Tần Kiều Lam đặt đứa bé xuống, nói: “Không có gì khác thường, sao vậy?”
“Vừa rồi tôi phát hiện.” Lục Minh Húc còn chưa dứt lời thì dưới lầu vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt.
“Có chuyện gì xảy ra?” Tần Kiều Lam nhíu mày, nghiêm nghị hỏi thuộc hạ.
Lập tức có người vội vàng chạy lên lầu: “Thưa cô cả, có một đám lưu manh đang đánh nhau, hình như vì tranh giành phụ nữ nên phải ở đây phân thắng bại”
Tần Kiều Lam không vui: “Đã trễ như vậy, bình thường ở chỗ này cũng không có ai, sao giờ lại có người tới? Đuổi bọn họ đi cho tôi”
Lục Minh Húc nói: “Đừng, nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ kinh động đến cảnh sát, vậy sẽ gặp phiền toái”.
Động tĩnh dưới lầu càng lúc càng lớn, hình như thật sự xảy ra ẩu đả, trong đó còn có giọng phụ nữ cổ vũ nữa.
"Ây da, hai anh thật làm khó em quá, hai người đều đẹp trai như vậy, lại còn yêu em nữa, hai anh nói xem em phải chọn như thế nào đây?” Giọng nói ỏn ẻn này nghe muốn nổi da gà..
Tần Kiều Lam sởn gai ốc, nói: “Cứ theo đà này, cho dù không đuổi đám người đó đi thì cũng sẽ kinh động đến cảnh sát”
Đứng trên sân thượng có thể trông thấy động tỉnh phía dưới, dưới lầu tụ tập hơn hai mươi người, chia làm hai phe. Một người phụ nữ tóc ngắn khá xinh đẹp, dáng người cũng rất nóng bỏng đang đứng chính giữa, dáng vẻ rất xoắn xuýt, khó xử.
“Nếu không thì hai anh đánh một trận đi, ai thắng thì em theo người đó, em thích kẻ mạnh cơ” Người phụ nữ ngượng ngùng lại lẳng lơ, hai loại khí chất trên người cô ta, vậy mà không có cảm giác không ổn tí nào.
Sao Tô Lan Huyên lại thấy cái phong cách này hơi quen mắt.
Tần Kiều Lam nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn thì lập tức không thoải mái, từ sau khi mặt cô ta bị hủy dung, thấy người nào mà đẹp hơn mình thì trong lòng cô ta sẽ không thoải mái như thế.
“Hồng nhan họa thủy” Tần Kiều Lam nói thầm một câu: “Đi, chúng ta xuống dưới nhìn xem, xem rốt cuộc người phụ nữ này sẽ thuộc về ai?
“Những người đó đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, cô không cảm thấy kỳ quái hay sao?” Lục Minh Húc vẫn rất lo lắng: “Cô là tội phạm truy nã đấy”
“Ai biết tôi là tội phạm truy nã đâu nào? Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đó, bọn côn đồ này đang tranh giành tình nhân, loại chuyện như thế này thường hay xảy ra trên đường này lắm, anh chưa thấy qua là do hiếm thấy mà thôi. Nếu những người
này thật sự có vấn đề thì người đến phải là cảnh sát mà không phải đám người kia”
Nói xong, Tần Kiều Lam đi xuống lầu coi náo nhiệt, Tô Lan Huyên thấy Tần Kiều Lam định xuống lầu thì cô sẽ có cơ hội ôm Tứ Bảo đi, nhưng hết lần này đến lần khác, lúc này Tần Kiều Lam lại quay ngược trở về ôm Tứ Bảo đang ngủ say lên: “Tứ bảo, dì nhỏ mang cháu đi xem náo nhiệt nhé”
Tần Kiều Lam không yên tâm để Tứ Bảo ngủ một mình trên ghế sô pha, tuy không có cơ hội xoay chuyển tình thế nhưng chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?
Tô Lan Huyền ảo não, hận không thể tiến lên cướp cậu nhóc về, loại cảm giác chờ đợi này quá đau khổ.
Lục Đồng Quân cũng không ngờ Tần Kiều Lam sẽ quay trở lại ôm đứa bé đi, cô ta mang tất cả mọi người xuống lầu, Lục Đồng Quân từ trên mái nhà xuống hội hợp với Tô Lan Huyên.
“Làm sao bây giờ, không đoạt được Tứ Bảo về thì chúng ta phải chịu bị ràng buộc, không làm được gì cả” Lòng Tô Lan Huyên nóng như lửa đốt. Lục Đồng Quân trấn an, nói: “Đừng nóng vội, đợi tí nữa xem Lâu Yến Vy có thể tìm cơ hội đoạt lại hay không?