Nói cho cùng thì Tô Hạo Trần đã không còn là con nít nữa, cậu đã là người trưởng thành, trong mắt Tô Hạo Trần đã không còn ánh mắt vô tư nữa. Trải qua bao nhiêu chuyện, cậu cũng đã không còn dáng vẻ của một thiếu niên, không còn bướng bỉnh nữa rồi.
“Ừm” Tô Lan Huyên ngây ra vài giây rồi mới phản ứng lại, cô mỉm cười đáp: “Về là tốt rồi, để chị xem kỹ nào”
May mắn là sau khi Lệ Quốc Phong vượt ngục và đưa Tô Hạo Trần đi nhưng không bảo Tô Hạo Trần làm chuyện gì phạm pháp.
Tô Hạo Trần vẫn còn có thể quay đầu.
Tô Hạo Trần cười ngây ngô rồi nói: “Chị, em khỏe lắm!
Trước đây đã để chị phải lo lắng rồi”
“Không sao, chỉ cần em bình an trở về thì chị vui rồi: Lan Huyên vuốt ve cánh tay của Tô Hạo Trần và nói: “Săn chắc lắm, tốt lắm, người trước đây âm thầm cung cấp tin tức cho chị là em đúng không?”
“Đúng vậy” Tô Hạo Trần nói: “Lệ Quốc Phong canh chừng nên em rất khó thoát thân, cũng chỉ có thể dùng cách đó để nhắc nhở chị. Chị à, em không nhận Lệ Quốc Phong, tất cả chỉ là để đánh lừa ông ta mà thôi. Vì em biết ông ta vẫn còn giấu một lô hàng, nếu lô hàng đó lọt vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu gia đình bị hại. Em ở bên cạnh ông ta là vì muốn nghe ngóng tung tích của lô hàng đó, chỉ tiếc là em vẫn không tìm ra được nó.”
“Tốt lắm, chị biết Hạo Trần của chị không phải loại không biết phân biệt đúng sai” Tô Lan Huyên cảm thấy được an ủi, cô nói: “Sau này đừng như vậy nữa, nguy hiểm lắm, khoảng thời gian này chị rất lo lắng cho em”
“Xin lỗi chị” Tô Hạo Thầm áy náy nói: “Sau này sẽ không vậy nữa, em nghe nói chị trở thành tội phạm giết người, chuyện này là thế nào vậy?”
“Là do Tần Kiều Lam lại chị”
Tô Lan Huyên kéo Tô Hạo Trần ngồi xuống, để đại khái một lượt sự việc cho cậu nghe rồi nói: “Chỉ cần
bắt được Tâm Kiều Tam thì có thể báo thù cho mẹ chồng chị, việc chị bị tình nghĩ cũng không còn nữa”
“Con người Tân Kiều Lam gian xảo, tâm địa độc ác, Câu Á ức hiếp cô ta thì cô ta liền tạt nước sôi Chu
Á bây giờ lại cờ giết người. Chị, em lo cô ta đi đến tim hại chị.
“Chị còn đang o cô ta mấp mãi không chịu va đấy” Tô Lan Huyên cười lạnh lùng rồi nói: “Chỉ cần có ta dám đến thì chị và anh rể của em sẽ cho cô ta có đến mà không có về
Tô Hạo Trần vội nói: “Chị, có phải chị có kế hoạch gì không?”
“Đúng thật là chị và anh rể em có kế hoạch..” Tô Lan Huyên nói một nửa thì đột nhiên không nói nữa, cô nói: “Hạo Trần, em đừng lo lắng đến những chuyện này nữa, chị sẽ xử lý, bây giờ em đã về rồi, tảng đá trong lòng chị cũng đã được đặt xuống, sau này cứ ở lại đây, đừng chạy lung tung nữa”
“Vâng” Tô Hạo Trần mỉm cười và nói: “Chị, em chỉ có chị là người thân thôi, sau này chỉ có thể dựa dẫm vào chị”
“Hạo Trần, em và Lâu Yến Vy…”
“Chị, em biết” Tô Hạo Trần cắt ngang lời Tô Lan Huyên, cậu nói: “Nhưng trong lòng em thì chị mới là chị của em”
Tô Hạo Trần cũng không có tình cảm gì với Lâu Yến Vy, đột nhiên nhận người thân thì thật sự đường đột.
“Hạo Trần, thật ra em vẫn còn có người thân” Tô Lan Huyên nói: “Mẹ chị vẫn còn sống”
“Mẹ vẫn còn sống sao?”
Tô Hạo Trần bất ngờ, cậu được Lệ Thu Uyển đưa về nhà họ Tô, dù biết không phải là con ruột nhưng trong lòng Tô Hạo Trần vẫn luôn xem Lệ Thu Uyển như mẹ ruột của mình”
“Ừ. Vẫn còn sống” Tô Lan Huyên bóp cánh tay Tô Hạo Trần và nói: “Đợi có thời gian thì chị sẽ dắt em đến gặp mẹ, chắc bà ấy vẫn còn ở Thủ đô”