“Dựa vào cái gì mà tôi lại không đi nữa chứ.” Lâu Yến Vy cũng chen lên máy bay cố ý chiếm lấy ghế của Vạn Hoài Bắc: “Anh ngồi sau đi”
Vạn Hoài Bắc đứng nhìn Lâu Yến Vy chằm chằm, khẽ cắn rằng: “Không so đo với phụ nữ các người”
Vạn Hoài Bắc cũng không hiểu tại sao, kể từ sau khi gặp Lãnh Phú Cường tối qua, Lâu Yến Vy càng có nhiều thành kiến với anh ta hơn, chuyện gì cũng đổi đầu, tranh cãi với anh ta.
Tô Lan Huyên cũng phát hiện, nhỏ giọng hỏi Lục Đồng Quân: “Sao quan hệ giữa hai người họ ngày càng tệ đi vậy nhỉ?” “Đừng lo, ai bảo Vạn Hoài Bắc mạnh miệng làm gì chứ.” Lục Đồng Quân nói: “Trước đó vì ngăn cản Lâu Yến Vy rời đi, đã mua tất cả vé máy bay đi Moscow đấy “Hả? Hóa ra Vạn Hoài Bắc chính là người giàu có đó sao?” Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Sao cậu ấy lại làm vậy chứ? Không phải cậu ấy vẫn luôn sợ hãi Lâu Yến Vy, không phải chỉ mong Lâu Yến Vy rời đi thôi sao?”
Nếu như đơn giản chỉ muốn chọc giận Lâu Yến Vy, thì thủ đoạn này quá bất lợi rồi.
Tô Lan Huyên nhớ tới lúc đó Lâu Yến Vy dự định sẽ không bao giờ quay lại nữa, Vạn Hoài Bắc đã đến biệt thự Nam Sơn, cô thuận miệng nói Lâu Yến Vy chuẩn bị rời đi, Vạn Hoài Bắc cũng vội vã rời đi, không ngờ là lại đi ngăn cản Lâu Yến Vy.
Lục Đồng Quân liếc nhìn hai người kia đang cãi nhau trên máy bay, xem kịch vui.
Vẻ mặt hiện rõ: “Hai người này, đầu óc đều không ngốc nhưng… vẫn không hiểu gì biết về phương diện đó.”
Tô Lan Huyên chợt hiểu ra: “Lẽ nào Vạn Hoài Bắc.” Cô vừa mừng vừa lo, thực ra đối với chuyện này, cô thực sự vui thay cho họ.
Tô Lan Huyên tò mò hỏi: “Lục Đồng Quân, anh nói xem, nếu có người cướp đi nụ hôn đầu của Lâu Yến Vy, em ấy sẽ làm gì người đó?”.
“Băm thành trăm mảnh” Lục Đồng Quân không suy nghĩ nhiều, nói ngay đáp án. Đúng vậy, với sự tính khí của Lâu Yến Vy, không phải cô ta sẽ băm đối phương làm trăm mảnh sao.
Huống chi người đó còn là Vạn Hoài Bắc, người mà cô ta luôn chán ghét.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâu Yến Vy vẫn không kiểm chuyện với Vạn Hoài Bắc, hai người họ giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả, kỳ lạ.
Tô Lan Huyên nhìn Vạn Hoài Bắc trên máy bay nói: “Em thấy cậu ta rất được” “Ý em là Vạn Hoài Bắc sao?” Lục Đồng Quân cũng rất ngạc nhiên.
Anh và Vạn Hoài Bắc là anh em nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ Vạn Hoài Bắc, đối với phụ nữ anh ta hoàn toàn không có cảm giác, thậm chí còn tránh như tránh tà, nếu không các anh em trong Bóng Đêm cũng sẽ không nói Vạn Hoài Bắc thích đàn ông.
Tô Lan Huyên gật đầu: “Lên máy bay trước đã, chúng ta cứ mặc kệ chuyện của hai người họ đi, xem trò vui là được rồi.”
Lần này đến nước M, Lục Đồng Quân không dẫn Hạ Lăng theo, chỉ dẫn theo Hạ Đình Hạ Vân, Vệ Tây Vệ Đông đã tới nước M trước rồi.
Lần này tới đó, đường bay tới đó dài khoảng năm đến sáu tiếng.
“Lan Huyên, ăn chút trái cây đi” Lục Đồng Quân chuẩn bị cho Tô Lan Huyên một bát salad trái cây, vô cùng thân mật.
Lâu Yến Vy cũng hơi muốn ăn: “Anh rể, em một phần nữa nhé, anh cưng chiều một mình chị ấy như vậy, thật là quá đáng”
Vừa dứt lời, Vạn Hoài Bắc cầm bình sữa đặt trước mặt cô ta: “Uống sữa đi.” Mọi người: “…”
Lời nói này sao người ta nghe cứ hiểu lầm vậy nhỉ? Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc một cái: “Anh mới cần phải uống sữa” Cô ta không phải là một đứa trẻ ba tuổi còn chưa cai sữa.
“Không uống, thì tôi uống” Vạn Hoài Bắc tự mình uống sữa, ngồi ở ghế sau thoải mái thưởng thức trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Hai tay bó thạch cao, Vạn Hoài Bắc đặt hộp sữa lên bàn thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Lâu Yến Vy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Ngoại trừ trời xanh mây trắng, gì để nhìn đâu chứ?”
Vạn Hoài Bắc: “Đối với những người không có mắt nghệ thuật mà nói thì đúng là không có gì để nhìn rồi”
Lâu Yến Vy giơ tay làm động tác giả: “Có tin tôi đánh chết anh chỉ với một cái tát thôi không?”
Vẻ mặt này của anh ta là muốn ăn đòn sao. “Hạ Vân, bảo vệ tối” Vạn Hoài Bắc kéo Hạ Vân lại bên cạnh mình làm lá chắn.
Hạ Vân chạy nhanh đến chỗ Lâu Yến Vy dở khóc dở cười: “Cô Lâu, xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm tổn thương người vô tội”
“Không thú vị gì cả” Lâu Yến Vy thu tay lại.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân ở bên cạnh giống như không nhìn thấy bọn họ đang đùa giỡn, lại bắt đầu thể hiện tình cảm.
“Chồng, anh ăn đi” Tô Lan Huyên đút một miếng trái cây vào miệng Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân ăn xong, lại đút cho Tô Lan Huyên một miếng: “Vợ à, em cũng ăn đi.”
Ba người: “..” Trên người họ nổi cả da gà, thực sự buồn nôn mà. Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc không nhịn được, đồng thanh.
“Có thể nghĩ tới cảm nhận của người độc thân như chúng tôi một chút được không?
“Có thể nghĩ tới cảm nhận của người độc thân như chúng tôi một chút được không?”
Tiết tấu, giọng điệu của họ đồng đều một cách kỳ lạ. Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc kinh ngạc nhìn nhau, đồng thanh nói. “Anh bắt chước tôi”
“Cô bắt chước tôi”
Lâu Yến Vy chỉ tay về phía Vạn Hoài Bắc cắn răng, lần này cô ta ngây người không nói gì.
Vạn Hoài Bắc cũng không nói nữa, trở lại chủ đề của Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân.
“Lão đại, chị dâu, hai người đừng ân ái như vậy nữa, sắp ói hết cả rồi.” Hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, trả lời một câu: “Chúng tôi bằng lòng làm vậy.” Có vợ như vậy, cũng khá đó chứ.
Nhìn Vạn Hoài Bắc giận dữ, Lâu Yến Vy hào hứng cười lớn: “Hahaha, đúng rồi, anh rể, chân của anh sắp lành rồi phải không? Vừa rồi em thấy chân của anh khá nhanh nhẹn rồi”