Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chấn Đông bị phun lên khắp mặt, bình tĩnh lấy tay lau mặt. "Hai người đang làm cái gì vậy?" Ông ta có nói gì khiến người ta cảm thấy buồn cười à? 

Tô Khánh Thành và Tô Lan Huyên đưa mắt nhìn nhau, Tô Khánh Thành nói: "Vậy thì thật là trùng hợp. Vợ cũ của tôi tên là Tần Huệ Mẫn, có lẽ là trùng họ trùng tên thôi nhỉ". 

Tần Chấn Đông hỏi: "Ông có bao nhiêu người vợ cũ? Không phải là vợ cũ của ông Thu Uyển hay sao?" 

“Tần Huệ Mẫn được đồng chí Tô lấy về sau khi mẹ tôi mất” Tô Lan Huyên lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Đồng chí Tần, nếu cha có ảnh thì đưa ra đây cho mọi người cùng xem, chắc không thể trùng hợp đến như vậy đâu" 

Nếu Tần Huệ Mẫn thực sự là em gái của Tần Chấn Đông, và là cô của cô, chẳng phải là Tô Lan Ninh sẽ trở thành em họ của cô ư? 

Đây là loại duyên phận máu chó gì vậy, vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn dính lại một chỗ với nhau? 

Tần Chấn Đông nói: "Bây giờ không có ảnh chụp ở đây, để lúc nào cha về tìm lại xem. Ad đúng rồi, người tên là Tần Huệ Mẫn mà hai người nhắc tới bây giờ đang ở  đâu?" 

“Bà ta đang ở trong tù” Tô Lan Huyên nói: “Năm đó bà ta bắt cóc Hạ Bảo và bị tóm ngay tại trận, con đã tống bà ta vào tù” 

Tần Chấn Đông: "." 

Nếu như người tên là Tần Huệ Mẫn này thật sự là em gái của ông ta, thì đúng là nan giải rồi đây. 

Nói tới đây, cũng không biết là mối nghiệt duyên gì, Tần Huệ Mẫn bắt cóc Hạ Bảo, bị tống vào tù, bây giờ Tần Kiều Lam cũng bị tống vào tù vì bắt cóc Hạ Bảo. 

Tô Lan Huyên cũng tự cảm thấy rằng mối duyên phận này cũng kỳ lạ quá rồi, VỖ tay an ủi động viên Tần Chấn Đông: "Đồng chí Tần, con thấy rằng loại người như Tần Huệ Mẫn, cũng không giống em gái của cha đâu." 

“Trước tiên đừng nói đến chuyện này nữa” Tần Chẩn Đông nhân cơ hội nói: “Lan Huyên, chuyện của Kiều Lam.” 

“Dừng lại” Tô Lan Huyên trực tiếp cắt ngang câu nói của Tần Chấn Đông: “Con đã nói trước rồi, chuyện của Tần Kiều Lam, miễn bàn đến, không phải là con không cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta năm lần bảy lượt khiêu khích, thật sự coi con là đức mẹ Mary đồng trinh à”. 

Nếu lúc đó không kịp thời tìm lại được Hạ Bảo, thì Hạ Bảo đã vào trong máy nghiền nát rồi, làm sao cô có thể tha thứ cho sự độc ác của Tần Kiều Lam được cơ chứ. 

Tần Chấn Đông thở dài một hơi: "Vậy thì xử lý theo quy định của pháp luật thì Kiều Lam sẽ phải ngồi tù mấy năm?" 

"Bắt cóc và giết người không thành cũng phải ngồi tù ít nhất mười năm" 

“Đứa nhỏ này, sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy cơ chứ? Tần Chẩn Đông đau lòng vỗ đùi một cái, đó là con gái ruột của ông ta đấy, làm sao ông ta có thể thờ ơ như không được. 

Tần Nhã Viên qua đời chưa được bao lâu, mới chớp mắt một cái Tần Kiều Lam lại xảy ra chuyện, những đả kích liên tiếp kéo đến, chẳng mấy chốc mà tóc của Tần Chấn Đông đã bạc đi rất nhiều. 

“Đừng có mà diễn khổ nhục kế trước mặt con” Tô Lan Huyên cầm lấy cốc nước: “Cho cô ta đi theo trình tự bình thường theo quy định của pháp luật đã là sự khoan dung lớn nhất của con dành cho cô ta rồi. Nếu không, lúc đó con sẽ tổng cô ta vào máy trộn nghiền nát thành trăm mảnh luôn”. 

Tần Chấn Đông cũng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn Tô Lan Huyên một cái, mãi một hồi lâu sau mới nói: "Đứa trẻ này, sao lòng dạ lại cứng nhắc khô khan vậy cơ chứ." 

Những lời này khiến vẻ mặt của Tô Lan Huyên ngay lập tức trở nên lạnh lùng, cô cười nhạo: "Tất cả đều là nhờ đồng chí lão Tần đấy thôi. Chs đã dạy dỗ được hai đứa con gái vô cùng ngoan ngoãn. Bữa ăn hôm nay con thấy rằng cũng không cần phải tiếp tục ngồi đây nữa" . 

“Lam Huyên” Tần Chấn Đông nhận ra vừa rồi mình đã nói quá lời, vội vàng giải thích: “Cha cũng là do sốt sắng mà nhất thời lỡ lời” 

“Ông nói không sai, lòng dạ của Tô Lan Huyên tôi đây từ trước đến nay đều lạnh lùng khô khan” Tô Lan Huyên đứng dậy nói: “Nếu ai dám động đến con trai của tôi dù chỉ một chút, Tô Lan Huyên tôi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đầu” 

Vứt lại câu này, Tô Lan Huyên bước ra ngoài, Tần Chẩn Đông muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy xấu hổ mất mặt liền ra hiệu cho Tô Khánh Thành đi. 

Tô Khánh Thành đứng dậy chạy ra bên ngoài đuổi theo cô. 

Thời gian để Tần Chấn Đông tiếp xúc với Tô Lan Huyên quá ngắn ngủi, ông ta không hiểu gì nhiều về Tô Lan Huyên. Còn Tô Khánh Thành là người chứng kiến Tô Lan Huyên lớn lên từng ngày, ông ta ít nhiều cũng hiểu một vài thứ về cô. 

Tô Lan Huyên không phải là người lạnh lùng cứng nhắc, mà là, không phải là người có thể nhân nhượng không giới hạn. 

Nếu Tô Lan Huyên thực sự là một người vô tình, ông ta đã không thể tận hưởng cuộc sống về già của mình một cách thoải mái như vậy. 

Nhưng cho dù có là một người khẩu và tâm phật đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể không phản kháng được. 

“Lan Huyên” Tô Khánh Thành mỉm cười nói: “Cha uống nhiều quá rồi, hay là con tiễn cho một đoạn nhé.” 

“Nếu uống nhiều rồi thì gọi xe taxi đi hoặc là thuê người lái xe hộ” Giọng điệu của Tô Lan Huyên không được tốt cho lắm, cô biết Tô Khánh Thành đến là để làm thuyết khách nói giúp cho Tần Chấn Đông. 

“Người khác lái xe, làm sao có thể khiến cha cảm thấy thoải mái bằng con gái của 

cha lái được cơ chứ? Tô Khánh Thành cũng không quan tâm Tô Lan Huyên có đồng ý hay không, liền mở cửa xe ra và ngồi vào ghế. 

Tô Lan Huyên bất lực nói: "Đồng chí Tô này, da mặt của cha càng ngày càng dày rồi đấy" 

Tô Khánh Thành bật cười vài tiếng: "Chiêu này là cha học từ con đấy" Tô Lan Huyên mở cửa xe ra rồi ngồi vào, đưa Tô Khánh Thành quay trở về. 

Dọc theo đường đi, Tô Khánh Thành không nói lời nào, quan sát sắc mặt của Tô Lan Huyên, lúc sắp đi tới nhà, ông ta mới mở miệng hỏi: "Con rể dạo gần đây có đối xử tốt với con không? Mấy đứa nhỏ có nghe lời không?" 

Tô Lan Huyên tập trung nhìn về phía trước lái xe: "Tất cả đều rất ổn, con đã tìm được một trường học cho Hạ Bảo và Hạ Lăng, hai đứa chúng nó bây giờ đều đã đi học bình thường rồi." 

"Hai đứa chúng nó thật thông minh, sau này hai đứa các con cứ chờ mà hưởng phúc thôi. Tam Bảo và Tứ Bảo trông cũng vô cùng phúc hậu, đều rất tốt." Tô Khánh Thành cười nói: "Năm đó thật là may mắn khi hai đứa trẻ đó vẫn sống thật tốt. Lan Huyên, cha cũng cảm ơn con vì đã chịu tha thứ cho cha." 

Tô Lan Huyên biết Tô Khánh Thành muốn nói gì khi nghe Tô Khánh Thành nói về mấy đứa trẻ. 

Cô có thể tha thứ cho người đã bỏ rơi con của cô như Tô Khánh Thành, thì tại sao cô lại không thể tha thứ cho Tần Kiều Lam được cơ chứ? 

"Đồng chí Tô, con phát hiện ra đầu óc của cha thật sự đã thông minh hơn nhiều rồi đấy, nếu lúc Tần Huệ Mẫn còn ở đây cha có thể thông minh bằng một nửa bây giờ, thì cũng không đến nỗi bị Tần Huệ Mẫn lừa gạt biết bao nhiêu năm như vậy." 

“Vậy sao” Tô Khánh Thành đưa tay xoa xoa đầu của mình, cười cười, rồi thở dài nói: “Có lẽ là bây giờ tuổi tác đã cao rồi, cho nên cha có thể thấy rõ ràng mọi chuyện hơn” 

Khi xe đến trước cửa nhà họ Tô, Tô Lan Huyên dừng xe lại, nghiêng đầu qua nhìn. Tô Khánh Thành: “Hai chuyện này tuy trông có vẻ giống nhau, nhưng bản chất lại k nhau. Nếu Tần Kiều Lam được thả ra ngoài, cô ta chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ, con cũng không có khoan dung rộng lượng như vậy, đi dung túng cho những kẻ tội phạm. Nếu không, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó thì con hổi hận còn không kịp nữa rồi." 

“Cha có thể hiểu được” Tô Khánh Thành gật đầu: “Loài vật còn có lúc bảo vệ những đứa con của tụi nó, huống chi là con người, nhưng mà Lan Huyên à, cha ruột của con ở đó, con cũng đừng nói những điều gây tổn thương người ta quá. Ông ta cũng chỉ muốn bảo vệ con gái của mình, cũng giống như con bảo vệ Hạ Bảo và Hạ Lăng vậy đó." 

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm Tô Khánh Thành: "Con phát hiện ra rằng hôm nay cha đúng là rất biết ăn nói đấy ạ." 

Cùng là đang cầu xin giống như nhau, nhưng tài ăn nói khác nhau thì hiệu quả cũng khác. 

Lời nói của Tần Chẩn Đông khiến người ta tức giận, còn lời nói của Tô Khánh 

Thành khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều. 

“Ha ha.” Tô Khánh Thành gãi đầu cười: “Con đừng quên rằng, cha con từng là nhân vật tung hoành ngang dọc trong giới kinh doanh, tài ăn nói đều là những thứ cơ bản mà thôi.” 

Tô Lan Huyên mỉa mai: "Đúng là một nhân vật tầm cỡ. Dù sao thì có thể đi vào bước đường suýt chút nữa phá sản phải nhờ vào việc gả con gái đi mới kéo được vốn đầu tư, cũng khá là hiếm gặp." 

Tô Khánh Thành: "..". Chiếc áo khoác bông nhỏ nhắn này thực sự rất thoáng khí. 

 

“Cha về ngủ tiếp đây, con đi về một mình lái xe chậm một chút ” Tô Khánh Thành mở cửa bước xuống xe, tức giận hầm hầm đi vào nhà.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận hầm hầm của Tô Khánh Thành, Tô Lan Huyên đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Tô Lan Huyền quay xe lại, cô định vẫn sẽ đến biệt thự Nam Sơn để thăm Lục Đồng Quân.

Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, Tô Lan Huyền đang chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có một người lao ra.

Tô Lan Huyên phanh gấp theo bản năng, chiếc xe dừng lại, cái người lao ra cũng kinh hoàng hoảng hốt, anh ta vội vội vàng vàng, cũng không có nhìn Tô Lan Huyên, nói lời xin lỗi với Tô Lan Huyên: “Thành thật xin lỗi”

Tô Lan Huyền ổn định lại tâm lý, lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy rõ người vừa lao ra, kinh ngạc hét lên: “Hạo Trần”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK