Lục Đồng Quân nhìn Vạn Hoài Bắc, một lúc sau thì vỗ nhẹ lên vai của anh ta rồi nói với vẻ khá đồng tình: “Khó cho cậu rồi”.
Câu nói đó đã làm Vạn Hoài Bắc cảm động, anh ta tựa vào lòng Lục Đồng Quân rồi khóc và nói một câu: “Cũng chỉ có lão đại là xót thương cho em và hiểu em thôi”.
Lục Đồng Quân nhún vai rồi nói: “Đừng hiểu nhầm, tôi thương vợ tôi nhất”
Vạn Hoài Bắc ngồi thẳng lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nghiêm túc nói: “Lão đại, lúc nãy anh nói còn có người khác giết dì Trần nữa sao?”.
“Một mình Tần Kiều Lam không thể làm nỗi chừng đó chuyện, Lan Huyên không nằm trong tay Tần Kiều Lam thì có thể nằm trong tay ai?” Lục Đồng Quân nhìn Vạn Hoài Bắc rồi nói: “Vậy thì nhất định là đồng bọn của Tần Kiều Lam rồi, chắc chắn người này là người quen” .
“Vậy thì có thể là ai?” Vạn Hoài Bắc thật sự nghĩ không ra, thậm chí anh ta cũng không biết sao Lục Đồng Quân lại có thể phân tích sự việc một cách rõ ràng đến như thế.
Vợ và con trai gặp chuyện, mẹ thì chết thảm, nếu như là người khác thì nhất định sẽ phải bấn loạn, rối rắm, nhưng Lục Đồng Quân thì vẫn luôn rất tỉnh táo.
Lục Đồng Quân trầm ngâm rồi nói: “Tạm thời vẫn chưa chắc chắn”
Lúc họ nói chuyện thì xe đã về đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Còn tin tức Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên trở mặt với nhau mà Lục Đồng Quân đã cho truyền thông đưa tin thì cũng đã được công bố ra, anh đã mua buộc một đám người làm lớn chuyện đó lên.
chỉ trong vòng nửa tiếng, người ở Thủ đô đều biết Lục Đồng Quân nổi tiếng chiều vợ đã trở mặt thành thù với Tô Lan Huyên, hơn nữa còn nhẫn tâm muốn bắt Tô Lan Huyên về chịu tội trước pháp luật để trả thù cho mẹ.
Đêm càng lúc càng về khuya.
Tô Lan Huyên đã nhìn thấy dư luận trên mạng qua điện thoại của Lục Minh Húc, cô thấy mừng thầm trong lòng, xem ra thì Lục Đồng Quân và Lâu Yến Vy đã xem được tin nhắn mà cô đã gửi đi rồi.
Tô Lan Huyên cố kiềm nén niềm vui trong lòng, tỏ ra vô cùng đau khổ và nói: “Quả nhiên là anh ấy đã hận tôi, anh ấy không tin tôi, còn muốn giết chết tôi để báo thù cho mẹ”
Tô Lan Huyên cố sức khóc, khi bày tỏ cảm xúc kha khá rồi thì cô liền ngất đi.
“Chị dâu”
Lục Minh Húc lo lắng hét lên, cuối cùng, khi xác định Tô Lan Huyên chỉ là khóc ngất đi thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Húc liếc nhìn những bình luận bất lợi cho Tô Lan Huyên rồi cười lạnh lùng và nói: “Tình cảm vợ chồng của hai người chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, đánh nhẹ một cái là đổ vỡ ngay”.
Lục Minh Húc đắp chăn cho Tô Lan Huyên, vừa hay lúc đó điện thoại của anh ta đã reo lên.
Anh ta nhìn màn hình điện thoại rồi nghĩ đến việc Tô Lan Huyên đã ngất đi rồi nên cũng không né tránh mà đứng đó bắt máy luôn: “Chúc mừng, cô đã đạt được mục đích rồi. Nhưng tôi phải khuyên cô một câu, hãy mau chóng đưa đứa trẻ đi đi, nếu để cảnh sát điều tra đến Lạc Huy Hoàng rồi điều
tra đến cô thì dù cho cô có giữ đứa trẻ trong tay, cô cũng không bảo vệ được mình đâu”
Lục Minh Húc nghe điện thoại nhưng không hề để ý thấy Tô Lan Huyên nằm trên giường và đang mở mắt.
Quả nhiên là Lục Minh Húc biết tung tích của con trai cô, anh ta cũng tham gia vào việc giết hại Trần Hương Thủy, suy đoán của cô không hề sai.
Tô Lan Huyên nghe thấy cái tên Lạc Huy Hoàng thì liền giật mình.
Không ngờ Lạc Huy Hoàng cũng tham gia vào.
Tô Lan Huyên cố kiềm nén sự kích động trong lòng, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ đang ngất và nghe lén nội dung cuộc điện thoại của họ.
Tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay và bàn chân cũng đều toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chính là đồng bọn của hung thủ đã giết hại Trần Hương Thủy và bắt cóc con trai cô.
Tô Lan Huyên cố hết sức khống chế bản thân, hóng tại nghe âm thanh phát ra từ đầu kia của điện thoại.
Đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói đó chính là giọng phụ nữ mà trước đó cô và Lâu Yến Vy đã nghe thấy qua tai nghe có mic khi liên lạc với nhau.
Giọng nói đó khàn khàn, lúc đầu Tô Lan Huyên thật sự không thể chắc chắn đó là Tần Kiều Lam, vì dù sao thì âm thanh cũng đã bị biến đổi hoàn toàn.