Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải Tứ Bảo, không phải Tứ Bảo Tô Lan Huyên kích động kêu lên, đối với cô đây là niềm an ủi lớn nhất.

Cảnh sát Vương nói: “Ông Lục, đoạn tay chân cụt này không phải của con ông nhưng loại phương pháp cực đoan này, nếu đứa bé thực sự rơi vào tay đối phương thì cũng rất nguy hiểm. Chúng ta phải tìm ra người càng sớm càng tốt. Điều này đòi hỏi ông Lục cố gắng hết sức hợp tác, chúng tôi cần phải tra xét mối quan hệ cá nhân của ông Lục và bà Lục một lần nữa”

Nói một cách đơn giản, đối phương có thể là kẻ thù hoặc người nào đó trong lĩnh vực kinh doanh.

Hiện tại cảnh sát đã xếp vụ án này vào loại trọng điểm và rất nhiều cảnh sát đã được điều động.

Tô Lan Huyên suy xét tất cả những người cô biết ở trong đầu một lần, bất cứ điều gì cô biết hoặc nghi ngờ, cô đều báo cho cảnh sát.

Tần Kiều Lam vẫn luôn là tình nghĩ nhiều nhất. Cô ta có tiền án, Tô Lan Huyên cũng tin rằng chính là Tần Kiều Lam.

Ở phía Lục Đồng Quân cũng có không ít kẻ thù, hai người đều có kẻ thù, điều này cần phải điều tra phân loại ra ngày tháng cụ thể.

Sau khi hoàn thành tất cả ghi chép thì trời đã rạng sáng.

Lục Đồng Quân lặng lẽ nhìn hai mắt Trần Hương Thủy sưng lên vì khóc, nhìn vẻ mặt đang mê man của Tô Lan Huyên, thấy ông cụ Lục không ăn được và Tam Bảo không ngừng khóc. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận thức được lúc anh đang hăm hở trên con đường công danh thì những người này dần dần trở thành điểm. yếu của anh, khả năng lớn nhất của anh không phải là trở thành huyền thoại trong giới kinh doanh mà là giữ cho gia đình bình an vô sự.

Anh là trụ cột của gia đình này, anh không thể gục ngã, cũng không thể để lộ dấu vết mệt mỏi.

Làm sao Lục Đồng Quân có thể chỉ dựa vào mỗi bên cảnh sát đi tìm Tứ Bảo? Có người cảnh sát không thể động đến được cũng như không xử lý được thì để đấy anh động, để anh xử lý.

Lục Đồng Quân bắt Tô Lan Huyên trở về phòng: “Vợ à, hãy tin anh, anh sẽ mang Tứ Bảo trở về”.

Tô Lan Huyên không nói chuyện, ánh mắt vô hồn.

Lục Đồng Quân hít sâu một hơi, cầm áo khoác bước ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.

“Hạ Đình, Hạ Vân, Vệ Đông, Vệ Tây, lập tức triệu tập tất cả người của Bóng Đêm, đồng thời mang đến đây tất cả những ai có ân oán với Bóng Đêm hoặc nhà họ Lục, tìm hết cho tôi, tôi sẽ thẩm vấn từng người một.”

Lục Đồng Quân đưa ra lệnh này, khắp đường phố đều hoảng sợ, toàn bộ giới kinh doanh cũng nơm nớp lo sợ.

Lục Đồng Quân giậm chân một cái, toàn bộ Thủ đô đều phải chấn động, quả thật điều này không sai.

Kẻ bắt cóc đứa bé đã dám dùng phương thức lấy đoạn tay chân cụt kia để khiêu khích anh, vậy thì Lục Đồng Quân không có gì phải nể nang nữa mà quyết đánh đến cùng.

Lục Đồng Quân để cho giới truyền thông công khai chuyện Tứ Bảo bị bắt cóc, chỉ cần ai có thể cung cấp được manh mối sẽ được thưởng ba mươi tỷ, nếu dám làm tổn thương Tứ Bảo thì anh có thể đào mồ chôn của tổ tiên kẻ đó.

Chuyện này nếu đổi sang người khác, làm gì có ai dám thách thức kẻ bắt cóc một cách công khai như vậy. Nếu như bất cẩn chọc giận kẻ bắt cóc thì có thể sẽ làm hại đứa bé.

Lục Đồng Quân cũng đã từng lo lắng điều này, nhưng nếu lúc này lo lắng sẽ bị kẻ kia dắt mũi, Tứ Bảo càng thêm nguy hiểm.

Biệt thự Nam Sơn.

Lục Đồng Quân đã thẩm vấn một vài nhóm người, mỗi nhóm đều được phục vụ” bởi bốn con chó ngao Tây Tạng.

Hầu như mỗi người đều ngang tàng đi vào và bị khiêng ra ngoài.

Từ sáng đến tối, Lục Đồng Quân đã xử không dưới năm mươi người, tất cả đều có ân oán từ trước.

Bốn con chó ngao Tây Tạng kêu lên một tiếng thì lại có một người khác ngất xiu.

“Mang ra đi” Lục Đồng Quân xua tay, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng từ đầu đến cuối như thể từ địa ngục bò lên khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Hạ Đình bước vào: “Lão đại, Chu Á được đưa tới rồi”. Lục Đồng Quân đan hai tay vào nhau, ánh mắt lạnh lùng: “Mang vào đi”

Chẳng mấy chốc, Chu Á đã chống gậy bước vào. Sau khi bị Tần Kiều Lam làm bỏng, anh ta vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng thương. Từ trên TV anh ta cũng biết được rằng con trai út của Lục Đồng Quân đã bị bắt cóc, nhưng nó không liên quan gì đến anh ta. Ai biết được Lục Đồng Quân lại cử người đến bắt anh ta tới đây.

Lúc người của Lục Đồng Quân tìm đến chỗ ở của Chu Á, Chu Á chỉ mặc một chiếc quần cộc và đang thay thuốc. Sau đó đến cái quần cũng không đợi anh ta mặc đã đưa anh ta đến đây trong tình trạng như thế này.

Chu Á đã từng một lần nhếch nhác trước mặt Lục Đồng Quân rồi, lần này lại càng nhếch nhác hơn.

Chu Á kẹp chặt hai chân lại, giận dữ xen lẫn xấu hổ nói: “Lục Đồng Quân, dù sao tôi cũng là lão đại của Địa Sát, anh năm lần bảy lượt nhục nhã tôi như vậy, có quả đáng không? Có thể giết, không thể nhục”

Lục Đồng Quân ngồi trên ghế chính, từ trên nhìn xuống, bốn con chó ngao Tây Tạng nằm dưới chân anh, lồng trên người chúng xù lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới xé nát Chu Á.

“Có phải anh trộm Tứ Bảo đi không?”

Lục Đồng Quân không có thời gian nói nhảm với những người này, những người bị đưa tới đều trực tiếp giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK