Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được nhiều lắm.” Lục Đồng Quân nới lỏng cà vạt, cởi cúc tay áo, nói: “Hôm nay anh đã gặp Dawa, anh ta đã nhìn thấy Lệ Quốc Phong

Tô Lan Huyên không biết Dawa, vừa nghe có tin tức về Lệ Quốc Phong, cô lập tức vui mừng.

“Lệ Quốc Phong cũng ở thị trấn này sao?” “Rất có thể” Lục Đồng Quân nói: “Dawa nói đã nhìn thấy biên giới, có nghĩa là Lệ Quốc Phong đã nhập cảnh rồi. Lan Huyên, đừng lo lắng, sẽ sớm tìm được người thôi, anh đã cho người của Bóng Đêm đi loan tin rồi, bất cứ ai cung cấp manh mối hoặc giúp bắt được Lệ Quốc Phong sẽ được thưởng”

“Lục Đồng Quân, em thấy có rất nhiều trẻ mồ côi trên đường đi hôm nay. Lâu Yến Vy nói, mỗi năm đất nước này lại

có thêm hàng triệu trẻ mồ côi như vậy, nên em có một ý tưởng”

“Hả? Ý tưởng gì?”

“Thành lập cô nhi viện” Khi Tô Lan Huyên nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng cô rất bất ngờ, lúc đó đã nảy ra suy nghĩ này: “Hạ Lăng và Bé Bảo lớn lên trong cô nhi viện. Hôm nay nhìn thấy những đứa trẻ đó, em lại nghĩ đến chuyện Hạ Lăng và Bé Bảo trước đây đã phải trải qua”.

“Có thể thực sự chỉ như muối bỏ biển thôi nhưng em không muốn xấu hổ với bản thân mình, mở cô nhi viện để hỗ trợ những đứa trẻ đó, khi chúng ta về nước, cũng có thể thành lập một trại trẻ mồ côi để giúp đỡ những trẻ em khó khăn”.

“Lan Huyên, việc thành lập cô nhi viện ở đây quá khó. Có hàng vạn đứa trẻ mồ côi ở đây, một khi mở cửa, bọn họ..” Lục Đồng Quân đang nói nửa chừng thì thấy ánh mắt âm u của Tô Lan Huyên, lập tức thay đổi giọng điệu, mỉm cười: “Được, vợ muốn làm gì thì làm, anh sẽ làm hết vì vợ, tài chính trong nhà đều nằm trong tay em, em có thể chi tiêu tùy ý.”

“Chồng, em biết anh là người tốt nhất mà” Tô Lan Huyên vui vẻ ôm Lục Đồng Quân: “Chồng, anh yên tâm, chuyện này em sẽ thận trọng, không phải người nào cũng ra tay giúp đỡ, hơn nữa em cũng biết ở đây mọi người không yên tâm về anh, nếu chúng ta nhận nuôi những đứa trẻ đó, cũng có thể giúp anh ổn định lòng người, dù là đen hay trắng, cũng sẽ phải kính trọng anh mấy phần, sau này làm việc cũng thuận lợi hơn”

Phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn thay đổi thời tiết.

“Lan Huyên của anh chu đáo quá.” Lục Đồng Quân không có phủ nhận lời nói của Tô Lan Huyên, nếu như thật sự có thể tích góp được danh tiếng, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của

Tô Hạo Trần giấu đi tâm trạng trong ánh mắt, vâng lời: “Vâng thưa cha”

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Tô Lan Huyên mặc trang phục địa phương cùng Lục Đồng Quân đến bữa tiệc mừng thọ của Nika.

Đương nhiên Hạ Đình Hạ Vân cũng đi theo Lục Đồng Quân.

Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy mỗi người một lối.

Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc ở cùng nhau, Vạn Hoài Bắc bị thương ở tay nên tạm thời sẽ không đi dự tiệc mừng thọ, thân phận của Lâu Yến Vy cũng rất đặc biệt, không tiện tham dự nên cũng không tới.

Nhưng Lâu Yến Vy không phải là người có thể ở trong khách sạn suốt được, đến khi trời tối Lâu Yến Vy mới đi ra ngoài.

Vạn Hoài Bắc cũng theo sau. Dù Lâu Yến Vy có đi đâu thì anh ta cũng phải đi theo đó.

Không lâu sau khi rời khách sạn, hai người họ đã bị hàng chục người bao vây.

Lâu Yến Vy nhìn lướt qua và bắt đầu đếm: “Một, hai, ba… tổng cộng là năm mươi tám người”

Năm mươi tám người vây kín Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc đến mức con kiến cũng không chui qua lọt. Đây là một con hẻm cụt, nếu không có võ nghệ cao cường thì đừng hòng nghĩ tới chuyện tẩu thoát.

Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc không hề tỏ vẻ hoang mang hay sợ hãi mà họ rất bình tĩnh. Nói theo lời của Vạn Hoài Bắc thì việc họ bị đuổi giết là chuyện bình thường như cơm bữa.

Tuy nhiên, Vạn Hoài Bắc vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của người thân, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Mẫu Dạ Xoa, cô có chắc chắn sẽ đánh gục được tất cả bọn họ không?”.

“Anh thật sự cho rằng tôi là thần thánh sao, tám người thì không sao chứ năm mươi tám người mà nhào vào đánh cùng một lúc thì sẽ khiến tôi kiệt sức mất” Lâu Yến Vy trợn mắt nói: “Chắc chắn đám người này nhắm vào anh, anh đừng liên lụy đến tôi”

Lâu Yến Vy lùi lại từng bước và nói: “Nếu mấy người muốn bắt anh ta thì cứ bắt đi. Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một người qua đường mà thôi.”

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà mà” Vạn Hoài Bắc nghiến răng, dùng hai tay kéo mạnh Lâu Yến Vy lại: “Cô đừng hòng bỏ rơi tôi. Trước kia cô liên lụy đến tôi, bây giờ đến lượt tôi liên lụy lại cô”.

Vạn Hoài Bắc có thể có bao nhiêu sức mạnh với đôi tay bó bột của mình chứ?

Vạn Hoài Bắc là người chỉ huy thứ hai trong tổ chức Bóng Đêm, bất cứ ai trong đám người này sẽ nghĩ rằng họ đang nhắm đến Vạn Hoài Bắc. Thế nhưng tên cầm đầu lại chỉ vào Lâu Yến Vy: “Người mà chúng tôi muốn bắt chính là cô”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK