Được."
Tô Hạo Trần cười nói: "Anh rể cái gì cũng nghe theo chị mà, chắc chắn sẽ đồng ý".
"Em ấy, cái miệng này càng ngày càng ngọt. Được rồi, mau vào nhà đi, chú ý đến bọn họ thêm nhé, đừng để bọn họ đánh nhau tiếp"
Dặn dò xong xuôi, Tô Lan Huyên lên xe, Tô Hạo Trần đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo, chờ đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này cậu mới đi vào trong nhà.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Tô Lan Huyên vừa về đến nhà, đi xem mấy cậu con trai trước.
Tam Bảo và Tứ Bảo một đứa đói bụng, một đứa đi tiểu, hai đứa bé đều đang khóc ầm lên. Hạ Lăng và Hạ Bảo luống cuống tay chân, không chịu để cho dì vú em giúp một tay, đã đuổi vú em đến phòng bếp hoặc là đi quét tước vệ sinh rồi.
"Cha của các con đâu?"
Tô Lan Huyên đã thấy xe của Lục Đồng Quân dưới bãi đỗ xe, chứng minh rằng người đã sớm trở lại rồi.
Đang nói, Lục Đồng Quân đã đi vào. Mặc một bộ quần áo chẳng khác nào một người độc thân, vô cùng đẹp trai,
hai tay đút túi quần, có thể nói là một người nhàn nhã.
"Vợ, em về rồi."
Trông thấy Tô Lan Huyên, trên gương mặt của Lục Đồng Quân nở một nụ cười, muốn dính vào.
"Đứng yên không được nhúc nhích" Tô Lan Huyên đưa tay, chống lên trên ngực của Lục Đồng Quân, bắt đầu hỏi tội: "Em kêu anh về nhà chăm sóc con, anh chăm sóc cái kiểu gì thế? Hạ Lăng và Bé Bảo vội vàng như thế, Tam Bảo và Tứ Bảo đói bụng đến nỗi khóc cả lên, anh tai điếc không nghe thấy à?"
Lục Đồng Quân hít thở không thông: "Mới vừa nghe điện thoại, quả thực là không nghe thấy."
Hạ Bảo nói: "Mẹ, mẹ đừng trách cha mà, con và anh trai chăm sóc em trai, việc này không tốt sao, tuy rằng hơi bận một chút, mệt một chút, ngay cả nước bọt cũng không kịp nuốt" .
Như này là đang nói đỡ đây mà, việc này xác định không phải đổ thêm dầu vào lửa chứ?
Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: "Anh về được mấy tiếng rồi? Cũng không biết giúp một tay sao, xem Hạ Lăng và Bé Bảo xem, trên người hai đứa bị phun bao nhiêu sữa rồi, anh không biết tìm quần áo thay cho hai đứa nó à?"
Lục Đồng Quân đang muốn mở miệng, Hạ Lăng nói trước: "Cha nào có thời gian, bận rộn suốt cả một buổi chiều rồi"
Tô Lan Huyên hỏi: "Bận cái gì?" Lục Đồng Quân: "Anh.."
Hạ Lăng nói: "Trên đảo có mấy dì xinh đẹp biết bọn con phải đi về, gọi điện thoại tới hỏi thăm cha đó, hỏi cho đến lúc nào, muốn ăn cái gì, đúng không, cha"
Lục Đồng Quân liều mạng nháy mắt với Hạ Lăng, nhỏ giọng nói: "Con đừng nói nữa có được không"
Hạ Bảo chống nạnh: "Cha, chúng ta có lý, sợ cái gì?".