Lập tức liền có người hỏi: ” Hồng Nhung, vòng tay của cậu trông đẹp quá, cậu mua nó bao nhiêu tiền vậy?”
“Cũng không đắt, chỉ khoảng một trăm triệu thôi” Vẻ mặt Vương Hồng Nhung vô cùng tự mãn, lòng hư vinh hoàn toàn được thỏa mãn.
*Chỉ khoảng? Hồng Nhung, cậu cũng hào phóng chỉ mạnh tay quá nhỉ, một cái vòng tay trăm triệu, tôi còn không dám nghĩ tới nữa”
“Cổ tay của Hồng Nhung thon gầy như vậy, đẹp như vậy, đeo thêm chiếc vòng tay này lên, trông lại càng đẹp hơn nữa”
“Cũng được mài! Không đắt lắm đâu” Trông Vương Hồng Nhung có vẻ khiêm tốn, nhưng thật ra cô ta lại khoe khoang sự giàu có của mình, bắt đầu quay qua nắm lấy tay của Tô Lan Huyên: “Tô đại mỹ nhân à, phụ nữ nên có cho mình một số món trang sức đàng hoàng chứ…”
Vương Hồng Nhung còn chưa kịp nói xong, thì cô ta đã sững sờ đơ người ra khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay của Tô Lan Huyên.
Cô ta cũng có nghiên cứu và khá am hiểu về đồ xa xỉ phẩm, nhìn thoáng qua cũng có thể biết là chiếc vòng trên tay của Tô Lan Huyên có giá trị vô cùng lớn.
Nhưng suy nghĩ lại, Tô Lan Huyên ăn mặc bình thường như vậy, chiếc vòng tay này nhất định không phải là hàng thật.
Đúng vậy, đây nhất định là hàng giả rồi.
Cũng có người đã chú ý đến chiếc vòng trên cổ tay của Tô Lan Huyên.
“Tô đại mỹ nhân, chiếc vòng tay của cậu thật là đẹp, chắc đắt tiền lắm nhỉ”
Thực ra thì mọi người cũng không nhìn ra giá trị thực của chiếc vòng này, chỉ là cảm thấy Tô Lan Huyên nhất định sẽ không mua được.
món đồ gì tốt, hỏi giá cả bao nhiêu cũng là cố ý để làm bẽ mặt Tô Lan Huyên, khiến cho Tô Lan Huyên phải cảm thấy xấu hổ.
Tô Lan Huyên sờ sờ lên chiếc vòng trên cổ tay cô: “Mọi người đang nói đến cái này sao? Là chồng tôi tặng đấy. Anh ấy nói nó chẳng đáng giá bao nhiêu cả, trên đời này không có gì quý giá hơn tôi.”
Thật sự đừng trách Tô Lan Huyên, cô không hề nói dối.
Lúc đó khi Lục Đồng Quân tặng cho cô chiếc vòng này đã nói như vậy.
Đối với Lục Đồng Quân mà nói thì chiếc vòng tay trị giá hơn sáu trăm triệu này thật sự chẳng đáng bao nhiêu tiền, Tô Lan Huyên mới là vô giá.
Vừa nghe nói là do chồng của Tô Lan Huyên tặng, lại không đáng bao nhiêu tiền, mọi người liền vô thức hiểu rằng nó thực sự chẳng có giá trị gì, chỉ là một món đồ bán ngoài sạp chợ mà thôi.
Tuy nhiên cái gọi là không đáng bao nhiêu tiền trong quan niệm tiêu dùng của Lục Đồng Quân hoàn toàn khác với khái niệm không đáng bao nhiêu tiền trong mắt bọn họ.
Lý Hồng Vân mở miệng nói: “Tô Lan Huyên, đàn ông bây giờ đều rất giỏi ăn nói, đừng để người ta đưa một món đồ hàng chợ ra lừa gạt mình. Tuy rằng nói tình yêu là vô giá, đồ vật không quan trọng đắt hay ẻ, nhưng cậu cũng phải hiểu cho rõ ràng câu nói nào là thật lòng, câu nói nào là lừa gạt cho qua chuyện. Tuy nói rằng những người đàn ông chỉ tiền cho cậu chưa chắc đã yêu cậu, nhưng những người đàn ông còn chẳng sẵn sàng chỉ tiền cho cậu thì chắc chắn là không yêu cậu rồi.”
Mọi người đều cho rằng Tô Lan Huyên vô cùng ngốc nghếch, anh chồng của cô tặng cho một món hàng chợ đã dỗ dành được cô vui vẻ như vậy rồi.
Tô Lan Huyên cũng gật đầu đồng ý: “Cậu nói rất đúng, là phụ nữ, nhất định không được để đàn ông dùng lời lẽ ngon ngọt đế lừa dối.
Nhất định phải cẩn thận dè chừng”
Tô Lan Huyên đang nhắc nhở Lý Hồng Vân, nhưng những người khác lại cho rắng cô là một kẻ ngốc nghếch đến bây giờ vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói đó.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tô Lan Huyên đã chuyển từ xem thường qua khinh rẻ, cuối cùng chuyển thành thương cảm.
Sự thù địch của mọi người đối với Tô Lan Huyên đã ít hơn rất nhiều, nhìn thấy Tô Lan Huyên sống một cuộc sống tồi tệ, lại còn bị đàn ông dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa gạt, trong lòng bọn họ cảm thấy thoải mái rồi, trong lòng lập tức có cảm giác hơn người đang đứng ở cao cao tại thương hơn hắn Tô Lan Huyên.