Lão Tiết tới biệt thự Nam Sơn có việc. Vạn Hoài Bắc tạm thời dẫn Hạ Lăng ra ngoài. Lục Đồng Quân cùng lão Tiết vào thư phòng: “Lão Tiết, trong đám người mới năm nay có ai khiến ông hài lòng không?”
Lão Tiết lắc đầu: “Thanh niên thời nay càng ngày càng kém cỏi, sức khỏe quá tệ, tôi chỉ có thể nói tôi đã làm hết sức.”
“Đây không phải là phong cách của ông.” Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc: “Thằng bé lúc nãy ông đã huấn luyện bao lâu?”
“Ba tháng.” Lão Tiết giơ ba ngón tay lên. Nhắc tới Hạ Lăng, trên mặt ông tràn đầy tươi cười, tự hào nói: “Thiên phú của thằng nhóc còn cao hơn cả cậu năm đó. Nó nghe nói cậu rất lợi hại nên cứ đòi tôi dẫn nó tới gặp cậu để nó được mở mang tầm mắt.”
Ba tháng mà bắn trúng vòng 8 điểm, hơn nữa chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi. Lục Đồng Quân hơi khiếp sợ: “Thằng bé am hiểu nhất là gì?”
Lão Tiết lắc đầu. Lục Đồng Quân nhíu mày, không có am hiểu à? Không chờ Lục Đồng Quân lên tiếng, lão Tiết cười tủm tỉm nói: “Cái gì Hạ Lăng cũng thể hiện thiên phú siêu cao. Kỷ lục mà cậu để lại trên đảo Hoa Mai đã có hai hạng mục bị nó phá kỷ lục, còn lại cách phá vỡ kỷ lục không còn xa nữa.”
Đảo Hoa Mai là tổng bộ của tổ chức Bóng Đêm, đồng thời cũng là căn cứ huấn luyện. Một đứa bé có thiên phú như vậy quả là vạn dặm mới có một, chẳng trách lão Tiết lại vui mừng đến thế.
“Đã điều tra bối cảnh của thằng bé đó chưa?” Lục Đồng Quân không yên lòng: “Cha mẹ thằng bé là ai?”
Lão Tiết từng có một đứa cháu trai, một năm trước đã qua đời vì sự cố, đó là khúc mắc trong lòng lão Tiết. Tuổi tác của Hạ Lăng tương tự như cháu trai của lão Tiết, Lục Đồng Quân sợ lão Tiết bắt cóc Hạ Lăng để thỏa mãn tình thương của mình với cháu trai.
Nghe vậy, lão Tiết không vui, hừ mấy tiếng: “Sao hả? Cậu còn sợ tôi bắt cóc thằng bé à? Tôi đã điều tra bối cảnh của Hạ Lăng rồi, nó chỉ là trẻ mồ côi, không cha không mẹ thôi. Dù sao tôi nhất định phải giữ lại thằng bé, cậu xem rồi làm đi.”
Thấy lão Tiết càn quấy, Lục Đồng Quân dở khóc dở cười. Lão Tiết cũng coi như là thầy của anh, Lục Đồng Quân rất kính trọng ông ấy.
Đại sảnh, Hạ Lăng ngồi thẳng lưng như ông cụ non, hai chân nhàm chán đong đưa, khuôn mặt tròn trịa, rất tinh xảo xinh đẹp. Vạn Hoài Bắc ngứa ngáy muốn nhéo một phát.
“Nhóc c… Hạ Lăng đúng không? Tới đây ăn chuối đi.” Vạn Hoài Bắc muốn kêu nhóc con, nhưng đến bên miệng lại đổi thành Hạ Lăng, thằng bé này quá hung ác.
Hạ Lăng khoanh tay trước ngực quan sát Vạn Hoài Bắc, giọng điệu già đời: “Chú chính là Vạn lão nhị hả?”
Vạn Hoài Bắc đen mặt: “…”
Hạ Đình Hạ Vân không nhịn dc bật cười. Đã lâu lắm rồi không ai gọi danh hiệu Vạn lão nhị này. Danh hiệu này tồn tại là vì thứ hạng của Vạn Hoài Bắc ở trên đảo Hoa Mai vẫn nằm dưới Lục Đồng Quân, là hạng hai vạn năm, cho nên mới bị gọi là Vạn lão nhị.
Vạn Hoài Bắc trừng Hạ Đình Hạ Vân, quay sang cười tủm tỉm với Hạ Lăng: “Cháu sùng bái chú lắm đúng không? Đừng quá say mê anh, anh chỉ là…”
Hạ Lăng bĩu môi: “Vô tư thật đấy, chưa từng đạt hạng nhất lần nào mà còn có thể tự luyến như thế.”
Vạn Hoài Bắc: “…”
“Ê nhóc con, cháu không thể đâm vào tim chú như thế! Cháu biết cái gì chứ! Chú cũng muốn vượt qua lão đại, nhưng thực lực không cho phép.” Vạn Hoài Bắc ôm ngực, vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Cháu muốn vượt qua lão đại thì chờ thêm mười năm nữa đi.”
Hạ Lăng lười quan tâm anh ta. Vạn Hoài Bắc lại cười hì hì sáp lại gần hỏi: “Chẳng lẽ cháu bị lão Tiết bắt cóc thật? Cha mẹ cháu đâu? Nhà cháu chỗ nào? Chú dẫn cháu đi tìm cha mẹ được không?”
Vạn Hoài Bắc thầm nghĩ trẻ con bình vừa nghe thấy tìm cha mẹ thì đều rất phấn khởi. Nhưng anh ta quên mấy Hạ Lăng là đứa trẻ có thể ném phi tiêu trúng vòng 8 điểm, dám khiêu chiến Lục Đồng Quân, có thể là một đứa trẻ bình thường sao?
“Hừ! Cháu không phải là con nít lên ba, cháu đã bốn tuổi rưỡi.” Hạ Lăng quay sang nhảy xuống ghế, chắp tay sau lưng đi ra ngoài đại sảnh. Coi mình là con nít ba tuổi dỗ dành à? Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Vạn Hoài Bắc suýt nữa cười phun: “Cháu hừ là có ý gì?” Anh ta lại hỏi Hạ Đình Hạ Vân bên cạnh: “Con nít thời nay đều cá tính như thế hả?”
Lục Đồng Quân và lão Tiết vừa xuống lầu, không thấy Hạ Lăng ở trong nhà. Lão Tiết nóng nảy, hỏi Vạn Hoài Bắc: “Hạ Lăng đâu?”
“Ra ngoài rồi. Thằng nhóc đó người bé tí mà khẩu khí không bé chút nào. Mặt mũi đáng yêu mà nói chuyện lại chẳng đáng yêu.” Vạn Hoài Bắc phát hiểu cảm nghĩ.
Lão Tiết hỏi: “Có phải cậu đã nói gì với thằng bé không?”
Vạn Hoài Bắc mờ mịt: “Không có, tôi chỉ nói là dẫn nó đi tìm cha mẹ…”
“Hỏng rồi!” Lão Tiết đập hai bàn tay: “Cậu đúng là vạch áo cho người xem lưng.”
Biệt thự Nam Sơn rất lớn. Hạ Lăng đang đi dạo loanh quanh, tìm tảng đá ngồi xuống bên hồ nhân tạo. Hạ Lăng không vui, cậu thường xuyên nghe các bạn bè trên đảo hỏi về cha mẹ. Nhưng từ khi chào đời tới nay, cậu chưa từng gặp cha mẹ mình bao giờ. Cậu lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng luôn bắt nạt cậu, cậu liền chạy ra ngoài, gặp lão Tiết, được mang về đảo Hoa Mai.
Cậu chưa từng gặp cha mẹ bao giờ, nhưng cậu lại rất khát vọng có cha mẹ, chẳng qua chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Khi Lục Đồng Quân tìm thấy Hạ Lăng thì Hạ Lăng đang ôm đầu gồi ngồi trên tảng đá dưới ánh đèn đường màu cam, bóng dáng nho nhỏ. Không hiểu sao trái tim Lục Đồng Quân lại co rụt. Cho dù nói chuyện bằng giọng điệu người lớn, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Cháu không vui à?” Lục Đồng Quân đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng. Khuôn mặt Hạ Lăng tràn ngập tức giận, viết đầy hai chữ không vui, xoay lưng sang chô khác.
Lục Đồng Quân bị dáng vẻ của Hạ Vân chọc cười, bàn tay đặt lên vai Hạ Lăng: “Khóc nhè à?”
“Cháu không khóc.” Hạ Lăng hít mũi: “Cháu mới không khóc nhè đâu. Chỉ có con nít ba tuổi mới khóc nhè. Cháu đã bốn tuổi rưỡi.”
Lục Đồng Quân dở khóc dở cười. Một người luôn lạnh nhạt như anh lần đầu tiên có kiên nhẫn với một đứa bé như thế, cảm thấy con nít đúng là sinh vật đáng yêu nhất thế gian này.
“Được rồi, Hạ Lăng là một chàng trai nhỏ, sẽ không khóc nhè.”
Hạ Lăng ngẩng đầu, bỗng hỏi: “Chú có cha mẹ không?”
Nhớ tới lời nói của lão Tiết, Lục Đồng Quân suy nghĩ rồi trả lời: “Có. Ai cũng có cha mẹ, bất kể là vì lý do gì mà cha mẹ cháu không ở bên cạnh cháu, nhưng rồi một ngày nào đó, cha mẹ cháu sẽ đến đón cháu.”
“Chú nói thật ạ?” Đôi mắt Hạ Lăng sáng ngời. Suy cho cùng thằng bé vẫn chỉ là con nít mà thôi.
Lục Đồng Quân gật đầu: “Ừ.”
Thấy vẻ mặt phấn khởi của Hạ Lăng, Lục Đồng Quân âm thầm quyết định phải tìm được cha mẹ ruột cho Hạ Lăng.
Khi Vạn Hoài Bắc và lão Tiết tìm tới nơi thì thấy Lục Đồng Quân và Hạ Lăng đang ngồi bên nhau, có vẻ trò chuyện rất hợp ý, cho nên không quấy rầy. Vạn Hoài Bắc nhìn chằm chằm hai bóng lưng một lớn một nhỏ đằng trước. Cảnh tượng này quá ấm áp.
Lần này lão Tiết rời khỏi đảo mua đồ, cần ở lại đây mấy ngày, Hạ Lăng tạm thời được an bài ở lại biệt thự Nam Sơn. Có một đứa trẻ, Lục Đồng Quân cảm thấy biệt thự Nam Sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Tô Lan Huyên cùng đồng nghiệp ăn cơm xong rồi về nhà, lẳng lặng ngồi một mình trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên tai cô vang vọng lời nói của Thái Thu Tâm.
Đàn ông không thể chịu được bạn gái mình từng phá thai, hoặc từng sinh con.
Tô Lan Huyên cầm di động mở Zalo của Lục Đồng Quân, nhưng không biết nên nói gì, viết được mấy dòng rồi đều xóa hết.
Đêm nay, Tô Lan Huyên mất ngủ, trằn trọc mãi cho tới hừng đông.
Hôm nay thứ bảy không cần đi làm. Tô Lan Huyên muốn ở trong nhà ngủ nướng, lại có một vị khách không mời mà đến tới tận nhà.
Tô Lan Huyên miễn cưỡng đi ra mở cửa. Người đứng bên ngoài chính là Tô Lan Ninh.
“Chị còn chưa dậy à? Đều sắp tới trưa rồi.” Tô Lan Ninh cười khẽ. Cô ta mặc váy đầm màu sắc tươi sáng, nụ cười ngọt ngào, trông như em gái hàng xóm, nếu đối diện là một người đàn ông thì đã sớm bị Tô Lan Ninh chinh phục. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Tô Lan Huyên lười biếng tựa lưng vào cửa: “Nghĩ quẩn hay sao mà lại tới đây chịu ngược vậy hả?”
Tô Lan Ninh và Tô Khánh Thành thay phiên nhau xuất hiện, hơn nữa mắng còn không chịu rời đi, khiến Tô Lan Huyên rất phiền lòng.
“Hôm nay thứ bảy, chúng ta cùng đi dạo phố đi.” Trên mặt Tô Lan Ninh không có chút oán hận nào, vẻ mặt như chị em thân thiết: “Chị à, em thật lòng muốn làm hòa với chị, chị cho em một cơ hội đi.”
Tô Lan Huyên không biết Tô Lan Ninh lại có âm mưu gì. Cô cười lạnh: “Làm hòa? Đầu cô bị cửa kẹp hả?”
Không chừng trong lòng Tô Lan Ninh đang suy nghĩ mưu kế ác độc nào đó để hãm hại cô, làm hòa? Cô không tin nửa chữ của cô ta đâu.
“Chị.” Tô Lan Ninh vẫn cười tủm tỉm: “Em thật sự sai rồi mà, lúc trước cũng là vì em quá yêu Lâm Minh nên mới cáu kỉnh với chị, chị đừng giận em được không? Phải rồi, tối mai là tiệc nhận thân, chị có thể dẫn em đi được không?”
Tô Lan Ninh muốn ôm cánh tay Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên lặng lẽ tránh thoát. Bạch liên bông tìm tới nhà chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, thì ra là vì muốn dự tiệc nhận thân.
Lý Kính Hòa không gửi thiệp mời cho nhà họ Tô, chắc nhà họ Sở cũng không định dẫn Tô Lan Ninh đi cùng.
Tô Lan Huyên đoán không sai. Nhà họ Sở xác thực sẽ không dẫn Tô Lan Ninh đi cùng. Lúc trước Tô Lan Ninh đã đắc tội bà Phó, bà Phó đã châm ngòi thổi gió bên tai mẹ của Sở Lâm Minh, cuộc sống của Tô Lan Ninh ở nhà họ Sở rất vất vả. Mẹ chồng chướng mắt cô ta, liên tục gây khó dễ chèn ép cô ta, thậm chí có ý muốn Sở Lâm Minh ly hôn. Tô Lan Ninh nóng nảy, càng thêm căm hận Tô Lan Huyên. Nếu cô ta không đến dự tiệc nhận thân thì trong giới phu nhân sẽ biết địa vị cô ta không ổn định, sẽ cười nhạo cô ta, thừa cơ giẫm đạp cô ta. Cho nên Tô Lan Ninh mới tìm tới Tô Lan Huyên. Cô ta nhất định phải đến dự tiệc nhận thân.
“Nếu đã biết sai lầm thì có phải là nên lấy thành ý ra không?” Tô Lan Huyên đang nhàm chán, nếu Tô Lan Huyên thích chịu ngược thì cô sẽ thỏa mãn cô ta.
Thấy Tô Lan Huyên dao động, Tô Lan Ninh vui vẻ: “Thật hả chị? Chị chịu tha thứ cho em à?”
“Xem biểu hiện của cô.” Tô Lan Huyên nói: “Tôi còn chưa ăn cơm, trong bếp có cá, tự nhiên muốn ăn cá Lư kho tàu, làm phiền cô.”
Tô Lan Ninh xưa nay luôn có kẻ hầu người hạ, nào biết nấu cơm? Nhưng cô ta vẫn cắn môi, cười tủm tỉm nói: “Không thành vấn đề.”
Chỉ cần được dự tiệc nhận thân, được thấy Tô Lan Huyên xui xẻo, chật vật trước mặt bao người thì cô ta có thể nhẫn nại tất cả.
“Nhà bếp bên kia.” Tô Lan Huyên chỉ sang một bên, cười lạnh nói. Nhịn giỏi thật đất.
Tô Lan Ninh thầm nghĩ chỉ cần lên mạng tìm cách làm, sau đó làm theo thì chắc là không khó. Nhưng khi vào nhà bếp, thấy chậu cá còn sống, cô ta sụp đổ: “Cá này còn sống hả?”
Tô Lan Huyên bâng quơ nói: “Ừ, sao? Không biết làm hả? Vậy thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi đi ngủ.”
Cô đã biết thừa là Tô Lan Ninh sẽ không rời đi. Cô rất hiểu Tô Lan Ninh, cô ta có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình, không dễ dàng bỏ cuộc.
Tô Lan Ninh vội nói: “Em biết, em sẽ nấu xong thật nhanh.”
“Vậy thì tôi chờ cá kho của cô nhé.” Tô Lan Huyên nhếch môi cười, rời khỏi nhà bếp.
Không lâu sau, Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Lan Ninh truyền ra từ trong bếp. Cá giãy dụa trong chậu nước, bắn đầy nước lên người Tô Lan Ninh, trên tóc và trên mặt toàn mùi cá tanh ngòm. Đây là kiểu tóc mà cô ta vừa làm xong, bộ váy là kiểu dáng mới nhất hiện nay, rất vừa ý cô ta. Cá còn không chịu nghe lời, trơn tuồn tuột, Tô Lan Ninh không bắt được cá, ngược lại khiến co mình vô cùng chật vật.
Con cá há miệng giãy dụa. Nhìn cái miệng rộng của con cá, Tô Lan Ninh hoảng sợ hét toáng lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK