Tiếng cười đột ngột vang lên, lại là ở trong nghĩa trang, âm thanh này khiến người ta rợn tóc gáy.
Chu Á cảnh giác nhìn nghiêng qua, ánh mắt nhìn sang một người đàn ông cách đó vài mét.
Người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo khẩu trang đen, ngoài đôi mắt ra, khuông mặt không hề lộ ra ngoài tí nào, trông có vẻ rất thần bí.
Hai tay người đàn ông đút trong túi, cơ thể đứng dựa vào một ngôi mộ, một chân co lên, có vài phần ương ngạnh, không nghiêm túc.
Tác phong này, rất giống mấy thằng nhóc đứng bên đường huýt sáo với gái đẹp.
“Hắc Ưng, hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc rồi”
Chú Á mặt không cảm xúc nói, sau đó đội mũ lên, chuẩn bị rời đi.
Hắc Ưng chỉ là biệt danh của người đàn ông, Chu Á chỉ biết đối phương tên Hắc Ưng, lão đại của Vương Bài ngày nay, những cái khác tất thảy đều không biết, thậm chí chưa từng thấy qua gương mặt đối phương.
Lúc trước Thiên Dạ bị Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn chia đều, nhưng đột ngột xuất hiện một Hắc Ưng, trong một khoảng thời gian cực kì ngắn, trực tiếp hợp nhất Thiên Dạ, đổi tên thành Vương Bài.
Đối với Chu Á mà nói, Hắc Ưng không chỉ thần bí, mà còn vô cùng nguy hiểm, cách xa một chút là thượng sách.
Hắc Ưng đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng như bó đuốc
nhìn chằm chằm Chu Á: “Hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, Tần Kiều Lam không chỉ không thiêu chết được Lục Đồng Quân, suýt chút nữa còn thiếu chết Tô Lan Huyên, điều này so với thỏa thuận của chúng ta hoàn toàn khác nhau, ai cho phép các người phóng hỏa” .
“Anh còn muốn thế nào?" Chu Á bực tức: “Cô cả đã chết rồi, thi thể chôn cất ở đây, tôi không quan tâm anh đấu với Lục Đồng Quân thế nào, đều không liên quan gì đến Địa Sát, tôi cũng sẽ không tham gia” .
“Đồ phế vật” Tốc độ chân Hắc Ưng cực kì nhanh, Chu Á còn chưa kịp nó, đối phương đã đến trước mặt túm lấy cổ áo anh ta: “Đồ phế vật vô dụng, dám giở trò với tôi, dám làm cô ấy bị thương, thế thì bị loại thôi”.
Một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt Chu Á, là dao. Đối phương muốn giết anh ta.
Mặt Chu Á biến sắc, một chân đá về phía Hắc Ưng, Hắc Ưng trở tay đấm vào ngực Chu Á một đấm.
Chu Á lùi về sau hai bước, ánh mắt chú ý đến cái chậu lửa đốt giấy khi nãy, không hề do dự mà đập cái chậu lửa về phía Hắc Ưng.
Tàn tro bay ra, thổi vào trong mắt, Hắc Ưng theo quán tính giơ tay lên che đằng trước, bảo vệ đôi mắt.
Chu Á nhân cơ hội này khập khiễng chạy đi, mới một chút đã không thấy bóng người.
Hắc Ưng bỏ tay xuống, nhìn quanh bốn phía tìm, ở đầu cũng không có.
Đột nhiên, một trận tinh lực đột ngột dâng lên, ngực đột ngột co thắt, Hắc Ưng vịn vào bia mộ, họ dữ dội, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Trong phòng ông cụ Lục.
Sức khỏe của ông cụ Lục không tốt, đang nằm trên giường, đắp chăn nghỉ ngơi.
“Ông nội, hay là cháu đưa ông đến núi Hoa Mai dưỡng bệnh, không khí trên núi tốt, trong lành yên tĩnh, còn có ông Viên bầu bạn”
“Cái lão ấy à, bao nhiêu năm không xuống núi rồi, một mình sống trên núi, ngược lại là nhàn hạ” Ông cụ Lục hừ một tiếng, giở tính trẻ con: “Đến núi Hoa Mai cũng không tệ, có điều cháu cũng phải để Hạ Lăng Hạ Bảo đi theo sống với ông một khoảng thời gian, không có hai đứa nhóc ở đây, ông nhớ chúng nó chết đi được” .
“Hai đứa nhỏ sợ là không thể cùng ông đi đến núi Hoa Mai” Lục Đồng Quân đưa thuốc đã phân loại xong cho ông cụ Lục uống: “Mấy ngày này, cháu định đưa chúng nó lên đảo”.