Lãnh Phú Cường: “…” Anh ta đã làm gì để bị Lâu Yến Vy hiểu lầm như vậy?
Vạn Hoài Bắc thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tớ đây sợ cậu xấu hổ, vẫn luôn ngăn cản không cho cô ta nói linh tinh, cũng cố gắng giải thích lắm rồi nhưng cô ta vẫn không tin, tớ cũng chịu chẳng có cách nào”.
Nếu bây giờ Lãnh Phú Cường biết trong đầu Vạn Hoài Bắc đang nghĩ cái gì, sắc mặt nhất định sẽ tối sầm lại, lời giải thích của Vạn Hoài Bắc quả thực là càng bôi càng đen.
Lãnh Phú Cường nhớ tới đoạn hội thoại ông nói gà bà nói vịt ban nãy với Lâu Yến Vy, trong lòng cũng không hoài nghi những gì Vạn Hoài Bắc nói cho lắm, dù sao mạch não của Lâu Yến Vy kia đúng là rất khó hiểu.
“Nếu không còn việc gì thì tớ đi đây, tớ sẽ tự mình giải thích” Anh ta sẽ không đội cái nồi này.
Cuối cùng Lãnh Phú Cường cũng biết tại sao trước kia hẹn hò với Lâu Yến Vy. cô ta sẽ thường xuyên nhắc tới Vạn Hoài Bắc.
Anh ta còn tưởng Lâu Yến Vy có ý với Vạn Hoài Bắc, kết quả giằng co cả ngày, hóa ra Lâu Yến Vy nghĩ rằng anh ta và Vạn Hoài Bắc là một cặp.
Hiểu lầm này đúng là càng lúc càng sâu.
Thảo nào trước kia thi thoảng Lâu Yến Vy lại nhìn anh ta bằng đôi mắt có chút thương hại xen lẫn đồng cảm.
Lãnh Phú Cường sải bước đi ra ngoài, Vạn Hoài Bắc cũng vội vàng xuống giường đi theo sau.
Lâu Yến Vy đang ở trong xe, nhìn thấy Lãnh Phú Cường đi ra, vẻ mặt còn có chút không đúng.
Cô ta chưa kịp thắc mắc thì đã thấy Lãnh Phú Cường đi đến cạnh xe, nói với cô ta một câu: “Tôi không thích đàn ông, tôi thích phụ nữ, tôi cũng không phải bị cong.”
Lâu Yến Vy đơ người vài giây, sau đó nhìn Vạn Hoài Bắc đang chạy theo phía sau, hoàn toàn không coi lời Lãnh Phú Cường nói là thật, chỉ xua tay cười nói: “Đội trưởng Lãnh, không cần xấu hổ, tôi sẽ không nói ra ngoài đầu”
Đây không phải là xấu hổ. Lãnh Phú Cường: “..” Anh ta cảm thấy thật đau đầu.
Lãnh Phú Cường nhìn Vạn Hoài Bắc, trông chờ Vạn Hoài Bắc sẽ làm sáng tỏ chuyện này.
Vạn Hoài Bắc nhún vai, tỏ vẻ “cậu nhìn đi, thực sự không phải lỗi của tớ, tất cả đều là do mạch não kỳ quặc của Lâu Yến Vy”.
Thật bó tay chịu thua, Lãnh Phú Cường nhìn chằm chằm Lâu Yến Vy nói: “Cô có thể thử bẻ cong thành thẳng với tôi, trong cục có người, chuyện gì cũng dễ làm”
Hả? Lâu Yến Vy lại choáng váng vì lời này.
Lúc thì nói mình không phải cong, lúc lại nói hãy đem mình bẻ cong thành thẳng.
Rốt cuộc là anh ta thẳng hay cong?
Lâu Yến Vy hoàn toàn rối rắm với vấn đề này, không hề để ý đến tấm lòng bên trong câu nói của Lãnh Phú Cường.
Cô gái ngớ ngẩn, đây là một lời tỏ tình mà.
Không còn cách nào khác, chuyện này cho chúng ta một lời nhắc nhở, khi chỉ số thông minh của hai bên đã không cùng đẳng cấp, lúc tỏ tình tuyệt đối đừng nói những lời cao thâm lại màu mè, bởi vì người bạn thích rất có thể sẽ… nghe không hiểu.
Đây là lần thứ hai Lãnh Phú Cường bày tỏ tình cảm của mình với Lâu Yến Vy, nói xong cũng có chút ngượng ngùng mà bỏ đi trước.
Lâu Yến Vy ngồi trong xe, vẫn còn rối rắm chẳng hiểu ra sao, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lãnh Phú Cường rồi lại quay sang nhìn Vạn Hoài Bắc.
“Ý của anh ta là sao chứ?”
Vạn Hoài Bắc vốn còn đang thót tim, nghe thấy câu này của Lâu Yến Vy liền thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Yến Vy không hiểu nhưng Vạn Hoài Bắc hiểu.
Nhưng anh ta vẫn giả vờ như không biết: “Tôi cũng chịu thôi, hay là chúng ta đi về trước?”
“Được, đi tìm chị gái tôi” Lâu Yến Vy mở cửa xe, để Vạn Hoài Bắc ngồi phía sau.
Lúc khởi động xe, Lâu Yến Vy đưa mắt nhìn về phía Lãnh Phú Cường đã rời đi khoảng hai giây.
Nhà cũ của họ Lục. Tô Lan Huyên tắm rửa xong thì đang chơi đùa cùng với lũ trẻ.
Tam Bảo và Tứ Bảo đã được Hạ Lăng và Hạ Bảo ôm trong lòng, cô không có phần của mình, đành ngồi trên thảm cùng Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng và Hạ Bảo khéo léo thay tã cho mấy đứa em của mình.
Hai vợ chồng nhìn nhau, Tô Lan Huyên đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩa: “Ông xã, nếu không chúng ta sinh thêm một đứa thứ ba?”